Vào thứ Tư tuần thứ 12, tôi đến bệnh viện để làm xét nghiệm NT cho thai nhi. Bác sĩ Lưu vẫn rất nhiệt tình với tôi.
“Sao lúc nào cũng một mình đến kiểm tra vậy, chồng đâu?” Cô ấy nhìn tôi tự trả tiền, xếp hàng, chạy qua chạy lại, không nhịn được hỏi.
Chồng? Tôi ngẩn người một giây. Hai từ này đối với tôi thật quá xa lạ.
“Anh ấy bận.” Tôi mỉm cười.
“Chồng cô làm gì mà bận rộn đến mức không thể xuất hiện trong lần kiểm tra thai?” Bác sĩ Lưu cầm bảng kết quả NT, nhìn kỹ từng chút một.
Tôi im lặng. Thực ra, Cố Tiêu cũng không phải không xuất hiện, anh ấy luôn có mặt ở bệnh viện, chỉ là không đi cùng tôi làm kiểm tra thai thôi.
Anh ấy không muốn gặp tôi, huống chi là cùng tôi đi kiểm tra thai. Nếu có thể, vào ngày họp lớp, có lẽ anh ấy thà không gặp tôi thì hơn.
“Con không sao đâu.” Bác sĩ Lưu chỉ vào báo cáo rồi chỉ cho tôi xem, “Cảm giác bụ bẫm và hơi dễ thương.”
Tôi nhìn vào bức ảnh siêu âm của cái hình nhỏ xíu trên màn hình, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác lạ lùng.
Cuộc sống thật kỳ diệu, nó thật sự rất nhỏ.
Dù chỉ là một khối nhỏ xíu, nhưng tôi vẫn có thể thấy được đại khái hình dạng tay chân của nó. Cả cơ thể nhỏ xíu ấy, cái đầu tròn tròn đã chiếm đến hai phần ba.
“Thêm một tuần nữa là có thể làm sàng lọc Down rồi, đừng quên nhé.” Bác sĩ Lưu nhắc tôi.
“Vâng, cảm ơn chị, bác sĩ Lưu.” Tôi thật lòng nói.
“Không cần cảm ơn đâu, bác sĩ Cố rất quan tâm đến tình hình của em đấy, lần nào gặp chị cũng hỏi.” Chị cười, “Anh ấy còn nhớ rõ hơn cả em nữa.”
“À…”
“Nhìn ra được mà, hai người từng là bạn rất thân đúng không?” Chị lại nói, “Bình thường bác sĩ Cố lạnh lùng lắm, chưa từng thấy anh ấy để tâm đến ai như vậy đâu. Lần trước chị gái anh ấy sinh con ở bệnh viện mình, vậy mà hôm sau anh ấy mới biết cơ.”
“Ồ.” Tôi hơi ngẩn ra, “Vậy để lúc nào em gặp anh ấy thì cảm ơn một tiếng.”
“Ừ ừ!” Bác sĩ Lưu kéo tay tôi đi ra ngoài, “Hay là giờ luôn đi? Vừa hay chị cũng tan ca, tiện thể đi tìm anh ấy, cùng đi nhé~”
“Ơ… thôi ạ. Để hôm khác em…” Tôi thật sự không muốn gặp anh ấy. Gặp rồi chỉ thấy ngại ngùng.
Vịt Bay Lạc Bầy
“Đi cùng đi mà, thật ra chị cũng chỉ đang kiếm cớ để gặp anh ấy thôi.” Bác sĩ Lưu nói với vẻ ngượng ngùng, “Tối nay bệnh viện tổ chức tiệc team building, chị muốn xem anh ấy có đi không. Nếu không đi thì chị cũng khỏi đi luôn.”
Team building à? Xem ra cuộc sống của họ cũng không bận rộn như tôi nghĩ. Anh đâu có bận, chỉ là không muốn gặp tôi thôi. Tôi cũng muốn xem thử cái nơi khiến anh sẵn sàng ở lại cả ngày, chẳng buồn về nhà, rốt cuộc có gì hay.
Tôi theo bác sĩ Lưu đến khoa của Cố Tiêu. Vì đang là giờ trưa nên hầu hết y tá đều đi ăn rồi. Trong văn phòng chỉ còn vài bác sĩ, vừa ăn cơm hộp vừa tán gẫu.
Dù ai cũng mặc áo blouse trắng, tôi vẫn nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh ngồi trên ghế sofa, trông có vẻ đã ăn xong, nhưng trong hộp cơm vẫn còn khá nhiều, chắc là cơm bệnh viện không ngon lắm. Điện thoại để sang bên, anh ngả người lên sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chỉ mới một tuần không gặp, cằm anh đã lún phún râu. Vì anh nhắm mắt nên tôi mới dám nhìn anh như thế. Ai ngờ chưa được hai giây, anh đột nhiên mở mắt ra.
Tôi giật mình suýt đứng không vững, vội quay mặt đi, xấu hổ muốn chết.
“Sao mấy người không đi căn tin mà lại ăn cơm hộp?” Bác sĩ Lưu đi tới chào hỏi.
“Căn tin ăn chán lắm rồi.”
“Cơm hộp cũng chán mà.”
“Cuộc đời vô vọng…”
Mấy người kia đồng thanh than thở.
“Cơm hộp sao mà đủ chất bằng căn tin được.” Bác sĩ Lưu cười đùa với họ, “Chán thì kiếm bạn gái nấu cơm cho ăn đi.”
“Với công việc như tụi tôi mà kiếm bạn gái?”
“24 tiếng thì hết 20 tiếng ở bệnh viện, có bạn gái cũng như không…”
Một đám người bắt đầu nói chuyện một cách đầy phẫn nộ.
Tôi đứng ngoài cửa nghe họ tám chuyện, còn Cố Tiêu thì từ đầu đến cuối vẫn nhìn tôi chăm chăm. Bị anh nhìn đến mức khó chịu, tôi dứt khoát né sang một bên, chẳng buồn nhìn lại.
“Cố Tiêu, tối nay anh đi team building không?” Bác sĩ Lưu hỏi anh.
Tôi cũng tò mò, lại ngẩng đầu nhìn, thấy anh vẫn đang nhìn tôi.
Nhìn cái gì chứ? Trên mặt tôi có viết câu trả lời đâu?
“Để xem đã.” Giọng anh nghe hơi khàn, như thể đã mệt lắm rồi.
Lại thức trắng một đêm nữa à?
“Ồ.” Lưu Khiết hơi thất vọng, như sực nhớ ra gì đó, quay lại gọi tôi, “Gia Gia, vào chào hỏi cái nào~”
Tôi đành gượng gạo bước vào.
“Đây là?”
“Em gái của bác sĩ Lưu à? Xinh thế?”
“Giới thiệu đi chứ!”
Mấy bác sĩ nam lập tức bỏ cả hộp cơm xuống, đồng loạt nhìn về phía tôi. Tôi hơi ngại.
“Chào mọi người, tôi là Trần Gia.” Tôi cố gắng tỏ ra tự nhiên.
“Chào em, anh là Trần Kiến Vĩ.” Một bác sĩ nam đứng bật dậy, đưa tay ra định bắt tay tôi.
Tôi liếc nhìn Cố Tiêu — sắc mặt anh đen sì.
“Biến ra!” Lưu Khiết đập tay anh bác sĩ đó ra. “Đây là bạn đại học của bác sĩ Cố đấy.”
“Cố Tiêu, hồi đại học cậu có bạn xinh thế này sao không giới thiệu tụi tôi?”
“Em gái, anh là…”
Lại một bác sĩ khác vừa đứng lên, chuẩn bị tự giới thiệu, thì cả đám bắt đầu ồn ào, trêu chọc.
Cố Tiêu từ nãy vẫn im lặng bỗng đứng bật dậy, xách hộp cơm chen thẳng qua giữa tôi và đám bác sĩ. Đi được hai bước, anh lại khựng lại.
“Cô ấy đang mang thai rồi, đừng có mơ tưởng.”
Tôi: !
Mang thai không phải chuyện đáng xấu hổ, nhưng bị anh nói kiểu đó thì đúng là cực kỳ ngượng. Tôi thấy mấy bác sĩ kia vội vàng thu tay lại, xấu hổ đến mức chân muốn chui xuống đất.
“Thật không nhận ra luôn đó.”
“Dáng còn thon thả thế kia, ai mà nghĩ được.”
“Đừng để bụng nha, em gái.”
“Ừ, hơn ba tháng rồi.” Lưu Khiết cười tươi, rồi ghé sát vào tôi thì thầm: “Đám đàn ông già đó suốt ngày chôn mình trong bệnh viện, lâu lắm mới thấy gái đẹp, phản ứng như gặp sinh vật quý hiếm ấy mà.”
“Ờ…” Tôi cười trừ.
“Có chuyện gì thì ra ngoài nói.” Cố Tiêu đứng ở cửa, giọng lạnh tanh.
Tôi: ? Ai tìm anh? “Tôi đâu tìm anh, chỉ đi ngang qua thôi.” Tôi cười trả lời.
Mặt anh sầm xuống, rõ ràng là không vui. Nhưng tôi chẳng quan tâm. Nói xong, tôi quay sang chào bác sĩ Lưu, “Tôi đi trước nhé.”
“Các anh ăn từ từ nhé, vất vả rồi.” Tôi vẫy tay chào mấy bác sĩ rồi quay người rời đi.
Cố Tiêu cũng chẳng nói gì, cầm hộp cơm đi ra, vứt thẳng vào thùng rác ngoài hành lang.
Tôi bước vào thang máy, anh cũng theo vào.
Anh không nhìn tôi, cũng không nói gì. Không nói thì thôi, tôi cũng im lặng. Vài giây sau, anh nghiêng đầu liếc tôi một cái, giọng khàn khàn:
“Hôm nay khám gì?”
Hừ, cuối cùng cũng nhớ ra còn có một đứa bé.
Tôi cười lạnh trong lòng.
“NT.” Tôi trả lời ngắn gọn.
“Có vấn đề gì không?” Anh lại hỏi.
“Không.”
Bầu không khí lập tức rơi vào im lặng.
Tôi chợt nhớ đến hồi còn yêu nhau, anh cũng vậy, ít nói vô cùng. Mỗi lần nói chuyện tôi phải vắt óc nghĩ chủ đề, sợ không khí ngượng ngùng.
Nhưng giờ thì khác rồi. Tôi không còn muốn ép mình nữa. Lạnh lẽo thì lạnh lẽo, ai cũng phải tự lớn lên sau khi bị đời vùi dập. Tôi sống đã đủ mệt rồi, không cần tự làm khổ mình thêm nữa.
Cứ như thế, anh ta lặng lẽ đi theo tôi đến tận trạm xe buýt.
Vẫn bám theo, mà không nói một lời.
“Không phải em nói ngồi xe buýt khó chịu à?” Anh nhìn chiếc xe đang đông nghẹt người, cau mày hỏi.
“Tôi thấy đi làm cũng chẳng dễ chịu gì, nhưng vẫn phải làm thôi.” Tôi bình thản đáp, rồi quay người chen lên xe.
Đúng là đại thiếu gia không hiểu mùi đời là gì. Tôi không lái BMW chẳng lẽ là vì ghét xe bốn bánh?
Lương tháng của tôi là 4,500, cộng thêm trợ cấp thì chưa tới 7,000. Tiền thuê căn hộ một phòng là 1,500. Sinh hoạt hằng tháng tốn khoảng 2,000 nữa. Còn lại 3,500, tôi gửi về cho mẹ 2,000, mỗi tháng còn phải đi khám thai. Muốn dành dụm vài trăm cũng khó như lên trời.
Anh hỏi tôi sao lại đi xe buýt?
Vì tôi nghèo.
Từ sau khi cãi nhau với anh, tôi cũng không còn mặt mũi nào đòi tiền nữa.
Đang nghĩ vẩn vơ, điện thoại rung lên báo có tin nhắn WeChat.
Chuyển khoản 3,000.
Tôi nhìn giao dịch mà Cố Tiêu gửi đến, do dự vài giây rồi vẫn bấm nhận.
Tôi biết, nhận tiền từ anh khiến tôi trông thật mất khí phách, nhưng cuộc sống đã dạy tôi rằng: trước tiên phải sống đã, rồi mới nói đến tự trọng.
Ít ra thì anh cũng giữ lời, cuối cùng cũng nhớ ra mỗi tháng phải chuyển cho tôi 3,000.
Tôi ngoan ngoãn nhắn lại một câu: “Cảm ơn.”
Anh không trả lời.