Nhà Giàu Thất Thủ Hào Trạch Công Lược

Chương 27: Chương 27





Vào ngày giỗ, trời quang mây tạnh, hoàn toàn trái ngược với tình tiết trong phim.
Hạ Nhạc Dương vốn tưởng ban ngày ma nữ sẽ không thể xuất hiện, không ngờ hôm nay lại thấy cô ả ngồi trên bồn rửa mặt, vẻ mặt chán chường.
Mặc dù đã chào hỏi tối hôm qua, nhưng Hạ Nhạc Dương vẫn chưa quen, vươn dài tay cầm lấy bàn chải đánh răng, sau đó cố ý dịch ra xa chỗ ma nữ một chút mà đánh răng…
“Cô nghĩ xong chưa?” Hạ Nhạc Dương vừa đánh răng vừa hỏi.
Tối hôm qua ma nữ nói cô không thể rời khỏi biệt thự Cố gia, nói Hạ Nhạc Dương cho một chút thời gian để suy nghĩ xem mình muốn làm gì.
“Nghĩ xong rồi.” Ma nữ lướt đến bên người Hạ Nhạc Dương ngồi xuống, một luồng khí lạnh đột nhiên ùa vào tai khiến cậu bất giác rùng mình một cái.
“Chẳng nhẽ cô không thể…” Nói được nửa lời, Hạ Nhạc Dương tự động ngậm miệng lại, không dám nói nốt mấy chữ”tránh xa tôi ra”.

Ma nữ này đã đáng thương lắm rồi, hôm nay là ngày giỗ của cô ả, Hạ Nhạc Dương quyết định đối tốt với cô ả một chút.
“Không thể làm gì?” Ma nữ hỏi, dùng ngón trỏ xoắn xoắn tóc.
“Không thể tóc tai gọn gàng một chút được sao?” Hạ Nhạc Dương nhìn tóc mái dày nặng che mất nửa mặt của cô ả, càng nhìn càng cảm thấy gai mắt.
“Như vậy sao?” Ma nữ vừa nói, vừa vén tóc mái sang một bên, lộ ra cả khuôn mặt.
Hạ Nhạc Dương vừa nhìn vừa phun bọt, thầm nghĩ ma nữ này đúng là có đủ tư cách làm tiểu tam, dung mạo xinh đẹp như vậy cơ mà.
Ma nữ lại buông tóc ra, xõa xuống che nửa khuôn mặt.

Hạ Nhạc Dương cũng lười quản, lau khóe miệng: “Nói đi, hôm nay cô muốn làm gì?”
“Chà …” Ma nữ ngừng lại, tròng mắt xoay chuyển, háo hức nhìn Hạ Nhạc Dương, “Tôi muốn ăn một bữa no nê.”

Hạ Nhạc Dương nghiêng đầu, kỳ quái hỏi: “Cô còn có thể ăn được cái gì?”
“Đương nhiên có thể chứ!” Ma nữ lơ lửng từ trái qua phải Hạ Nhạc Dương, “Vị kia nhà cậu ngon quá đi mà, lần này cậu đút no cho tôi nhé?”
Tròng mắt Hạ Nhạc Dương suýt rớt ra ngoài.

Cậu đặt cốc nước súc miệng xuống, hung hăng nói: “Ăn ăn cái đầu cô ấy, vậy làm sao mà được!”
“Tại sao không?” Ma nữ khó hiểu hỏi, “Lần này chúng ta có thể hút vào sâu hơn một chút, sau đó cậu cũng có thể hưởng thụ.”
“Sâu hơn?” Hạ Nhạc Dương nghĩ thầm, đã vào tận trong cổ họng, làm sao mà sâu hơn được?
“Lần này chúng ta có thể dùng cái miệng phía dưới.” Ma nữ thấp giọng nói, tay trái tạo vòng tròn, tay phải chọc chọc qua, làm động tác không thích hợp với trẻ con.
Hạ Nhạc Dương lập tức đỏ mặt xấu hổ, nhe răng trợn mắt: “Tôi nói chứ, đồ quỷ sứ nhà cô, sao lại suốt ngày chỉ biết khiêu dâm thế hả?”
Hạ Nhạc Dương vừa nói xong, cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra, Thượng Đình Chi tình cờ đi vào, nhìn quanh hỏi Hạ Nhạc Dương: “Cậu đang nói chuyện với ma nữ?”
“Không!” Hạ Nhạc Dương không hiểu vì sao chột dạ chối ngay, còn ai oán len lén liếc ma nữ một cái.
Thượng Đình Chi không truy cứu thêm câu nào, nới lỏng thắt lưng đi về phía bồn cầu.

Hạ Nhạc Dương cả kinh hỏi: “Làm gì vậy?”
Thượng Đình Chi móc ra cái kia, nói: “Đi toilet.”
“Không được!” Hạ Nhạc Dương vội chạy đến bên cạnh Thượng Đình Chi, đè tay hắn lại.
Ngay cả trong WC công cộng cũng không ai cố ý che giấu bảo bối, Thượng Đình Chi nhất thời không hiểu Hạ Nhạc Dương đang e ngại cái gì.
Hạ Nhạc Dương bị ánh mắt chấm hỏi của hắn làm cho chột dạ, ấp úng nói: “Anh, anh xuống lầu mà đi.”

Thượng Đình Chi hỏi: “Tại sao?”
“Dù sao ở đây anh cũng không được đi vệ sinh.” Hạ Nhạc Dương nói xong lời này, ma nữ bên tai cậu thầm thì như đang xem kịch: “Cũng đâu phải là tôi chưa xem bao giờ.”
Hạ Nhạc Dương căm tức quay đầu về phía ma nữ nói: “Cô là phụ nữ sao lại dâm thế hả??”
Ma nữ nhún vai: “Kệ tôi.”
Thượng Đình Chi nhướng mày hỏi Hạ Nhạc Dương: “Cô ta đến rồi à?”
Hạ Nhạc Dương gật đầu, mệt mỏi trả lời: “Ừ.”
Thượng Đình Chi thắt lại thắt lưng: “Vậy tôi đi xuống.”
“Chậc chậc, thật đáng tiếc.” Ma nữ trôi tới chỗ bồn cầu, ngồi xuống buồn bực nói: “Ăn không cho, nhìn cũng không cho, số tôi khổ quá mà.”
“Chị gái kiềm chế chút đi được không hả!!!” Hạ Nhạc Dương đau đầu quát lên.
“Hay là như vậy đi…” Ma nữ đảo đảo mắt, Hạ Nhạc Dương biết cô ả lại nghĩ ra trò xấu gì rồi, quả nhiên ma nữ nói, “Nếu cậu không nguyện ý như thế thì thôi, tôi sẽ không nhập vào cậu nữa.

Tôi chỉ đứng xem thôi, được chưa?”
“Đứng xem???”
“Thì xem các người…” Ma nữ khoa tay múa chân lại lặp lại ám hiệu 18+.
“Sao tôi phải cho cô xem chứ?!” Hạ Nhạc Dương hết chịu nổi quát lên.

Do khoảng cách thế hệ hay sao mà giao tiếp với ma nữ này lại khó quá vậy?

“Được thôi, không nhìn.” Ma nữ tủi thân chọc chọc hai ngón trỏ vào nhau, “Vậy dùng xong đừng vứt bao nhé, thứ bên trong cậu giúp tôi thu dọn đi.”
Hạ Nhạc Dương không thể tin nổi: “Con mẹ nó sao tôi phải giúp cô thu dọn thứ đó chứ?”
“Chính cậu nói hôm nay sẽ ở cùng tôi trải qua ngày giỗ mà.” Ma nữ thê lương hất tóc “Tôi chỉ có chút xíu nguyện vọng như thế còn không được à??”
“Không có cửa đâu!!”
Hạ Nhạc Dương sống chết không chịu, có bùa hộ mệnh nên ma nữ cũng không ép được, cuối cùng hoạt động 18+ kỷ niệm ngày giỗ bị Hạ Nhạc Dương cưỡng chế đổi thành hoạt động xem phim.
Hạ Nhạc Dương tìm một bộ phim ma hài nhảm từ những năm 1990, mua ít hạt dưa, sau đó ngồi ở phòng khách lầu một xem đến hăng say.
Ma nữ ngày thường buồn chán, xem phim cũng coi như là một cách tiêu khiển.

Nàng liền lấy lui làm tiến, cùng cậu ngồi sô pha giết thời gian.
Bộ phim mà Hạ Nhạc Dương có sự góp mặt của nhiều ngôi sao Hong Kong nổi tiếng thời đó.
Phim ma Hồng Kông lúc nào cũng vừa sợ vừa hài, Hạ Nhạc Dương lúc thì cười lúc thì sợ tới mức co rút về sát ma nữ, nhất là khi con ma áo đỏ cuối cùng xuất hiện, cậu hốt hoảng không dám nhìn màn hình, nói với ma nữ: “Đừng học theo cô ta, chẳng hay ho gì.”
Ma nữ nhìn chằm chằm màn hình, vẻ mặt kỳ quái.

Hạ Nhạc Dương quơ quơ tay trước mặt ma nữ hỏi: “Này, chị gái sao vậy?”
Ma nữ thu hồi ánh mắt, chỉ vào màn hình nói: “Hình như tôi quen cô gái đó.”
Hạ Nhạc Dương liếc nhìn ma nữ mặc đồ đỏ do nữ diễn viên rất nổi tiếng của Hồng Kông thủ vai, không quan tâm lắm, “Tôi cũng biết cô ấy.”
“Tôi thực sự quen cô ấy mà.” Ma nữ nói, “Cô ấy hình như là bạn tôi.”.

Đam Mỹ Hài
“Cô ấy là bạn của cô ư?” Hạ Nhạc Dương vừa muốn cười, Vương Tổ Ngọc là ngọc nữ thời đó, dù đã ngoài năm mươi nhưng vẫn có sức hấp dẫn vô cùng.


Cậu chế nhạo nói với ma nữ: “Nếu Vương Tổ Ngọc là bạn của cô thì Trương Mạn Hiền hẳn là mẹ của tôi.


Ma nữ khẽ nhíu mày: “Ô, cái tên này nghe cũng quen.”
“Nói thừa.” Hạ Nhạc Dương nói, “Đều là nữ minh tinh Hong Kong nổi tiếng, ai mà không biết.”
“Tôi không phải là biết bọn họ từ trên TV, tôi thật sự gặp rồi.” Ma nữ sốt ruột nhấn mạnh.
Hạ Nhạc Dương mới chợt nhớ ra ma nữ này đến từ Hồng Kông, có lẽ cô ấy đã thực sự gặp họ.

“Cô còn nhớ gì nữa không?”
Ma nữ nhìn không trung suy nghĩ một chút, Hạ Nhạc Dương mong đợi hồi lâu, ma nữ lại nói: “Tôi không nhớ.”
Hạ Nhạc Dương bĩu môi, “Được rồi.”
Xem phim xong, Hạ Nhạc Dương vươn vai, chuẩn bị tải một bộ phim khác xuống, ma nữ ngồi phịch xuống ghế, bộ dáng càng ngày càng mờ ảo.
Hạ Nhạc Dương đã sớm nhận ra cô ả có gì đó không ổn, cậu dụi dụi mắt, nhìn kỹ lại: “Cô sao càng ngày càng trong suốt thế?”
“Đi ra ngoài một lần rất tốn sức.” Ma nữ không vui nói, “Cứ tưởng hôm nay có cái ăn, ai ngờ chỉ có mỗi thế thôi.”
Hạ Nhạc Dương đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ, giống như tổ chức party nhưng kết quả bạn bè sang ăn xong lại đánh giá: “Chỉ có mỗi thế thôi.”
Cậu vò đầu bứt tai, trong đầu chợt lóe, một sáng kiến hiện lên.
“Hay là …” Lúc Hạ Nhạc Dương nói lời này, không để ý Thượng Đình Chi vừa từ trên lầu đi xuống, đang rẽ vào phòng khách.
“Hay là cô nhập vào hắn đi,” Hạ Nhạc Dương trịnh trọng nói với ma nữ, “Sau đó cho cô tha hồ hút?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.