Nhà Của Gia Gia - Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ

Chương 15: Chương 15



Sau chuyện lần đó, tôi cũng không dọn nhà nữa, vẫn mỗi ngày phải ngồi tàu điện ngầm mấy tiếng đồng hồ mà chạy qua chạy lại. 

Một hôm tan làm, tôi về đến nhà, vừa đi đến cửa thì thấy có một người công nhân xách theo túi nhựa đứng trước cửa. 

Tôi lại gần nhìn kỹ, là ba tôi.

“Ba?” Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm. Ông mặc áo dài quần dài, cười với tôi có phần gượng gạo.

“Sao giờ mới tan làm vậy?” Ba tôi lập tức bước tới, giúp tôi xách túi đồ ăn trong tay.

Vịt Bay Lạc Bầy

“Chạy đi mấy cửa hàng, nên bị trễ một chút.” Tôi nhìn ông vẫn đội nguyên nón bảo hộ trên đầu, hoàn toàn là dáng vẻ vừa mới từ công trường về.

Vào trong nhà, ông đặt túi đồ ăn lên kệ giày, nhẹ giọng nói: “Ba tìm được một công việc trong thành phố rồi.”

“Ồ? Làm gì vậy ba?” Tôi hơi ngạc nhiên.

“Người ta sửa sang mặt bằng, ba đi sơn tường. Không xa, ngay gần đây thôi.” Ông cười nói.

“Ngay gần đây? Vậy là ba có thể thường xuyên qua đây rồi?”

“Ừ.” Ông vừa nói vừa lùi ra ngoài cửa, bắt đầu cởi áo khoác và quần dài ngay ngoài cửa.

“Ba, ba vào trong thay đồ đi, sao lại đứng ngoài đó?” Tôi vội vàng ngăn ông lại.

“Ba mặc sẵn một bộ bên trong rồi.” Ông chỉ vào chiếc áo thun bên trong, “Đồ ở công trường bẩn.”

“Bẩn thì giặt là được mà.” Tôi có chút sốt ruột.

Ông lại trực tiếp bỏ đồ vào một túi nhựa, đặt ngay trước cửa: “Bẩn, vào nhà lại dơ sàn.” Ông chỉ vào sàn nhà sạch bóng bên trong.

“Không sao mà!” Tôi vừa tức vừa lo, “Ba để đồ ngoài cửa vậy, lỡ có ai lấy mất thì sao?”

“Không đáng giá, không ai lấy đâu.” Ông vừa nói vừa cởi giày, chân trần đi vào nhà.

“Nhà cũng rộng phết đấy.”

“Ba đừng đi chân đất, mang dép vào đi.” Tôi nhắc.

“Được, để ba rửa chân cái.” Ông vừa nói vừa cầm dép đi vào nhà tắm.

Tôi nhìn túi nhựa ở cửa, lòng bỗng thấy ngổn ngang. Tôi đi theo ông vào, thấy ông rửa sơ qua chân rồi lau khô mới mang dép vào. Sau đó, ông xách túi đồ ăn tôi mua đi vào bếp, bắt đầu nấu cơm.

“Để con làm cho.” Thật ra ở quê, ba tôi rất ít khi nấu ăn, trừ khi nhà có đông họ hàng, kiểu mâm cơ to thì ba mới ra tay. Vì vậy, tôi thấy ông rửa rau cũng không được thành thạo cho lắm.

“Con nghỉ ngơi đi.” Nhưng ba tôi lại cố chấp không cho tôi đụng tay vào, cứ một mình cặm cụi trong bếp.

Không lay chuyển được ông, tôi đành đứng trong bếp trò chuyện với ông.

“Ba, ba lên thành phố thế này, còn lại một mình mẹ với Trần Ngọc, có xoay xở được không?” Tôi hỏi. 

Động tác của ông khựng lại một chút.

“Con bé Trần Ngọc dạo này biết nghe lời hơn nhiều rồi, mẹ con xoay xở được.”

“Ồ.”

“Thế ba định ở thành phố bao lâu?”

“Chắc vài tháng.”

Vài tháng? Trong ấn tượng của tôi, ba tôi trước giờ đều chỉ làm công việc gần nhà, chủ yếu để tiện chăm sóc gia đình. Thành phố đâu giống nông thôn, muốn về phải mất mấy tiếng đồng hồ. Làm sao ông xoay sở được?

Tối đó, tôi ăn cơm ba nấu, lòng vừa hạnh phúc lại vừa có chút bất an. 

Trước khi đi ngủ, tôi gọi điện cho mẹ, và mẹ mới kể cho tôi sự thật.

“Khéo cái gì mà khéo? Mẹ chồng con gọi điện bảo ba mẹ lên chăm con, ba con mấy đêm liền không ngủ ngon, nhờ biết bao nhiêu người tìm quan hệ, cuối cùng mới liên hệ được chỗ làm công trình trong thành phố, còn cố tình tìm chỗ gần nhà con, để tiện chăm sóc con đấy.”

Nghe đến đây, tim tôi bỗng thắt lại một nhịp.

“Con đã nói rồi, con ổn mà, ba mẹ không chịu nghe.”

“Làm cha mẹ thì ai mà không lo cho con cái. Ba con sợ con ở một mình bên đó chịu tủi thân, nên mới tất tả lên đó nấu cơm cho con. Mẹ con đây cả đời còn chẳng được ăn mấy bữa cơm ba con nấu đâu.”

“Vậy còn mẹ ở nhà thì sao?” Tôi nghẹn ngào hỏi.

“Thì còn biết sao được? Người sống thì phải sống chứ, con đừng lo cho nhà nữa, cứ yên tâm dưỡng thai đi.”

Cúp máy rồi, tôi nằm trên giường, nghĩ đến cảnh tối nay về nhà thấy ba tôi đứng ngoài cửa, không biết ông đã xách đồ đứng đợi bao lâu rồi. Nghĩ đến việc ông cố chấp thay đồ ngoài cửa, chỉ vì sợ làm bẩn sàn nhà.

Tôi chợt nhận ra, dù tôi đang sống trong căn nhà rộng lớn này, nhưng rốt cuộc tôi có phải là chủ nhân thực sự của nó không, chính ba tôi còn hiểu rõ hơn tôi nữa. Vậy nên ông mới cảm thấy không thoải mái, mới không dám tùy ý làm gì.

Ông vất vả đến thành phố làm việc, mặc đồ dơ bẩn về nhà, chen chúc trên tàu điện ngầm, không biết phải chịu bao nhiêu ánh mắt xem thường của người ta.

Chỉ là vì ông thương tôi thôi mà…

Nghĩ đến đây, mũi tôi cay xè, nước mắt không kìm được nữa, cứ thế trào ra.

Tôi bỗng cảm thấy mình thật thất bại. Tôi không hiểu nổi, cái việc tôi cố chấp giữ lại đứa con này, cố chấp muốn gả cho Cố Tiêu, rốt cuộc những năm tháng tôi kiên trì đến mức cố chấp ấy… là vì cái gì?

Tôi quá ích kỷ rồi.

Khóc một lúc, nhìn lại thì đã gần 1 giờ sáng, tôi giật mình vội lau nước mắt.

Sáng mai còn phải dậy lúc 6 rưỡi, bắt tàu điện ngầm mới kịp điểm danh lúc 8 rưỡi. Tôi bò dậy rửa mặt qua loa rồi chui vào chăn ngủ ngay.

Người lớn rồi, đến cả khóc cũng không được tùy tiện, tôi còn làm ra vẻ yếu đuối cái gì nữa chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.