một vị họa sĩ ước chừng hơn 40 tuổi đang ở trong đại sảnh của Lam Nguyệt Sơn Trang , vì cả nhà Mục Lôi cùng Lam Vịnh Vi họa một bức tranh gia đình .
Trong tay cô ôm một đứa bé vừa lên một tuổi , Lam Vịnh Vi cảm thấy mỹ mãn rúc vào lòng chồng mình ."Có mệt hay không?"
Mục Lôi lắc đầu, tuy rằng không hiểu vợ mình vì sao đột nhiên muốn có một bức tranh gia đình , nhưng hắn vẫn đáp ứng . Nhưng nếu biết làm mẫu vẽ tranh thực sự quá mệt như vậy , thì đánh chết hắn cũng không làm, nhưng bây giờ hắn đã đứng ở chỗ này, còn chạy trốn được sao ?
"Tiểu Vi, em có thể nói cho anh biết vì sao em đột nhiên muốn vẽ tranh không ?"
Lam Vịnh Vi cười ngẩng đầu, "Tối hôm qua em mơ thấy Thua Kém Đắc Ý."
"Thua Kém Đắc Ý ? em là nói thiên sứ mang em trở về bên anh à ?"
"Đúng vậy! Thua Kém Đắc Ý muốn có bức tranh gia đình mình , cô ấy nói như vậy có thể cho gia đình em an tâm, cho nên em liền làm theo."
"anh không hiểu, vì sao bức tranh có thể cho người nhà em an tâm? Bọn họ không phải đang ở Đài Loan thế kỷ hai mươi sao?"
"Em cũng không biết, nhưng Thua Kém Đắc Ý nói như vậy thì nhất định có đạo lý của cô ấy , nhưng là anh đó , gần đây anh làm việc gì , bình thường em đều không thấy được bóng anh đâu ." Lam Vịnh Vi bất giác bĩu môi oán giận.
Mục Lôi thấy thế, vội vàng cúi đầu hôn hôn vợ ."anh đang bận một chuyện ."
"Việc nhiều cũng không thể không thấy bóng dáng cả ngày !"
"anh đang bận chuyện Rudolph."
"Rudolph? hắn không phải bị hình phạt, lưu đày đến Australia sao ?" Bởi vì Rudolph phạm vào hai tội giết người, cùng với một tội giết người chưa thành , bởi vậy bị phán lưu đày.
"Đúng vậy! Thuyền cũa hắn ngày kia khởi hành, anh tính cho A Thêm Toa đi theo hắn , bởi vì lưu A Thêm Toa lại một mình cũng thật sự quá đáng thương."
Trải qua lần đó , tinh thần A Thêm Toa không ổn định , cho nên Mục Lôi liền đem bà ấy đến bệnh viện, nhưng bệnh viện cũng chỉ có thể chứa bà ấy mười ngày nửa tháng, cho nên A Thêm Toa hơn phân nửa thời gian đều ở trên đường sống lây lất xin ăn qua ngày . Có đôi khi Lam Vịnh Vi sẽ gặp bà ta , thậm chí cô còn muốn đón bà ấy trở về, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới bà ấy có thể lại hại Mục Lôi nên lại bỏ ý định . Dù sao đó cũng là một bóng ma khủng bố , một ác mọng khiến người ta không muốn hồi tưởng lại . Nay nghe thấy Mục Lôi nói như vậy, cô cũng thật vui vẻ ."Như vậy cũng tốt, có Rudolph ở bên cạnh chiếu cố bà ấy, hẳn sẽ không thành vấn đề."
"anh cũng nghĩ như vậy, cho nên mới không có thời gian ở nhà , ngay cả thời giờ hôn em cũng giảm bớt." Thừa dịp cô đang suy nghĩ , Mục Lôi cúi đầu cho Lam Vịnh Vi một nụ hôn sâu ngọt ngào , "anh có nói với em chưa , hôm nay em rất đẹp ?"
"nói quá , nhưng hôm nay anh chưa nói anh yêu em ."
"Chưa nói sao ? không sao , bây giờ anh nói, anh yêu em , tiểu yêu tinh tóc đen của anh."
Hai người lại một phen nùng tình mật ý, hoàn toàn đem Hẹn Thư Thua Kém cùng Đại Tây Nhã quên không còn một mảnh, vì thế Hẹn Thư Thua Kém không chịu cô đơn đạp đạp đầu gối mẹ , miệng bập bẹ nói: "Hôn , Hôn !"
"Hẹn Thư Thua Kém, em cũng muốn hôn sao?" Đại Tây Nhã như tên trộm hỏi em trai vừa mãn một tuổi của mình .
"Thân ái , thân ái !"
"Được , vậy em phải ngoan ngoãn nghe lời chị nói nha, đến đây !"
Đại Tây Nhã ôm lấy Hẹn Thư Thua Kém đi đến cạnh cha mẹ, thừa dịp hai người đang hôn nồng nhiệt, đột nhiên đem Hẹn Thư Thua Kém nhét vào trong lòng hai người, Hẹn Thư Thua Kém ngây thơ không biết gì vùi đầu vào ôm ấp của mẹ, trong miệng vẫn hô: "Hôn , hôn ."
Mục Lôi bất đắc dĩ ôm lấy con.
"Hẹn Thư Thua Kém, con cũng muốn hôn sao?"
Hẹn Thư Thua Kém dùng sức gật đầu, "Hôn ."
Lam Vịnh Vi nhịn không được cười ha ha.
"Được, mẹ hôn con ."
Đại Tây Nhã thấy thế cũng ầm ỹ nói: "không công bằng, con cũng muốn hôn !"
"không thành vấn đề."
Mắt thấy vợ bị hai đứa con gái cướp đi, Mục Lôi vừa bực mình vừa buồn cười, cho họa sĩ trung niên nghỉ ngơi ngày mai lại tiếp tục, bởi vì hôm nay không có khả năng vẽ tiếp rồi .
Ai! Ai bảo hắn cưới một cô gái yêu chồng nhưng lại yêu con hơn chứ ?
※※※※※※
Tây nguyên 1999 anh quốc Lam Tĩnh Vi ung dung tham quan đại sảnh thanh lịch tinh xảo ở Lam Nguyệt Sơn Trang, Lam Tĩnh Vi ung dung thưởng thức nơi từ thế kỷ thứ mười bốn tới nay chưa hoàn thành , mãi cho đến thế kỷ mười tám mới hoàn thành này .
cô luôn luôn thích lâu đài , hơn nữa còn rất thích lâu đài cổ thời Trung cổ, bởi vì lâu đài thời Trung cổ vô luận là tạo hình hay nghệ thuật đều đạt tới một trình độ cao ; cho nên dù cơ hồ đi khắp lâu đài toàn bộ thế giới, nhưng chẳng biết tại sao, Lam Nguyệt Sơn Trang này lại làm cho cô có một cảm giác đặc biệt .
Lam Tĩnh Vi đi đến lò sưởi ở đại sảnh, lấy góc độ chuyên nghiệp mà xem bức tranh nghe nói là tranh họa gia đình của chủ nhân Lam Nguyệt Sơn Trang Mục Lôi • Tắc Đức Ni cô .
Đột nhiên,ánh mắt Lam Tĩnh Vi bị hấp dẫn bởi bức họa .
Làm sao có thể? trên thế giới này làm sao có thể có người giống nhau đến vậy ?
Lam Tĩnh Vi kinh ngạc nhìn nữ chủ nhân cơ hồ cùng em gái Lam Vịnh Vi của mình giống nhau như đúc , thật sự quá giống! Vô luận là diện mạo, ánh mắt, thậm chí nụ cười mỉm cười hơi nhếch lên khóe miệng kia cũng đều y chang Tiểu Vi , đây là chuyện gì? Chẳng lẽ Tiểu Vi không chết?
không, không có khả năng, Tiểu Vi rõ ràng đã chết, hơn nữa hậu sự của con bé do chính tay cô lo liệu , con bé làm sao có thể còn sống? Hoặc là...
Tầm mắt Lam Tĩnh Vi khóa chặt ở trên bức họa. Trong bức họa nữ chủ nhân mặc một thân váy áo hoa lệ thanh lịch ,tay đang ôm ấp một cô bé ước chừng khoảng một tuổi , trên cổ cô đang đeo sợi dây chuyền kia ,sợi dây chuyền đó là ...
Sợi dây chuyền đó là mình và mẹ cùng nhau đến tiệm đồ trang sức chọn mua tặng cho Tiểu Vi, vì sao lại xuất hiện tại nơi này? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ Tiểu Vi thật không chết , mà là đến một thời không khác ...
Ngóng nhìn người trong tranh hạnh phúc mỹ mãn , Lam Tĩnh Vi cúi đầu nói: "Tiểu Vi, là em sao? Em thật không có chết , mà là đến một thời không khác , em đã tìm được hạnh phúc của chính em , phải không?"
Trong đại sãnh yên tĩnh không có một chút tiếng vang, nhưng Lam Tĩnh Vi lại cảm thấy chính mình như nghe được giọng nói của Lam Vịnh Vi - -
"Chị , em là Tiểu Vi, em sống rất tốt, rất vui vẻ , chị không cần lo cho em ."
Lam Tĩnh Vi cho là mình nghe lầm, nhưng thanh âm kia lại một lần nữa truyền vào trong tai cô .
"Chị , em sống thật sự rất tốt , chị cũng nhìn thấy đó , không phải sao?"
"Tiểu Vi, là em sao? Tiểu Vi!" Lam Tĩnh Vi xông lên trước kêu gọi, nhưng cả đại sảnh vẫn im ắng, không một chút tiếng vang.
Lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn lên bức tranh, Lam Tĩnh Vi giống như nhìn thấy người trong tranh đang mỉm cười với mình .
Lam Tĩnh Vi đã rõ rồi, cũng tiêu tan lo lắng !
"Tiểu Vi, chị sẽ nói cho cha mẹ biết em sống rất tốt , em yên tâm đi!"
Lam Tĩnh Vi lại một lần nữa nghe được thanh âm, lúc này không chỉ có có thanh âm của em gái, mà dường như còn có tiếng cười của đứa trẻ cùng một người đàn ông , cô biết, em gái thật sự tìm được hạnh phúc của mình rồi !