Nhà Giàu Thất Thủ Hào Trạch Công Lược

Chương 30: Chương 30



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hạ Nhạc Dương nghĩ thầm, cậu đâu phải phụ nữ, chị em ở đâu ra chứ, nhưng ngẫm lại tối qua cậu thật sự có chút thất đức, vì để hưởng chút sung sướng mà đuổi đi chị gái đã chỉ đường vẽ lối cho mình cả ngày, quả thực có chút giống chị em cây khế.
“Khụ khụ.” Hạ Nhạc Dương gượng gạo ho khan một tiếng, vội chuyển chủ đề, “Dù sao thì cứ chờ cô ấy hồi âm đã, trong lúc đó tôi sẽ nghĩ thêm cách khác.”
“Cậu thực sự có thể giúp tôi nhớ lại ư?” Ma nữ hỏi.
“Tôi sẽ cố hết sức.” Hạ Nhạc Dương không dám khẳng định chắc nịch, nhưng sau hai ngày qua hòa hợp, cậu nhận ra ma nữ khá tốt bụng, nếu đã hứa thì sẽ không nhập vào cậu nữa.

Thương cảm cho ma nữ, cậu sẽ cố hết sức để giúp.
Hạ Nhạc Dương và ma nữ đang nói chuyện phiếm trong phòng khách, chuông cửa biệt thự Cố gia đột nhiên vang lên.
Hạ Nhạc Dương sống trong nhà này đã một tháng rưỡi, chưa từng có ai gõ cửa.

Cậu chạy tới nhìn qua lỗ mắt mèo, thấy đứng ngoài cửa không ai khác chính là Triệu Oánh, cô giáo phong thủy hot girl.

Đúng lúc này Thượng Đình Chi xuống lầu, đi tới gần xoa đầu Hạ Nhạc Dương: “Cô ấy có chuyện gặp tôi, cậu…”
Thượng Đình Chi nói đến đây liền liếc nhìn chung quanh, tuy rằng không nhìn thấy ma nữ, nhưng cũng biết cô ả ở gần đây, liền nói tiếp: “Cậu với ma nữ lên lầu chơi đi.”
Hạ Nhạc Dương bĩu môi, ngoan ngoãn xoay người lên cầu thang, nhưng khi đến phòng làm việc ở tầng hai, cậu lại rón rén đi về qua cửa hông.
“Muốn nghe trộm anh ta?” Ma nữ lơ lửng bên cạnh hỏi.
“Suỵt!” Hạ Nhạc Dương ra hiệu, hạ giọng nói: “Rảnh rỗi thì hóng chút thôi, yên lặng nào.”
“Anh ta đâu có nghe thấy tôi.” Ma nữ đảo mắt, sau đó lớn tiếng hát “Bé cưng, nụ cười của em thật ngọt ngào”.

“…” Hạ Nhạc Dương khóe miệng giật giật, “Có chịu nghe lời không hả?”
“Nghe trộm người khác là vô đạo đức lắm nha.” Ma nữ lắc lắc ngón trỏ, “Nhưng mà tôi cũng rảnh.”, dứt lời liền bay đến cùng cậu lén lút quan sát phòng khách.
Hạ Nhạc Dương từ sau cửa hông đưa mắt nhìn vào ra, thấy Triệu Oánh và Thượng Đình Chi ngồi xuống sô pha, “Có đạo đức sao cô còn đẩy anh ta xuống cầu thang, còn đẩy tủ đè anh ta?”
Bên này, Thượng Đình Chi liếc nhìn cái đầu xù xù sau cửa hông, vờ như không nhìn thấy.
“Ai đẩy anh ta chứ.” Ma nữ lui về phía sau ngồi xuống, “Tôi chỉ muốn chào hỏi một cái, bao nhiêu năm rồi không gặp người sống, tôi mới cao hứng quá đà, không kiểm soát tốt lực tay mà thôi.”
“Hả?” Hạ Nhạc Dương ngoảnh đầu nhìn ma nữ, “Có nhầm không bà chị? Cầu thang cao như vậy nhỡ ngã gãy xương thì làm sao?”
“Lỗi tại tôi.” Ma nữ nhún vai.
“Còn vụ tủ sách là sao?”
“Tủ sách quá dởm.” Ma nữ bĩu môi, “Tôi chỉ ngồi trên đó cho đỡ chán, ai ngờ nó sập.”
“… Được rồi.” Hạ Nhạc Dương lại nhìn phòng khách, Triệu Oánh có vẻ lo lắng, còn Thượng Đình Chi đang kiên nhẫn an ủi cô.
“Cô ta là tình địch của cậu sao?” Ma nữ hỏi.
“Tình địch gì?” Hạ Nhạc Dương thẳng lưng, không hiểu gì nhìn ma nữ.
“Bạn trai cậu đẹp trai như vậy, không sợ bị những cô gái khác cướp mất sao?” Ma nữ nhìn Triệu Oánh, lại nhìn cậu, “Ngực cô ta còn lớn hơn của cậu.”
“Chị gái bị làm sao vậy?” Hạ Nhạc Dương cau mày, “Con mắt nào của cô nhìn thấy anh ta là bạn trai tôi?”
Ma nữ vén tóc mái lên, nhìn thẳng Hạ Nhạc Dương: “Cả hai mắt.”
“…” Hạ Nhạc Dương ngồi xổm xuống, hai chân tê rần,”Cô nhìn lầm rồi, ta với hắn là mối quan hệ rất thuần khiết.”
Ma nữ trợn to hai mắt: “Cậu lừa quỷ chắc?”
Hạ Nhạc Dương bĩu môi: “Không tin thì thôi.”

“Hai người tối qua vừa sờ vừa mút, tưởng tôi mù chắc?”
“Nói gì vậy?” Hạ Nhạc Dương khựng lại, “Đó chỉ là giúp nhau giải quyết nhu cầu thiết thực thôi.”
Thấy ma nữ không tin, Hạ Nhạc Dương nói thêm: “Người hiện đại chúng tôi đều như vậy.”
Ma nữ từ lâu đã không tiếp xúc với xã hội hiện đại, Hạ Nhạc Dương chỉ có thể dựa vào đó để lừa gạt cho xong.

Nhưng sau khi nói xong, Hạ Nhạc Dương đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, cậu đường đường chính chính, sao phải lừa ma nữ?
Như vậy lại có vẻ như đang chột dạ vậy.
Triệu Oánh đến tìm Thượng Đình Chi là vì chuyện Chu Nhuận Hoa di dời nghĩa trang.

Mấy ngày trước, đội xây dựng đang đào thì phát hiện lăng mộ ở công trường, Chu Nhuận Hoa bịt miệng tất cả mọi người lại, hơn nữa còn tiếp tục cho thi công.
“Tôi biết anh không thích bao đồng, nhưng tình huống này…” Triệu Oánh ngập ngừng, “Rất có thể bên dưới thật sự là lăng mộ của Lý Tướng Quân.

Đây là chuyện lớn, tôi cũng không biết phải làm sao nữa.


Thượng Đình Chi từng nhắc nhở Chu Nhuận Hoa bên dưới công trường có thể có lăng mộ, Chu Nhuận Hoa nói sẽ điều tra, nhưng hiện tại xem ra hắn cũng không hề có ý đó.
“Cô đến Cục Văn Hóa chưa?”

“Tôi không quen ai ở đó, với lại ông chủ Chu…”, Triệu Oánh dừng lại, mím môi nói tiếp, “Hắn quen biết rộng, tôi không dám đối đầu với hắn.”
Thượng Đình Chi trầm ngâm, “Hắn đang sợ ảnh hưởng đến tiến độ thi công sao?”
“Tiến độ không thể để ảnh hưởng được.” Triệu Oánh nói, “Việc di dời nghĩa trang liên quan đến nhiều gia đình.

Hiện tại hắn đã cất hết hũ tro vào kho hàng, đã hứa với các gia đình rằng việc di dời sẽ hoàn thành trước mùa đông.

Nếu trì hoãn sẽ có rất nhiều người tìm đến gây rắc rối!”
Địa điểm cũ đã bán cho trường học, đương nhiên không thể lại dời về nơi đó.

Nếu phải khai quật mộ Lý Tướng Quân thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tiến độ xây dựng nghĩa trang.
“Ra vậy.” Thượng Đình Chi nói, “Tôi sẽ cố gắng tìm cách đề cập với Cục Văn Hóa.”
Thượng Đình Chi cũng không muốn gây thù chuốc oán.

Hắn từng có lần xem cho Cục trưởng Cục Văn Hóa.

Hắn nhắn cho vị này, nửa kín nửa hở tiết lộ thông tin về lăng mộ của Lý Tướng Quân, sau đó cũng không quan tâm đến nữa.

Chuyện Cục Văn Hóa có can thiệp hay không, Chu Nhuận Hoa có đi cửa sau hay không, không liên quan gì đến hắn.
Hạ Nhạc Dương vừa nghe trộm vừa tán gẫu với ma nữa, cuối cùng cũng không nghe được bao nhiêu, chỉ mơ hồ biết là thật sự có một lăng mộ lớn dưới công trường nghĩa trang.


Thượng Đình Chi cũng không định giấu cậu.

Hắn nói cho Hạ Nhạc Dương tình hình chung, cậu hết tò mò liền quên mất.
Ban đêm khi ngủ, Hạ Nhạc Dương quen thói chen tới sát Thượng Đình Chi, nhưng hôm nay rất lạ, Thượng Đình Chi tránh ra ngay lập tức, giữa hai người luôn có một khoảng cách nhỏ.

Gió từ máy lạnh thổi vào, Hạ Nhạc Dương không quen với cảm giác trống trải xung quanh nên lại cố chen tới, Thượng Đình Chi đã bị đẩy đến mép giường, đành phải để Hạ Nhạc Dương ôm.
“Sao anh cứ né ra thế?” Hạ Nhạc Dương túm áo Thượng Đình Chi, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Nóng quá.” Thượng Đình Chi lạnh nhạt cậy ra móng heo của Hạ Nhạc Dương.
“Điều hòa bật rồi mà?” Hạ Nhạc Dương tủi thân bĩu môi, “Hay là hạ nhiệt độ xuống chút.”
“Không có.” Thượng Đình Chi bất lực thở dài, “Tôi đây đang nghẹn.”
“Hả?” Hạ Nhạc Dương kỳ quái nhìn hắn, “Anh nghẹn cái gì?
Thượng Đình Chi im lặng một hồi, sau đó chống cằm nhìn đầu sỏ, trầm giọng hỏi: “Cậu nghĩ thử xem?”
Thượng Đình Chi vẫn chưa đến 30 nhưng rất chú ý dưỡng sinh, hàng ngày vẫn tập thể dục, sinh hoạt điều độ.

Vì vậy hắn vô cùng ghét cảm giác mất ngủ.

Nếu kẻ khiến hắn mất ngủ không phải Hạ Nhạc Dương mà là người khác, hắn đã sớm nổi đóa từ lâu rồi, nhưng đối mặt với nhóc phiền phức này hắn lại tức không nổi.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.