Di động, luôn là tại thời khắc quyết định vang lên.
Tiểu Ngốc thình lình cả kinh, phản xạ có điều kiện dường như đẩy Tề Huy ra, lấy điện thoại cầm tay ra nhìn, nguyên lai là mẹ gọi tới, do dự một hồi, cậu mới ấn nút nhận điện, giọng nói như tiếng sấm rền của Lương ma ma lập tức nổ tung bên tai.
“Lương Tiểu Hạ, con không phải nói đi ra ngoài một chút sẽ trở lại sao? Đã qua hơn 1 tiếng đồng hồ, thế nào còn không về?!”
Tiểu Ngốc cảm thấy rất bất đắc dĩ, cậu năm nay mười tám tuổi, đã là một đại nhân, khả Lương ma ma chính là đem cậu như thằng nhóc con 3 tuổi như nhau đối đãi, không lúc nào không lo lắng không nói, còn muốn nắm giữ hành tung của cậu, khống chế tư duy của cậu. Tuy rằng cậu biết tất cả những gì mẹ làm hoàn toàn là cưng chiều cậu, nhưng loại tình yêu này vô hình trung cho cậu mang đến áp lực cực lớn, khiến cậu thường xuyên có loại cảm giác không thở nổi.
Thấy cậu không tiếp lời, Lương ma ma lại gào to, ngầm đạt mệnh lệnh.
“Lương Tiểu Hạ, con nghe rõ cho mẹ, mẹ mặc kệ con đang ở đâu làm cái gì, lập tức về nhà cho mẹ!!”
Tiểu Ngốc nhìn Tề Huy, ngực rất luyến tiếc. Đang muốn cầu xin mẹ cho cậu thêm chút thời gian lại nghe thấy một trận ầm vang.
Một tia khổ sở xẹt qua trong lòng, cậu nhìn Tề Huy cười khổ một chút: “Mẹ em gọi vè nhà, em phải đi!”
Nói thật ra, nghe câu đó sau ngực Tề Huy có điểm khó chịu, thế nhưng mẹ người ta đều lên tiếng, hắn cũng không nghĩ khiến Tiểu Ngốc khó xử, dù sao phá hư gia đình người khác hài hòa chuyện tình chính ít làm tốt nhất. Chỉ bất quá hắn người này từ trước đến nay đều là khẩu thị tâm phi, ngực nghĩ là một chuyện, nói ra lại là chuyện khác, nhìn Tiểu Ngốc một bộ thương cảm hề hề, hắn thật là có điểm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhịn không được quái thanh quái khí châm chọc: “Em là người lớn như vậy rồi còn nghe lời mẹ nói? Thực không có tiền đồ!”
“Xin lỗi…” Nghe hắn nói như vậy, Tiểu Ngốc trong lòng hổ thẹn càng đậm. Giờ này khắc này ngoại trừ nói ba chữ, Tiểu Ngốc không biết nên thế nào biểu đạt áy náy, cậu cũng biết đem một người từ xa xôi chạy tới gặp mình một bên là không đúng, nhưng một bên là người thân, một bên là người yêu, hai bên đều là tối trọng yếu, đều không có khả năng bỏ qua. Rốt cuộc là đi là ở, cậu cũng vô pháp làm ra quyết định.
Ngay khi cậu khó xử, cái chén khảm đầy kim cương kia bị nhét vào trong tay. Tề Huy sờ sờ đầu cậu nói: “Đừng áy náy, anh nói giỡn đó, mau về đi.”
Đối với chuyện hắn đột nhiên chuyển biến thái độ Tiểu Ngốc kinh ngạc có thừa, bất an trước đó cũng dần tiêu thất. Ngẩng đầu nhìn gương mặt anh tuấn kia, ngực nhất thời tràn đầy gì đó ấm áp. Người này là người mà mình thích nhất, tính tình hắn tuy không tốt lắm, nói có chút khó nghe, nhưng hắn sẽ vĩnh viễn sủng mình, theo mình.
“Vậy còn anh?” Khi hỏi ra những lời này, Tiểu Ngốc cười đến đĩnh hài lòng.
“Đừng cười, em mà cười cái bộ dáng ngốc nghếch của em lộ ra đó!” Một mực làm bộ rộng lượng Tề Huy bị cậu cười cho phiền muộn, lập tức thưởng cho cầu vài cái bạch nhãn, “Trên đời chỉ có mẹ là tốt ha? Lập tức sẽ nhìn thấy mẹ liền đem em vui thành như vậy.”
“Anh đừng nói giỡn!” Tiểu Ngốc còn đang cười, “Nói thật, em đi, anh làm sao bây giờ?”
“Ai có công phu cùng em nói giỡn.” Tề Huy xốc chăn lên, chui vào, “Anh vẫn chưa có giấc ngủ ngon nào, trước ngủ bù.”
“Vậy được rồi, tối nay em trở lại thăm anh.” Tiểu Ngốc từ trên giường đi xuống, thay hắn dịch hảo góc chăn, cẩn cẩn dực dực hỏi, “Tỉnh ngủ sau, anh sẽ không đi chứ?”
“Thật vất vả mới đến một chuyến, anh còn chưa đi dạo quanh đây, thế nào khả năng trở lại.” Tề Huy khoát tay, “Được rồi được rồi, mau trở về, trên đường cẩn thận, tỉnh ngủ anh sẽ gọi điện thoại cho em.”
“Hảo, em chờ anh gọi, nhất định phải gọi a!” Tiểu Ngốc chậm rãi ra khỏi phòng, cẩn thận mỗi bước đi, nhìn người nằm trên giường, vẻ mặt lưu luyến không rời. Mới đi tới cửa, Tề Huy liền ngoắc ngón tay, tựa như gọi chó con gọi cậu lại.
Tại trên đường về nhà, Tiểu Ngốc có loại cảm giác mưa to sắp tới, cậu biết mẹ cậu sẽ không bỏ qua, đợi cậu ở nhà chính là một hồi những bài ca không bao giờ quên. Cậu có điểm sợ, lại có điểm nghĩ bất cứ giá nào quản là ai mắng, không bằng thản nhiên thừa nhận tính hướng của mình, bọn họ mắng qua đánh qua sau, hay là hết giận liền có thể tiếp thu sự thực, dù sao vấn đề này cuối cùng cũng muốn đối mặt.
Nhưng mà sự tình không giống như cậu dự liệu. Về nhà sau, Lương ma ma cái gì cũng không có hỏi, cái gì cũng không nói, tựa như không có việc gì phát sinh, mang bận rộn thu xếp ăn uống ngủ nghỉ cho cậu, tới rồi buổi tối mới nói với cậu: “Mấy ngày nay đừng chạy loạn, dì út con nghe nói con về vui vẻ vô cùng, gọi con đi nhà dì chơi vài ngày.”
Lương ma ma ngữ khí cường ngạnh, không cho phản kháng. Tiểu Ngốc bĩu môi, đáp ứng, đem những gì mình muốn nói nuốt trở vào.
Sau đó, Tiểu Ngốc rốt cục minh bạch, Lương ma ma nhìn như bất động thanh sắc kỳ thực chỉ dùng một loại phương thức khác bắt cậu giam lỏng. Mỗi ngày tỉnh ngủ liền lôi kéo cậu đi thăm người thân, thẳng đến buổi tối mới về, khiến cho cậu căn bản tìm không ra thời gian đi tìm Tề Huy. Đầu hai ngày đến nhà dì út, sau là nhà bà ngoại… Đã qua một tuần, cậu liền đi bảy ngày thân thích! Mấy ngày này cậu thực sự rất tưởng niệm Tề Huy, cũng rất muốn đi tìm đối phương, thế nhưng Lương ma ma vẫn dem cậu khóa bên người, muốn chạy trốn, nhưng chạy không thoát, chỉ có thể nương lúc đi WC gọi cho Tề Huy hay nhắn 1 tin nhắn, giải nổi khổ tương tư.
Nhịn vài ngày, cơ hội rốt cục tới.
Hôm nay Tiểu Ngốc nhận được điện thoại đánh tới Tiểu Tiện, đối phương tại điện thoại thảo luận muốn tìm cậu chơi. Tiểu Ngốc nhõng nhẽo ngạnh phao cầu Lương ma ma thật lâu, còn gọi Tiểu Tiện giúp làm chứng, Lương ma ma mới đáp ứng cho cậu ra ngoài chơi 1 ngày đêm.
Khi đi ra, Tiểu Ngốc hít sâu một hơi, cảm thấy dễ dàng hơn, tựa hồ không khí đều biến phá lệ tươi mát.
Cậu quyết định trước đi tìm Tề Huy, sau hai người cùng đi trạm xe lửa tiếp Tiểu Tiện.
Mới từ trên xe taxi xuống, Tiểu Ngốc liền thấy Tề Huy đã đứng ở cửa nhà nghỉ. Nhiều ngày không gặp, trên mặt hắn dĩ nhiên tuôn ra một tia xấu hổ, đi lên trước khổ hề hề hô: “Tề Huy… Xin lỗi anh…”
“Lời này nói có điểm nghiêm trọng a?” Tề Huy hoài nghi cậu có đúng hay không bị đóng lâu như vậy bị nhốt choáng váng, nhéo mặt cậu, trêu chọc nói, “Đến, cấp đại gia cười một cái!”
Tiểu Ngốc kéo miệng cười, dáng tươi cười cực kỳ cứng ngắc: “Không có em, mấy ngày này anh có đúng hay không rất buồn chán a?”
“Hoàn hảo.” Tề Huy nhún nhún vai, “Không có việc gì chạy mọi nơi, phát giác thành phố này thực quê mùa, đều chơi đùa đồ cũ nhưng lại làm như của mình rất mới.”
“Ách…” Tiểu Ngốc vẻ mặt hắc tuyến: “Chỉ cần anh không cảm thấy buồn chán là tốt rồi.”
“Đi, chúng ta đi tiếp Thẩm Dịch.” Tề Huy một ôm lấy cậu, đi nhanh về phía trước, “Thằng nhóc đó thế nào đột nhiên chạy tới đây?”
“Cậu ấy ở nhà ngốc buồn chán a.”
“Nga.”
“Ân.”
“Ân cái rắm a! Mấy ngày này nhớ anh không?”
“Nhớ.”
“Vậy còn tạm được, không uổng công anh như kẻ ngu si ở trong thành đi bộ vài ngày.”
Những lời này chứng thực liễu Tiểu Ngốc đoán, song song trong mấy ngày cậu bị giam lỏng mà tưởng niệm đối phương, đối phương cũng đã thật sâu tưởng niệm cậu. Bởi vì lo lắng, cho nên không đành lòng rời đi, cho dù là ở trong thành mạn vô mục đích du đãng, Tề Huy cũng sẽ cùng đợi hắn đợi đến ngày nào đó bỏ lệnh cấm. Cho dù phản đối của mẹ là trở ngại lớn nhất trong cảm tình của hai người, nhưng Tiểu Ngốc tự tin, Tề Huy sẽ cùng cậu đối mặt.
Tới trạm xe lửa, cách xe lửa vào trạm còn có nửa giờ. Tề Huy nhìn cái đầu như bị chó gặm kia của Tiểu Ngốc nhắc lại.
“Nhìn xem tóc em dài thành cái dạng gì, tranh thủ thời gian còn sớm, thẳng thắn đi cắt đi.”
Tiểu Ngốc lấy tay hộ đầu, “Em không cắt.”
Tề Huy thật sự là không hiểu, cậu tình nguyện để tóc mái chọc vào mắt cũng không nguyện một kéo kết liễu, lẽ nào tự ngược tốt ngoạn như vậy sao?
“Cắt tóc cũng không phải cái gì đáng sợ, như vậy đi, anh cắt cùng em.”
Tiểu Ngốc kinh ngạc hỏi: “Anh bỏ được sao? Tóc anh đẹp như vậy!”
“Bỏ được!” Tề Huy dụ dỗ: “Chúng ta cắt kiểu đầu tình nhân có được hay không?”
Vừa nghe đến hai chữ tình nhân, trong đầu Tiểu Ngốc không tự chủ nổi bong bóng màu hồng, cậu gật đầu, sau đó theo Tề Huy đi vào một cửa hiệu cắt tóc ven đường.
Hai người ngồi vào chỗ của mình, Tề Huy hướng về phía thợ cắt tóc phân phó: “Cắt cho tôi kiểu nào suất điểm, còn hắn liền cắt còn hơn thốn thôi, con nít thì không nên quá đẹp, bằng không cũng chỉ yêu trưng diện mà không chú ý học.”
Nghe xong lời này, Tiểu Ngốc gào khóc thẳng kêu: “Anh gạt người! Em muốn suất một điểm! Em muốn giống anh!”
Tề Huy đối cậu mắt điếc tai ngơ, quay đầu nói với thợ cắt tóc sau cậu: “Làm theo những gì ta vừa nói, tiền ta trả!”
Người trả tiền chính là đại gia, thợ cắt tóc lên tiếng, lập tức cầm lấy kéo vũ động, na động tác thực sự là tiêu sái như thường, sạch sẽ lưu loát, không có nửa điểm thoát ly đái thủy.
⊙﹏⊙ Tiểu Ngốc nhìn một đất đầy tóc khóc không ra nước mắt.
Cắt tóc sau, Tiểu Ngốc vuốt mái tóc bàn chông của mình, thương cảm thiếu chút nữa khóc đi ra. Cậu trừng mắt tên đầu sỏ kia rống to: “Khó coi chết đi được! Khó coi chết đi được! Anh trả tóc cho em! Trả tóc cho em!”
“Trả thì trả! Gào một lần là được, gào hai lần em không mệt a!” Tề Huy đào đào cái lỗ tai, đem túm tóc dài mình vừa cắt xuống cho cậu, “Cầm, bảo quản cho anh, nếu như không thấy, em chết chắc!”
Tiểu Ngốc tiếp nhận túm tóc dài bị dây hồng buộc chặt, niết ở trong tay, tinh tế vuốt ve, mềm mại xúc cảm tốc hành nội tâm, tại giờ khắc này cậu cảm thấy hài lòng rất nhiều, điểm thương cảm nho nhỏ trước đó biến mất không còn.
Tề Huy sau khi cắt tóc, thoạt nhìn man nhẹ nhàng khoan khoái, Tiểu Ngốc ở trong lòng cảm khái, dễ nhìn không hổ là dễ nhìn, mặc kệ thế nào chỉnh đều vẫn suất khí bức người, quái làm cho người ta đố kỵ!
Nửa giờ sau, khi hai người ra tới cửa trạm, Tiểu Tiện vừa từ bên trong đi ra.
Ba người đường nhìn rất nhanh giao nhau, Tiểu Tiện hướng bọn họ phất tay, lập tức chạy tới, liếc Tiểu Ngốc, lại liếc Tề Huy, ánh mắt từ kinh hỉ chuyển vi khiếp sợ.
Tiểu Tiện kéo Tiểu Ngốc đến một bên hỏi: “Hắn thế nào ở chỗ này? Nhà hắn không phải tại phương bắc sao? Thế nào chạy đến chúng ta phía nam?” Nói xong cậu vẻ mặt chờ mong chờ đối phương trả lời thuyết phục, ai ngờ quả dưa ngốc kia chích phun ra hai chữ, “Không biết.”
-_-||| Tiểu Tiện thiếu chút nữa bị khí hôn mê, vung tay nhắm ngay đầu cậu đập một chưởng, “Ngu ngốc! Tôi nói hắn đến đây lúc nào? Vì sao tới tìm cậu? Hắn hiện tại ở đâu? Còn có cái đuôi gà nhà hắn sao lại cụt mất rồi?”
Tiểu Ngốc suy tư chốc lát, từ ba lô móc búi tóc dài, hiến vật quý dường như đưa tới Tiểu Tiện trước mắt: “Vừa nãy mình nói tóc hắn tốt xem, hắn lập tức đến hiệu cắt tóc cắt đưa mình.”
“Ách!!” Tiểu Tiện rất là không nói gì, bất quá ngực chính thay cậu cảm thấy hài lòng. Tề Huy vì cậu mà ngay cả mái tóc dài hay tự hào cũng cắt, cái này đại biểu cho thực tâm một người. Vỗ vỗ đầu cậu lại hỏi, “Vấn đề trước cậu còn không có trả lời ni, hai người xác định quan hệ rồi sao? Hắn ở nhà cậu đón năm mới sao? Ba mẹ cậu gặp qua hắn chưa? Đối hắn ấn tượng thế nào? Đồng ý hai người cùng một chỗ không?”
Đối mặt liên tiếp vấn đề, Tiểu Ngốc lâm vào trầm tư. Cũng không biết cậu nghĩ tới cái gì, Tiểu Tiện thấy cậu hoàn toàn rơi vào trong tự ngẫm, cậu một hồi cười khúc khích, một hồi nhíu mày, một hồi há mồm kinh ngạc, trên mặt đủ các loại sắc thái, cần gì đều có, cực kỳ đặc sắc. Tiểu Tiện nhìn một bộ ngu ngốc đó nhịn không được thở dài, giơ tay chuẩn bị đập một cái gọi hồn.Taycòn chưa chạm xuống, cổ tay đột nhiên bị nắm, thanh âm hơi tức giận ở trên đầu vang lên, “Đừng đánh, hắn đã đủ ngu rồi.”
Tiểu Tiện bĩu môi súy điệu tay Tề Huy, ở trong lòng phát ói: ôi ôi đừng ở trước mặt ta ân ân ái ái, dưa ngốc kia phỏng chừng đến bây giờ còn chưa biết mình thích ngươi. Hanh! Các ngươi chậm rãi lăn qua lăn lại, ta sẽ không nhắc hắn!!
Lúc ba người vừa ăn vừa dạo phố, Tiểu Tiện đột nhiên nói phải về nhà, thực khiến Tiểu Ngốc cảm thấy ngoài ý muốn. Tiểu Ngốc nguyên tưởng rằng Tiểu Tiện lại ở chỗ này đa ngốc vài ngày, lại không nghĩ rằng lúc này mới chơi một ngày đêm liền quyết tâm phải đi về.
Tiểu Ngốc lưu cậu ta lại chơi vài ngày, nhưng cậu ta nói chua lòm: “Hai người các ngươi trước mặt ta khanh khanh ta ta một ngày đêm, quả thực quá buồn nôn! Đi ở các ngươi bên người, cảm giác không khí đều ngọt phát nị! Quên đi quên đi, không quấy rối hai người! Về nhà cùng học trưởng chatvoice so với ở đây ngốc làm bóng đèn mạnh hơn nhiều!”
Thấy cậu ta đã quyết định, Tiểu Ngốc cũng không tốt miễn cưỡng, liền đưa cậu ta ra trạm xe.
Trước khi lên xe, Tiểu Tiện tiến đến Tiểu Ngốc bên người thần bí hề hề nói: “Mình coi Tề Huy thực thích cậu! Vốn chuyện này mình không dự định nhắc nhở cậu, bất quá thấy hắn là thật tâm đối với cậu tốt, vậy không cần phải cất giấu. Cả đời người nếu như có thể gặp một người thật tình thích mình thật không dễ dàng, hảo hảo nắm chặt ba.”
Tiểu Tiện nói mang đến cho Tiểu Ngốc vô hạn dũng khí, cậu đột nhiên nghĩ đem Tề Huy mang về nhà gặp ba mẹ cậu. Cậu vừa nói ra sau, vừa vặn Tề Huy cũng có quyết định này. Mặc kệ chờ đợi bọn họ sẽ là cái gì, dù là một hồi huyết vũ tinh phong, nhưng bọn họ quyết định bất cứ giá nào đến một hồi đại chiến ra quỹ oanh oanh liệt liệt!
Sau đó hai người chọn tốt lễ vật, bày ra một bộ thấy chết không sờn, gõ cửa nhà Tiểu Ngốc.
Nói thật ra, thời gian đợi cửa mở, Tiểu Ngốc cảm thấy rất khẩn trương, cố sức nắm chặt tay Tề Huy, tựa hồ muốn được một ít thoải mái. Kỳ thực Tề Huy cũng tốt không được, từ bạc hãn thấm ra trên tay hắn là có thể nhìn ra hắn so với Tiểu Ngốc còn muốn khẩn trương một vạn lần. Từ trước đến nay hắn không sợ trời không sợ đất, đột nhiên sợ đến hai người chưa thấy qua mặt. Hắn sợ lọt vào cường liệt phản đối của hai vị gia trưởng, hắn sọ Tiểu Ngốc khó xử, hắn sợ Tiểu Ngốc sẽ thỏa hiệp, sẽ buông tay hắn… Hắn rốt cục biết trên đời này còn có chuyện khiến mình sợ hãi.
Cửa mở, Lương ma ma nhìn hai người đứng ở ngoài cửa chăm chú nắm tay có điểm vô cùng kinh ngạc, nghi hoặc còn không có hỏi ra, liền nghe được con trai ngoan của mình dắt giọng hô lớn: “Mẹ, anh ấy là Tề Huy, bạn trai con, con dẫn ảnh tới gặp ba mẹ!”
Tề Huy quay đầu nhìn Tiểu Ngốc, ánh mắt tràn đầy bất khả tư nghị, như vậy hình như đang nói: Dưa ngốc! Anh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, em thế nào đã nói ra liễu?!
Nghe một tin tức có tính bạo tạc như thế sau, Lương ma ma kinh ngạc sững sờ ở tại chỗ, nửa ngày mới có phản ứng.
“Mày cư nhiên câu dẫn con tao?! Cho mày câu dẫn nó! Cho mày biến nó thành đồng tính luyến ái…” Lương ma ma chĩa súng vào Tề Huy, thuận tiện nhặt chùm khóa ở cửa đập vào đầu hắn, một bên đánh một bên chửi, đập hồi lâu vẫn không cảm thấy hết giận, lại đánh tiếp lượt hai, lượt ba, dám đem đầu hắn đập ra cái động, máu tươi rầm rậm chảy đầy mặt.
Thấy như vậy một màn, Tiểu Ngốc cùng Lương ba ba đều bị kinh sợ, nhanh tiến lên ngăn cản. Một người đem Lương ma ma tha vào phòng khách, một người đem Tề Huy kéo ra ngoài cửa.
Tề Huy giống như ngọn núi đứng sững tại chỗ, mặc Tiểu Ngốc kéo thế nào bất động. Hắn lau máu tươi trên mặt nói: “Bác gái, tâm tình bác quá kích động, hiện tại cũng không phải thời gian tốt nói chuyện. Trước xin bác bớt giận, ngày khác cháu trở lại bái phỏng. Bác xem bác đánh cháu nhiều như vậy, cháu ngay cả động chưa động, rốt cuộc cho bác ra khẩu ác khí ba? Đợi lát nữa cháu đi rồi bác không nên làm khó Tiểu Hạ, em ấy tế da nộn thịt, không chịu được đánh.”
“Tao thế nào dạy con không cần mày quản! Mau cút cho tao!” Lương ma ma lấy tay chỉ vào đại môn thét, “Mau cút!”
“Hảo, cháu đi. Bác đừng đánh Tiểu Hạ, nếu không cháu nhất định sẽ đến đem em ấy mang đi.” Tề Huy nói giống như một đứa trẻ cố chấp mà ương ngạnh, ngữ khí thập phần kiên định. Xem ý tứ, hắn tựa hồ sẽ đợi ở bên ngoài, nếu có bất luận động tĩnh gì, hắn liền lập tức tiến đến đem Tiểu Ngốc mang đi.
Buông quà tặng trong tay, hắn đối Tiểu Ngốc cười một cái an ủi, lúc này mới xoay người rời đi.
Tề Huy đi rồi, Tiểu Ngốc đột nhiên gào khóc đứng lên. Từ trước đến nay cậu nhẫn nhục chịu đựng rốt cục cố lấy dũng khí bắt đầu phản kháng, cậu hướng về phía Lương ma ma bên khóc bên rống: “Mẹ, mẹ quá bạo lực rồi! Con thích hắn, con sẽ không buông tha!” Rống xong, cậu không để ý Lương ma ma thần tình kinh ngạc, liền vọt ra ngoài.
Tại liên tiếp đả kích, Lương ma ma tinh thần gần như tan vỡ, bà thoáng cái ngồi dưới đất, khóc rống lưu nước mắt.
Lương ba ba đỡ bà ngồi vào sô pha, sau đó lau nước mắt cho bà: “Có chuyện không thể hảo hảo nói sao? Hà tất động thủ động cước. Bà đánh bị thương hài tử đó, không riêng ba mẹ người ta đau, con trai chúng ta cũng sẽ đau đó. Bà làm như vậy, sau này nó còn nghe lời bà nói sao?”
Lương ma ma ngơ ngác ngồi ở sô pha, trầm mặc không nói, cũng không biết bà có nghe vào không.
Lương ba ba bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người đi vào phòng ngủ, chỉ để lại một tiếng trầm trọng thở dài…
Tiểu Ngốc mới chạy ra liền thấy Tề Huy đang ngồi ở bồn hoa hút thuốc. Cậu chậm rãi đi qua, móc ra khăn tay chặn vết thương còn đang chảy máu. Trong tay có cảm giác máu vẫn đang ồ ồ chảy ra, khăn tay rất nhanh bị nhiễm hồng, nước mắt cậu liền không ngừng chảy xuống.
“Rất đau sao? Chúng ta đi bệnh viện nha.”
Tề Huy bỗng nhiên ôm lấy cậu, vùi mặt vào trong lòng cậu cọ cọ, một lát sau mới mở miệng nói, thanh âm rầu rĩ: “Em sẽ buông tay sao?”
“Sẽ không!”
“Em sẽ kiên trì xuống sao?”
“Sẽ!”
“Anh cũng sẽ không buông tha, anh sẽ cùng em cùng nhau kiên trì xuống.”
“Ân.” Tiểu Ngốc quay về ôm hắn, “Chúng ta cùng nhau kiên trì xuống!”
Ban đêm gió mát từ từ thổi qua, mang đến trận trận hàn ý. Hai người chăm chú ôm nhau, tựa hồ không cảm giác lạnh.
Tiểu Ngốc như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhẹ cười ra tiếng.
Tề Huy hỏi: “Em cười cái gì?”
Cậu nói: “Có chuyện em đã quên nói cho anh.”
“Chuyện gì?”
“Em đã quên nói với anh, em rất thích anh.”
Nghe xong lời này, Tề Huy cũng cười: “Anh đã sớm biết.”
Tề Huy bình thường luôn mắng Tiểu Ngốc rất sỏa, song Tiểu Ngốc lại nghĩ đối phương so với mình còn muốn sỏa.
Bọn họ vẫn len lén thầm mến đối phương, đều tự đoán tâm tư đối phương, thủy chung không đem ba chữ đó nói ra. Trong thời gian bọn họ còn không có xác định quan hệ, liền sỏa hồ hồ chạy đi hướng người nhà ra quỹ, kết quả còn khiến cho đầu rơi máu chảy, chật vật bất kham. Hồi tưởng tất cả những gì trước đó đã phát sinh, thực làm cho có loại cảm giác không biết nên khóc hay cười, nguyên lai ngu ngốc là có thể truyền nhiễm.
Dưới ánh trăng, hai thiếu niên một bên vui đùa ầm ĩ, một bên truy đuổi. Tiếng hoan hô truyện cười quanh quẩn dưới bầu trời đêm, thật lâu không tiêu tan.
“Tề Huy, nếu như anh không cầm máu, khả năng sẽ chết vì mất máu đó.”
“Tề Huy Tề Huy, gọi nhiều không thân thiết a! Đổi một cái xưng hô.”
“Đổi cái gì?”
“Ông xã đi! Sau này em gọi ông xã, anh gọi em bà xã.”
“Có thể hay không lại đổi một cái?”
“Liền cái này, không đổi! Tới kêu ông xã nghe một chút.”
…
“Em nếu như nghĩ không có ý tứ, vậy anh trước gọi cho em nghe.”
…
“Bà xã bà xã bà xã!”
…
“Anh là xong, đến lượt em.”
…
“Mau gọi, gọi thì đầu anh sẽ không đau nữa.”
…
“Hảo cho một Lương Tiểu Hạ, vì em, đầu anh bị mở một cái động, cho em gọi hai tiếng ông xã nghe một chút, thế nào liền khó như vậy?!”
…
Tiểu Ngốc nhìn tên đang dương nanh múa vuốt hướng mình nhào tới mà rơi lệ đầy mặt: nhìn anh sinh long hoạt hổ như vậy, tuyệt không như là một người đang thiếu máu! Đừng nhào tới —— đừng đừng!! Xưng hô buồn nôn như thế, ta thực sự gọi không ra a! ┭┮﹏┭┮