"Lâm Miểu Miểu, nếu khi đó em nói ra, sau này nào có nhiều chuyện như vậy!"
Lâm Miểu Miểu mặt không chút thay đổi nhìn anh, bất cứ chuyện gì xảy ra
ngày đó, rất lâu rồi cô không hề muốn nhớ lại, về cậu bé trai khiến
người ta chán ghét gặp ở Thiên Hà Viên, cô cũng chỉ nhớ mang máng, được
Tông Chính nhắc lại một lần, trí nhớ của cô mới dần dần rõ ràng.
"Tôi không cần đồng cảm và bố thí."
Tông Chính ngẩn ra, bỗng nhiên nở nụ cười, ôm cô vào trong ngực, Lâm
Miểu Miểu ngoan ngoãn tựa người lên bờ vai anh, nhắm hai mắt lại, bầu
không khí yên bình như vậy giống như trở lại thời thơ ấu, cô men theo
dòng suối nhỏ nước chỉ đến đầu gối, sau đó xoay người nhìn về phía bầu
trời xanh thẳm, trên mặt nước trong veo ánh mặt trời chiếu xuống hào
quang lấp lánh, tựa như hạt trân châu, khi cô đến gần, nước gợn sóng lăn tăn.
"Ngủ trưa cùng tôi?"
"Được." Cô nhắm mắt trả lời.
Lâm Miểu Miểu cũng không có thói quen ngủ trưa, nhưng lúc này cô một
chút cũng không muốn từ chối đề nghị của Tông Chính, hai người nằm ở
trên giường, cô còn chưa cài đồng hồ báo thức, đã bị Tông Chính kéo vào
trong lồng ngực.
Tông Chính sắc mặt không vui đoạt đồng hồ báo thức lại, vứt qua một bên: "Hôm nay thứ bảy, em phải ngủ một buổi chiều!"
Lâm Miểu Miểu: "......buổi chiều tôi còn phải đi làm."
Tròng mắt của Tông Chính trừng lên, cười lạnh: "Thứ nhất em xin nghỉ, thứ hai tôi bảo bọn họ đuổi em, em có thể tự mình chọn."
"Tôi vừa mới đi làm mấy ngày đã xin nghỉ......"
Thanh âm của Tông Chính mang theo sự quả quyết: "Hai chọn một!"
Lâm Miểu Miểu không nói, chỉ cần không thuận theo ý anh, thì lập tức
nhăn mặt cau mày cộng thêm cảnh cáo uy hiếp, nhưng thuận theo ý
anh......, khi anh vừa ôm cô, lại dịu dàng như ánh sáng chiếu trên mặt
nước, khiến trái tim của cô cũng nhảy múa theo.
Lâm Miểu Miểu gọi điện cho Vương Ninh, Vương Ninh rất nhanh đã đồng ý cho cô nghỉ, Tông Chính hài lòng nâng cằm cô hôn lên.
Lâm Miểu Miểu mở mắt ra hỏi: "Không ngủ sao?"
"Lâm Miểu Miểu, khi tôi hôn em, em không thể phản ứng một chút được sao?" Giống như hôn một khúc gỗ vậy.
Lâm Miểu Miểu bộ dạng lười biếng trả lời: "Tôi sẽ cố gắng."
Tông Chính nhịn hai giây, ngón tay xoa lên môi cô, dụ dỗ: "Hé miệng ra."
" Làm gì, a......, ô?" Lâm Miểu Miểu không nói được, anh đưa ngón tay
vào trong miệng cô làm gì? Tông Chính dùng ngón tay chơi đùa đầu lưỡi
của cô, Lâm Miểu Miểu liền rụt lưỡi vào trong.
"Lâm Miểu Miểu, em thật vô vị, lớn như vậy rồi, em còn chơi bịt mắt bắt dê, liếm tôi thử xem......"
Lâm Miểu Miểu luôn cảm thấy khi Tông Chính nói câu cuối cùng, ám chỉ cái gì đó mờ ám, lý do chính là ánh mắt của anh lại cuồn cuộn ham muốn dục
vọng, đầu ngón tay của anh ở trong cổ họng của cô quậy hai cái, đã thuận lợi chạm vào đầu lưỡi của cô, cô bắt lấy cổ tay anh, muốn đem ngón tay
anh rút ra, Tông Chính trở mình đè lên trên người cô, lại đưa thêm một
ngón tay, kẹp lấy đầu lưỡi của cô.
Lâm Miểu Miểu trợn mắt nhìn anh, nghiêng người lăn ra bên ngoài, ngay
sau đó đầu gối dùng lực nhẹ nhàng húc vào thắt lưng anh, bỏ mặc Tông
Chính một bên, không khí ấm áp yên tĩnh bị hành động của Tông Chính phá
hư không còn một mảnh, cô tức tối hỏi: "Nói tóm lại anh có ngủ hay
không?"
Tông Chính hừ lạnh một tiếng, chui lại vào trong chăn, ôm cô vào trong
lòng, đang muốn tiếp tục hôn, Lâm Miểu Miểu lấy tay che kín miệng anh,
giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Anh không ngủ, tôi ngủ! Đừng quấy rầy
tôi."
Quả thực cô không có thói quen ngủ trưa, nhưng trong vòng hai ngày cô đã nhanh chóng hình thành một thói quen khác, chỉ cần ở trong lòng anh,
dường như liền muốn ngủ.
Tông Chính nắm tay của cô, đem ngón tay của cô ngậm vào trong miệng, Lâm Miểu Miểu không muốn tỏ bất kỳ thái độ gì, cô nhắm mắt lại điều chỉnh
một tư thế ưa thích, cho liếm đi.
Tông Chính tâm trạng vui vẻ ngậm ngón tay của cô, dường như cô có chút
buồn bực, nhưng có ý mặc kệ, hoàn toàn có thể dùng một ý tứ khác thay
thế: Cô ngầm cho phép anh muốn làm gì thì làm.
Trong phút chốc Tông Chính không có hứng thú với ngón tay, liền chôn ở
trong hõm cổ cô liếm một lúc, hô hấp của Lâm Miểu Miểu từ từ bình lặng,
hình như ngủ thiếp đi......
Tâm trạng của Tông Chính có phần trầm xuống, không phản ứng thì thôi đi, thế nhưng trong lúc anh yêu lại ngủ mất, đây là ý gì? Kỹ thuật của anh
tệ như vậy sao?
Chờ Lâm Miểu Miểu ngủ hơn hai tiếng, lúc tỉnh dậy cảm thấy vô cùng thỏa
mãn, vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Tông Chính, chẳng
biết đang suy nghĩ gì, cô ở lồng ngực trần của anh cọ cọ, Tông Chính
nâng cằm cô lên, anh chăm chú nghiêm túc hỏi: "Có phải em bị chứng lãnh
cảm hay không?"
Đôi môi Lâm Miểu Miểu khẽ nhếch, thực sự không biết phải trả lời vấn đề lúng túng này thế nào, mà còn chỗ nào với chỗ nào hả?
Vẻ mặt của Tông Chính càng lặng ngắt, anh nhíu mày xác nhận thêm một
bước: "Lúc tôi chạm vào em, em có cảm giác không? Ví dụ như tối qua lúc ở phòng tắm...... "
Mặt của Lâm Miểu Miểu nhanh chóng nóng lên, có thể đừng nhắc đi nhắc lại chuyện này có được không, còn dùng vẻ mặt giọng nói đứng đắn nghiên
cứu, cô mất tự nhiên quay đầu, Tông Chính ôm mặt của cô xoay trở lại:
"Tôi nhất định phải xác nhận một chút!"
Anh đưa tay định cởi quần áo của cô, Lâm Miểu Miểu vội vã đè tay anh
lại, giọng nói của anh có chút nặng nề, tựa như đang khuyên giải một
bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo: "Em còn trẻ, sớm chữa trị, nhất định có
thể chữa khỏi!"
Lần đầu tiên lúc Tông Chính muốn cởi quần áo của cô, ánh mắt lại bình
tĩnh như vậy, không có một chút dục vọng, Lâm Miểu Miểu cứng họng, chẳng lẽ muốn cô nói, tối qua cô có cảm giác à? Lúc tắm rửa xong chân mềm
nhũn cả.
"Tôi chỉ kiểm tra một chút, đừng lo lắng." Tông Chính trấn an hôn môi cô một cái, dường như nghĩ tới điều gì, giọng nói chợt lạnh xuống, "Có
phải......"
Anh muốn hỏi có phải khi cô bị bán vào câu lạc bộ giao dịch ngầm, chịu
cái gì đó, nhưng lời đến khóe miệng lại không muốn hỏi, theo những gì
Lâm Thế Quần nói cho anh biết, khi đó Lâm Miểu Miểu muốn từ bên trong
trốn ra, bị đánh đến thương tích đầy mình, sau đó được Phác Hoằng Hi
cứu, hẳn không có bị xâm phạm......
Với tính cách của cô, chắc chắn thà chết cũng sẽ không chấp nhận việc
bản thân mình bị xâm phạm, nhưng có thể để lại bóng ma tâm lý chăng?
Mặc dù Tông Chính muốn biết tất cả mọi thứ của cô, nhưng loại sự tình
này hỏi một lần nữa đối với cô chính là tổn thương lần thứ hai, anh thừa nhận mình rất để ý đối phương có còn là xử nữ hay không, nếu như cô
thực sự xảy ra chuyện này…, nhưng đó không phải lỗi của cô. Lâm Miểu
Miểu còn đang rầu rĩ xem có nên nói thật hay không, tránh cho Tông Chính chạy đi tìm một đống chuyên gia tới chữa trị cho cô, anh bỗng nhiên lại rút tay về, không nói lời nào ôm chặt lấy cô.
Anh ôm rất chặt, dường như muốn đem cô nhập vào trong thân thể mình, tuy rằng cô không biết nguyên nhân, nhưng rất thích Tông Chính ôm chặt thân mật không có khoảng cách thế này, anh ôm cô thật chặt vẫn không nói
chuyện, khóe môi Lâm Miểu Miểu nở nụ cười yếu ớt, âm thanh rất nhẹ ghé
vào lỗ tai anh nói: "Không phải là không có cảm giác......"
Tông Chính ngẩn ra, đẩy cô ra một khoảng, nhìn chằm chằm cô hỏi: "Em mới vừa nói cái gì?"
Lâm Miểu Miểu không xác định được có phải mình nói nhỏ quá hay không,
làm cho anh thật sự không nghe rõ, hay là....., cô im lặng mấy giây, hờ
hững cứng nhắc trả lời: "Không phải không có cảm giác, không cần chữa
trị!"
Anh nhìn cô chằm chằm ánh mắt xem thường: "Tôi ghét nhất cái bản mặt như người chết của em!" Anh mới xem thường cô xong, ánh mắt đã bắt đầu thay đổi, "Nơi nào có cảm giác?"
Lâm Miểu Miểu không có tâm trạng đầu tựa vào ngực anh, chỉ lộ một đỉnh
đầu cho anh, tỏ ý từ chối trả lời vấn đề này, Tông Chính làm sao buông
tha dễ dàng như vậy, bắt đầu tự mình đoán, "Cổ? Ngực? Lúc hôn môi có
không? Hình như tôi còn chưa hôn lỗ tai, bụng dưới, rồi đùi em....."
Tông Chính đang định làm thật, có gắng giữ Lâm Miểu Miểu đang định trốn: "Câm rồi sao? Chẳng lẽ là xấu hổ?"
Lâm Miểu Miểu sống chết vùi vào ngực anh, ôm hông của anh, không chịu
ngẩng đầu, Tông Chính cười khẽ một tiếng: "Ôm thật chặt, tôi không có
nhỏ nhen đâu, muốn ôm muốn hôn tùy ý."
Lâm Miểu Miểu nhịn hồi lâu cũng không chịu nói một câu, cô ôm hông của
anh, anh lại không ôm cô, mà chơi đùa tóc của cô, hình như viết chữ ở
đỉnh đầu của cô, Lâm Miểu Miểu tập trung cảm nhận, vẻ mặt có phần khó
coi.
Ngu ngốc!?
Không thú vị?!
Sắc mặt của Lâm Miểu Miểu càng chìm xuống, cô lắc đầu, không muốn để cho anh tiếp tục viết, Tông Chính ấn đầu cô lại, bắt đầu viết tiếp, chữ lần này hình như rất dài, ba chữ phía trước là tên của cô, mấy chữ đằng
sau......, bỗng Lâm Miểu Miểu bất động, bởi vì nhịp tim đã khiến cô
không thể thở được.
Lâm Miểu Miểu......, hình như tôi yêu em một chút......
Trước khi ngủ trưa anh nói sẽ yêu cô, cô sửng sốt một hồi lâu, trong lúc đó đã nghĩ rất nhiều, về việc cô và Tông Chính có thích hợp hay không,
nghiêm khắc mà nói, giữa bọn họ có rất nhiều vấn đề, hai người không quá quen thuộc, nhưng khi dùng lý trí để suy nghĩ, cô lại có tình cảm.
Cô muốn thử một lần, với Tông Chính.
Những ngày tháng trước kia, cô từng gặp rất nhiều người, người theo đuổi cô lâu nhất được 2 năm, cô trước sau không hề có cảm giác, còn cô cùng
anh chỉ quen nhau trong một tuần, vậy mà cô đã động lòng.
Bởi vì không có ai giống như anh, hoàn toàn bất chấp việc cô dựng gai xù lông, cứ như vậy mạnh mẽ xông vào, đem cô từ trong góc ẩm ướt tối tăm,
gắng sức lôi ra ngoài ôm vào trong ngực.
Cũng không có ai giống như anh, cả ngày nghĩ mọi cách chiếm tiện nghi
của cô, được voi đòi tiên khiến người ta xem thế là đủ rồi, mà cô cũng
vừa vặn thích sự đụng chạm của anh.
Quan trọng nhất là, bọn họ có quan hệ vợ chồng trọng yếu nhất giữa người với người, nếu như anh yêu cô, cô cũng yêu anh, như vậy anh chính là
người thân nhất của cô.
Anh dùng ngón tay vẽ trên đỉnh đầu cô, từng nét từng nét viết ra, đầu
ngón tay xuyên qua mái tóc mượt mà của cô, dừng lại trên da đầu cô, mỗi
một nét đều mang theo nhiệt độ cực nóng, mỗi một đường đều mang sức mạnh khiến trái tim của cô đập rộn lên.
Anh hỏi: Còn em?
Lâm Miểu Miểu do dự, mình nên giả ngu, hay nên viết chữ trên ngực trả
lời anh? Nhưng dù sao một câu nói dài như vậy, có khả năng cô cảm nhận
sai, có lẽ anh không phải viết mấy chữ kia, hơn nữa anh cũng chỉ yêu một chút mà thôi......
Thế là cô không lên tiếng, tiếp tục ôm anh, ngón tay của Tông Chính chọc chọc đỉnh đầu của cô, thấy cô vẫn không có phản ứng, nhịn một lúc, mới
lôi đầu của cô từ trong chăn ra.
"Lâm Miểu Miểu......"
Lâm Miểu Miểu mặt không chút thay đổi nhìn anh, nín thở.
Tông Chính trầm mặt, cũng không có biểu tình gì.
Nhìn nhau mấy phút, Lâm Miểu Miểu chuẩn bị lấy lui làm tiến, cô nói: "Tôi hết buồn ngủ rồi, dậy trước đây."
Tông Chính tức tối kéo cô quay trở lại, lưỡng lự hai giây rồi hỏi: "Em cảm thấy tôi thế nào?"
Lâm Miểu Miểu nhìn lén vẻ mặt lạnh lùng của anh, muốn tỏ tình cứ phải
vòng vo thế sao? Vì vậy, cô trung thực trả lời: "Tính tình không tốt
chút nào......"
Sắc mặt của Tông Chính càng thêm u ám, đột ngột cắt đứt lời của cô: "Em không cần nói!"
Lâm Miểu Miểu lặng lẽ ngậm miệng, Tông Chính trừng mắt nhìn cô, từ từ
đến gần, cô không tự chủ được nhắm hai mắt lại, hơi thở chậm lại, chờ
môi của anh ấn xuống, đợi hơn mười giây, cô đang suy nghĩ xem có nên mở
mắt hay không, bên tai bỗng truyền tới một trận cười khẽ, cô mở mắt ra,
môi bị anh dùng sức hôn, trằn trọc liếm mút.
Tông Chính rất nhanh buông ra, cánh môi trên vành tai cô mơn trớn, cười
nói: "Dáng vẻ vừa rồi của em, hoàn toàn là chờ người tới hái."
Lâm Miểu Miểu vẻ mặt tự nhiên đứng dậy: "Tôi không keo kiệt, ôm hay hôn cũng tùy ý."
Tông Chính lại lần nữa kéo cô lại: "Vậy cái khác thì sao? Chẳng hạn như......"
"Không được!"
Tông Chính trầm mặt, anh còn chưa nói gì, anh khẽ hừ một tiếng: "Chẳng hạn như…..."
"Không được!"
Tông Chính ngồi ở trên giường lạnh buốt nhìn cô, Lâm Miểu Miểu từ trong
ba lô lấy ra chi phiếu, đặt xuống trước mặt anh: "Trả cho anh! Bên trong có tám trăm năm mươi vạn. "
Tông Chính ném trả lại cho cô: "Cần người không cần tiền!"
Lâm Miểu Miểu đặt chi phiếu lên trên bàn, hoàn toàn không để ý đến lời
nói của anh, nói rõ: "Mật mã sáu số không." Cô đi được hai bước lại quay lại hỏi, "Anh đã nói muốn sống chung thật vui vẻ, tôi muốn dùng một
gian phòng để dụng cụ chụp ảnh và rửa ảnh, có thể không?
"Lại đây hôn tôi một cái thì có thể."
Tông Chính lúc đầu ngồi ở trên giường, đột nhiên ngả về phía sau, nằm ngửa ra, không nhịn được thúc giục: "Nhanh lên!"
Khóe môi Lâm Miểu Miểu giật giật, anh khẽ mím môi, lẳng lặng nhìn cô,
khi cô lại gần, trong mắt có ý cười vui vẻ. Lâm Miểu Miểu chỉ định hôn
tượng trưng một cái, hôn người khác và bị người khác hôn là hai thứ cảm
giác hoàn toàn khác nhau, cô cảm thấy khuôn mặt mình hơi nóng, cô cẩn
thận che giấu biểu cảm trên gương mặt, quẫn bách trong lòng đều đem giấu sau vẻ mặt lãnh đạm.
Khi môi vừa chạm lên môi anh, tay của Tông Chính ấn cổ của cô, một tay
vòng ôm thắt lưng của cô, đem cô đặt trên người mình, Tông Chính nghĩ đè lên người khác cùng bị người khác đè hoàn toàn là hai loại cảm giác, bị đè lên hình như khiến tâm tình của anh vui vẻ hơn nhiều.
Từ trước đến nay Lâm Miểu Miểu chính là phái hành động, sau khi nhận
được sự đồng ý của Tông Chính, hỏi thăm chị Chu một chút, chị Chu đã
nhanh chóng giúp cô liên lạc một người bên phòng thiết kế, nửa giờ sau,
người của phòng thiết kế đã tới, Lâm Miểu Miểu kiểm tra các căn phòng để trống, chọn một gian rộng rãi, chia làm hai phòng nhỏ, bên trong là
phòng tối, bên ngoài là chỗ làm việc thường ngày của cô.
Buổi tối lúc ngủ, Lâm Miểu Miểu đang chuẩn bị đi tắm, Tông Chính cười híp mắt ngăn cô lại: "Chúng ta tắm cùng nhé."
"Không được!"
Sắc mặt Tông Chính hơi trầm xuống: "Tối ngày hôm qua chúng ta cùng tắm đấy thôi."
Lâm Miểu Miểu bước nhanh vòng qua anh, nhanh nhẹn né tránh cánh tay chộp tới của anh, lách mình vào phòng tắm, lấy tốc độ sét đánh đóng cửa,
trên cửa lập tức truyền tới tiếng gõ cửa "Cộc cộc", cô nhếch môi, cười
đắc ý, một lát sau, Lâm Miểu Miểu bỗng phản ứng lại, nói cho cùng cô có
cái gì mà đắc ý? Nhốt Tông Chính ở bên ngoài sao?
Lâm Miểu Miểu thầm nghĩ, vì cái gì cô trở nên ấu trĩ thế này?
Tắm rửa xong, Lâm Miểu Miểu xốc lại tinh thần, chuyện phát sinh ngày hôm qua còn sờ sờ ở trước mắt, đã thế Tông Chính kia còn không biết xấu hổ
không nóng nảy, chắc chắn sẽ lại......, cô bối rối thở dài, cho dù bây
giờ đánh anh ta một trận, chờ cô ngủ thiếp đi......, trừ khi cô đuổi anh ta ra khỏi phòng, nhưng cô lại muốn ngủ cùng với anh ta, thật rắc rối!
Anh không thể đơn thuần ôm nhau ngủ sao?
Lâm Miểu Miểu quyết định nói chuyện cùng anh, Tông Chính hết sức xem
thường trả lời: "Em chỉ muốn vòng ôm đơn thuần cùng ngủ? Tôi cũng chỉ
muốn đơn thuần làm chuyện đó với em!"
Đem tâm tư xấu xa của mình nói xong một cách quang minh chính đại như
vậy, cộng thêm khí thế hùng hồn, Lâm Miểu Miểu nhịn trong chốc lát, mắng một câu: "Hạ lưu!"
"Tôi thừa nhận." Tông Chính cười tủm tỉm khoác tay lên bả vai cô, đến gần hõm cổ của cô ngửi: "Thơm quá."
"......hạ lưu!"
Tông Chính không phản đối liếc nhìn cô: "Lần sau có thể đổi từ không? Tôi thừa nhận tôi hạ lưu."
Vẻ mặt Lâm Miểu Miểu ngây ra, dùng sức đẩy anh ra, Tông Chính tâm tình
vui vẻ đi tắm, từ trong phòng tắm đến trong phòng ngủ anh chỉ thắp một
ngọn đèn nhỏ, Lâm Miểu Miểu nhắm mắt nằm ở trên giường, Tông Chính quét
mắt nhìn cô, cũng không để ý việc cô ngủ hay chưa, leo lên giường, đè
lên người cô, vừa hôn vừa liếm.
Lâm Miểu Miểu buồn bực mở mắt ra, ánh mắt đen láy của Tông Chính lấp lánh ý cười, giả bộ tiếc nuối hỏi: "Không ngủ được sao?"
Lúc Tông Chính đi tắm, cô nằm trên giường suy tư hồi lâu, mạnh bạo với
Tông Chính không được, vậy thử mềm dẻo xem thế nào? Vì thế cô còn dùng
điện thoại di động tìm kiếm trên mạng......, cô im lặng hai giây, điều
chỉnh cơ mặt, cố gắng kéo ra một nụ cười "kiều mị".
Tông Chính kinh ngạc hỏi: "Mặt bị co giật à? Nói cho em biết mặt tê liệt là bệnh, xem đi, co giật này!"
Cô lặng lẽ cảm nhận được có vật cứng đang đè ép ở giữa hai chân cô, nhìn chằm chằm nửa khuôn mặt tuấn tú đang gặm vành tai cô, nhẫn nhịn nói:
"Tông Chính, tôi không thoải mái, ngủ đi được không "
Tông Chính sửng sốt, âm thanh mềm nhũn, nhẹ nhàng tinh tế, giống như
lông vũ lướt qua bên tai anh, anh ngước mắt nhìn, biểu tình có chút ngờ
nghệch: "Ờ......., được......"
"Chỗ nào không thoải mái?" Anh sờ trán cô, còn vạch mí mắt của cô, Lâm Miểu Miểu trợn mắt lên, khe khẽ trả lời: "Mệt lắm......"
Tông Chính trầm mặc hai giây, nằm bên người cô, ôm cô vào trong lồng
ngực mình, sau đó tắt đèn, Lâm Miểu Miểu điều chỉnh một tư thế thoải
mái, cảm thấy hài lòng đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, thì đỉnh đầu
vang lên âm thanh lạnh lùng của anh: "Em như vậy vì không muốn thâm mật
với tôi sao?"
Trong bóng tối, cô không thấy rõ nét mặt của anh, nhưng vẫn ngẩng đầu
lên ngắm nhìn anh, cô im lặng sau hai giây mới trả lời: "Không phải, tôi thích anh ôm tôi."
Cánh tay đặt bên hông cô bỗng chốc ôm cô càng chặt hơn, Tông Chính khẽ khàng nói: "Ngủ đi."
Sáng ngày hôm sau, Lâm Miểu Miểu vội vàng sắp xếp phòng làm việc của
mình, sắc mặt Tông Chính có phần khó chịu ngồi ở trong phòng khách, dùng máy tính cứng nhắc mở ra xem tin tức mới, Lâm Miểu Miểu đi ngang qua
nhiều lần, muốn nói gì đó lại không nghĩ ra được phải nói cái gì, buổi
sáng khi cô tỉnh lại, Tông Chính đã thức dậy, giữa hai đùi lại lần nữa
bị..., Lâm Miểu Miểu lúng túng nhìn anh, Tông Chính liếc nhìn cô, rút
tay mình về, trở mình đưa lưng về phía cô, Lâm Miểu Miểu không nói ra
được trong lòng có tư vị gì, giống như có một chút mất mác.
Sau đó anh vẫn cứ là vẻ mặt không mặn không nhạt đó, ai cũng không muốn
để ý tới. Ăn cơm trưa xong, Lâm Miểu Miểu trở về phòng, chuẩn bị tìm
quần áo buổi chiều mặc lấy ra sẵn, mấy ngày trước Lý Trân hẹn cô buổi
chiều chủ nhật theo bà đi triển lãm tranh Mễ Lan, vừa mở tủ quần áo ra,
trong nháy mắt Lâm Miểu Miểu vô cùng kinh ngạc, một tủ quần áo toàn là
váy màu trắng.
Khi cô từ nước Y trở về, chỉ mang theo dụng cụ chụp ảnh, sau đó cũng chỉ vào cửa hàng mua bảy, tám bộ quần áo mặc hàng ngày, trong tủ quần áo
vẫn luôn trống, buổi sáng lúc cô thay quần áo, trên thanh ngang của tủ
vẫn chỉ treo mấy bộ thưa thớt, lúc nào được treo nhiều váy trắng như
vậy.
Trong nhà chỉ có mấy người, chị Chu chắc chắn sẽ không tự ý mua quần áo
cho cô, chỉ còn lại Tông Chính, Lâm Miểu Miểu không nói gì nghĩ: Tất cả
đều là váy trắng, ánh mắt thưởng thức của Tông Chính thật đúng là......
Khi cô vừa vừa chuẩn bị quần áo đi triển lãm tranh, còn đang suy nghĩ
mặc quần áo đơn giản có thích hợp hay không, thì Tông Chính đã tặng cho
cô nhiều váy như vậy, cô đóng cửa tủ quần áo, vừa quay đầu lại đã nhìn
thấy Tông Chính đang dựa ở cửa, anh đi tới, mở tủ quần áo ra, chọn một
cái váy trắng, đưa cho cô: "Buổi chiều theo tôi đi đánh bóng."
Lâm Miểu Miểu nhận lấy váy, liếc nhìn con ngươi thâm trầm của anh, khó
xử nói: "Buổi chiều tôi phải đi đến triển lãm tranh với mẹ anh......"
Sắc mặt Tông Chính bỗng chốc trầm xuống: "Đi theo tôi!"
Lâm Miểu Miểu không nói nhìn anh, Lý Trân mấy ngày trước đã hẹn cô rồi,
hơn nữa mẹ chồng mời có thể không đi sao? Lâm Miểu Miểu đổi váy Tông
Chính chọn, thử vào lại cởi ra, thay bộ quần áo bình thường vẫn mặc,
mang theo cái váy trắng kia, lái xe rời khỏi hoa viên Thế Kỷ.