Nhà Giàu Thất Thủ Hào Trạch Công Lược

Chương 48: Chương 48





Ban đêm lộng gió, cả khu phố chìm trong tĩnh lặng.
Những ngôi nhà cổ san sát, một số còn giữ nguyên dáng vẻ xa xưa, một số đã được thay thế với diện mạo mới mẻ, con phố cổ tràn ngập không khí giao thoa giữa cái cũ và cái mới.

Xung quanh im lặng, thậm chí không có cả tiếng côn trùng.

Dường như có một kết giới vô hình cô lập nơi này với thế giới bên ngoài.
Không lâu sau, có tiếng lốp xe cọ xuống mặt đường bê tông.
Chu Nhuận Hoa xuống xe, xoa xoa cái cổ đau nhức, khó hiểu hỏi tên trợ lý đi phía trước, “Cậu có cảm thấy hôm nay rất lạnh không?”
“Lạnh ư?” Tiểu Kim nới nới cổ áo, tuy rằng nửa đêm chỉ hơn 20 độ, nhưng dù gì giữa mùa hè vẫn thấy hơi oi bức.
“Cậu không lạnh sao?” Chu Nhuận Hoa chà sát hai bàn tay, “Sao tôi lại thấy lạnh thế nhỉ?”
Tiểu Kim hoàn toàn không cảm thấy lạnh.

Hắn đẩy cửa đi vào trong sân biệt thự Cố gia.
Lúc này có hai tên cao to đang canh giữ sân, dưới chân là một hộp gỗ màu đỏ cao đến đầu gối, ở ngoài có khóa và dán một lá bùa màu vàng.
“Chu Nhuận Hoa vào sân rồi.” Từ Chí Nhược nhìn màn hình nói, “Hiện tại ập vào bắt cả người lẫn tang vật sao?”
Trong hộp gỗ hẳn là chứa tro cốt của ma nữ.

Mặc dù tro không thể dùng để xác định ADN nhưng bên cạnh chiếc bình có ảnh của ma nữ.

Khi xâu chuỗi bằng chứng lại, Chu Nhuận Hoa vẫn có thể bị kết án.
“Đừng lo, cứ đợi đi.” Hạ Nhạc Dương lại gần màn hình, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của ma nữ nhưng nhìn mãi cũng không thấy có gì khác thường.
“Còn chờ gì nữa?” Đồng nghiệp của Từ Chí Nhược tò mò hỏi.
Lúc này, mọi người đều nhìn Hạ Nhạc Dương, không ai để ý thấy một bóng trắng mờ mờ lóe lên trên màn hình, sau đó lập tức biến mất ngay.
Hạ Nhạc Dương dựa vào tường, khoanh tay ôm ngực, nhếch mép nói, “Chờ xem kịch hay.”
Chu Nhuận Hoa trước tiên nhìn quanh một lượt, sau đó hỏi hai người đang canh sân, “Hố đào xong chưa?”
Không thể để Thượng Đình Chi nhìn thấy chiếc bình nên hắn đã nhắc thuộc hạ không được thay đổi hiện trạng trong sân, ngoại trừ nơi đào hố ra, những thứ khác đều phải giống như cũ.
Hai người gật đầu, Chu Nhuận Hoa lại nói với Tiểu Kim, “Khi nào thì bắt đầu?”
Tiểu Kim lấy la bàn đi dạo một vòng sân, sau đó nói: “Hai mươi phút nữa là được.”
Cả nhóm chờ đợi, trong lúc đó Tiểu Kim đã thay áo choàng đạo sĩ và lấy ra dụng cụ hành nghề.
Bên kia, cảnh sát đang canh gác thấy vậy, đều đùa rằng cảnh tượng này cứ như là trong những bộ phim ma trinh thám thời thập niên 90.
“Cái này mà gọi là kịch hay sao?” Từ Chí Nhược châm chọc, “Tôi thà thức khuya xem đá bóng.”
“Đừng làm loạn, cứ đợi đi.” Hạ Nhạc Dương nói.
Nửa giờ trôi qua, mấy tay cảnh sát lại ngáp dài, hiển nhiên là muốn xong sớm về sớm.

Nhưng lúc này, trên màn hình đột nhiên có biến.
“Bọn họ làm sao vậy?” Từ Chí Nhược khó hiểu nhìn màn hình, “Hộp gỗ kia nặng bao nhiêu?”
Hai người đàn ông vạm vỡ lần lượt tới cạnh chiếc hộp, giữ chặt cái quai bằng kim loại ở hai bên sườn, nhưng dù họ cố sức thế nào thì chiếc hộp cũng không thể nhấc lên nổi.
“Sáng nay chưa ăn cơm đấy à?” Chu Nhuận Hoa sốt ruột thúc giục.
“Không, ông chủ, cái hộp này có gì lạ lắm.” Hai người đàn ông nhìn nhau, “Lúc tôi mang đến đây cũng không thấy nó nặng như vậy.”

“Một cái hộp gỗ thì có thể nặng bao nhiêu chứ?” Chu Nhuận Hoa thân mình cao lớn, đẩy họ ra, định nhấc bổng hộp gỗ lên, nhưng như lời tay thủ hạ nói, cái hộp như thể được đổ đầy chì, trọng lượng không bình thường chút nào.
Chu Nhuận Hoa cảm thấy có gì đó sai sai, vội nhìn Tiểu Kim lo lắng hỏi, “Tiểu Kim, đến đây xem, chuyện gì thế này?”
Tiểu Kim cũng đến thử, hắn niệm chú nhưng hộp gỗ vẫn bất động.
“Dù thế nào cũng đừng bỏ lỡ giờ đã định.” Tiểu Kim cau mày nói với ba người kia, “Bốn người chúng ta cùng nhau nâng lên.”
Lần này, bốn người cùng hợp lực nâng hộp gỗ lên, ai cũng cố hết sức bình sinh, nhưng vẫn vô ích.
“Cái hộp này thật tà môn.” Từ Chí Nhược xanh cả mặt nhìn Hạ Nhạc Dương, “Rõ ràng lúc khiêng vào nhẹ nhàng như vậy, chuyện gì xảy ra thế nhỉ?”
“Lúc nãy là lúc nãy, bây giờ là bây giờ.” Hạ Nhạc Dương nói thầm, “Hiện tại ma nữ đang ngồi trên cái hộp đó đấy.”
Mấy tên cảnh sát đang nhìn màn hình liền cứng ngắc quay đầu lại, còn Từ Chí Nhược khô cằn nói, “Này, đừng, đừng có đùa.”
Hạ Nhạc Dương và Thượng Đình Chi nhìn nhau không trả lời.

Cùng lúc đó, bốn người trong ảnh đột nhiên lăn ra đất, hóa ra cái quai bằng kim loại chịu không nổi sức kéo nên đã bật ra khỏi cái hộp.
Hai tên thủ hạ hét lên “Có ma”, hoảng hốt chạy loạn, cuối cùng lao ra khỏi biệt thự Cố gia, Chu Nhuận Hoa bực bội hét lên, “Quay lại cho ta!”
“Ông chủ, hôm nay tình hình không ổn lắm, hay để hôm khác đi?” Tiểu Kim đề nghị với Chu Nhuận Hoa, lau mồ hôi trên trán.
“Không được!” Chu Nhuận Hoa chăm chỉ cày cấy nhiều năm như vậy, sóng to gió lớn gì mà chưa từng gặp qua, hắn lên tinh thần, hung hăng nói, “Ông đây không thể ngày ngày lo lắng đề phòng được nữa, chỉ còn một bước này thôi, ông đây không tin một cái hộp gỗ quèn còn có thể tác quái gì được!”
Hộp gỗ đã không thể nhấc lên được, vậy thì chỉ cần lấy chiếc bình tro ra.
Chu Nhuận Hoa theo bản năng bắt đầu xé bỏ bùa chú trên hộp gỗ, Tiểu Kim ở bên cạnh giật mình vội ngăn lại nhưng vẫn chậm một bước.

Lá bùa vừa rách ra, một cơn gió lạnh buốt thổi qua, bóng đêm như cô đặc lại thành một lớp sương đen kịt.
Chu Nhuận Hoa thoáng hối hận, nhưng hắn nhanh chóng ổn định tinh thần, đưa tay khua khua, “Tiểu Kim?”
Không ai trả lời, cũng không có tiếng động nào.

Chuyện này thật kỳ quái, bởi vì cả hai đứng gần nhau như vậy thì không thể nào không nghe thấy giọng nhau.

Tình thế đã vậy thì không có cách nào đi xử lý cái bình tro được nữa, trước mắt phải lập tức rời khỏi ngôi nhà ma ám này!
Chu Nhuận Hoa dựa vào cảm nhận về phương hướng của mình, dò dẫm tiến tới cửa sắt của ngôi biệt thự, một lát sau liền đụng phải một cánh cửa.
“Bọn họ làm sao thế?” Từ Chí Nhược cau mày nhìn hai người đang dò dẫm vòng vòng trong sân, “Không nhìn thấy nhau sao?”
Thượng Đình Chi ngắn gọn đáp, “Bị quỷ ám rồi.”.

||||| Truyện đề cử: Đưa Cơ Trưởng Về Làm Vị Hôn Thê |||||
Từ Chí Nhược rùng mình, “Thật sự có ma sao?”
“Cứ nhìn xem đi.” Hạ Nhạc Dương hất cằm, “Chu Nhuận Hoa tiến vào trong nhà rồi kìa.”
“Đệt, hắn dũng cảm vậy sao?” Từ Chí Nhược chỉ nhìn màn hình đã rùng mình, không thể tưởng tượng được Chu Nhuận Hoa còn dám bước vào trong.

Anh ta vỗ vai đồng nghiệp nhắc nhở, “Mau hiển thị camera trong nhà.


Chu Nhuận Hoa vừa đẩy “cánh cửa sắt” đã lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Ngoài sân rõ ràng là đường cái.

Ô tô bọn họ đỗ ngay bên ngoài.


Nhưng sau khi bước ra ngoài, tầm mắt không những không rộng ra mà càng tối tăm hơn, tiếng bước chân lại kèm thêm tiếng vọng, không khó để nhận ra lúc này hắn đang ở trong một không gian hẹp.
Đây không phải là ngoài sân.
Chu Nhuận Hoa nhanh chóng phản ứng lại, lúc này xung quanh bỗng nhiên sáng bừng lên.

Hắn vô thức nheo mắt để thích ứng với ánh sáng đột ngột, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra.
“Người đâu rồi?” Từ Chí Nhược nhìn phòng khách trống trơn hỏi, “Hắn không phải vừa mới vào sao?”
“Đây.” Thượng Đình Chi chỉ vào góc màn hình, đó là cảnh quay trong phòng tắm lầu hai.
Từ cửa chính đến phòng vệ sinh lầu hai ít nhất phải mất nửa phút mới tới, Từ Chí Nhược chuyển camera chỉ mất vài giây, vậy mà Chu Nhuận Hoa đã ở đó rồi, cứ như là bước ra từ trong không khí vậy.

Từ Chí Nhược kinh hãi há hốc mồm.
“Hắn… hắn đang nói chuyện với ai vậy?” Từ Chí Nhược kinh hãi nhìn Thượng Đình Chi và Hạ Nhạc Dương, nhưng bọn họ vẫn hết sức bình tĩnh nhìn màn hình, cứ như là đã đoán trước chuyện này.
Đèn trong phòng tắm phát ra ánh sáng mờ ảo, chiếu sáng bức tường được lát gạch mozaic kiểu cổ điển.

Những viên gạch đã ngả vàng, trần nhà đầy mạng nhện, vòi nước thì không thể vặn chặt, nước cứ chảy mãi không ngừng, kéo dòng thời gian trở về hơn 20 năm trước.
“Sở Sở?” Chu Nhuận Hoa ngập ngừng gọi, nhìn phòng tắm quen thuộc.
Khi một người sợ hãi đến cực điểm sẽ không thể hét lên hay bỏ chạy, Chu Nhuận Hoa ép mình bình tĩnh trở lại, run giọng hỏi, “Là Sở Sở sao?”
Đột nhiên nước chảy ào ào vào trong bồn tắm, Chu Nhuận Hoa nhìn vào nơi đó, lại không để ý một bóng trắng sau lưng ở trong gương.
“A Hoa.”
Một giọng nữ không biết từ đâu vang lên, nghe như là ngay sát bên tai.

Chu Nhuận Hoa rùng mình, vội vàng nhìn lại, từ trong gương nhìn thấy Lâm Văn Sở mặc váy trắng.
Chu Nhuận Hoa nhớ rất rõ cô đã mặc bộ váy này vào ngày bị hắn giết.
Nhưng đáng sợ hơn nữa là người trong gương bám lấy sau lưng hắn, hắn hoảng sợ quay đầu lại khua khua tay rồi vội vã lùi ra sau, tới sát bồn rửa mặt.
“Sở Sở, có, có khỏe không…” Chu Nhuận Hoa thở gấp, mồ hôi hột đầy trán.
Lâm Văn Sở cười tủm tỉm, không còn bám lấy Chu Nhuận Hoa, mà từ từ đi vào bồn tắm ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi, “A Hoa, tới tổ chức sinh nhật cho em sao? Sao giữa chừng lại đi thế?”
Lâm Văn Sở trước đây cũng vậy, luôn dịu dàng gọi tên Chu Nhuận Hoa.
Chu Nhuận Hoa nuốt nước bọt, gạt bỏ nỗi sợ, nhẹ nhàng đáp, “Anh … hôm đó em ngủ quên mất, nên anh về trước.”
Bên kia, Hạ Nhạc Dương nghe vậy bĩu môi, “Lúc này rồi còn mạnh miệng.”
“Hắn ta thật sự đang nói chuyện với ma nữ ư?” Từ Chí Nhược run rẩy ôm cánh tay, “Hắn ta không phải là tự sinh ra ảo giác chứ?”
“Hay là để tôi nhờ ma nữ tới gặp anh nhé?” Hạ Nhạc Dương ác ý nói, “Dù sao cũng là ảo giác, có vấn đề gì đâu.”
“Không, không, không.” Từ Chí Nhược vội vàng xua tay.
Mấy người tiếp tục nhìn vào màn hình.

Bọn họ thấy Chu Nhuận Hoa không hiểu sao lại nâng tay lên, tựa như đang ôm cái gì đó.
“Đây là cái gì?”, Chu Nhuận Hoa run rẩy nhìn một đống bầy nhầy máu me trên bàn tay mình, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu.
Lâm Văn Sở trôi tới trước mắt Chu Nhuận Hoa, cười đến quỷ dị, “Con chúng mình đấy!”
Quả nhiên!

Hắn biết Lâm Văn Sở không thể đưa cho hắn thứ gì tốt lành!
Chu Nhuận Hoa hét lên một tiếng, vội ném thứ trong tay đi, sau đó xoay người vặn vòi nước, tuyệt vọng cọ rửa đôi bàn tay đẫm máu.
Nước phun ra từ từ chuyển sang màu đỏ sẫm, trong phút chốc đã nhuộm đỏ cả cổ tay Chu Nhuận Hoa, hắn hoảng sợ chạy đến lối ra phòng tắm, nhưng không làm thế nào mở được cửa ra.
“Sao anh có thể… làm như vậy với cục cưng của chúng ta?” Lâm Văn Sở nhấc khối thịt máu me dưới đất lên, âm trầm tiến tới sau lưng Chu Nhuận Hoa.

Hắn đã sợ tới hồn vía bay sạch, tay không đập vỡ cả kính trên cửa phòng tắm, cũng không màng tới thủy tinh sắc nhọn đâm vào tay.

Hắn cứ như vậy ngã lăn ra khỏi phòng tắm.
Thủy tinh vỡ cắt lên cánh tay và đùi của Chu Nhuận Hoa, hắn lại không hề thấy đau, cứ thế vừa bò vừa chạy về phía trước, nhưng chưa được mấy bước thì bóng dáng của Lâm Văn Sở đã xuất hiện ngay trước mặt, hắn lại xoay người tiếp tục chạy sang hướng khác.
Lâm Văn Sở lại xuất hiện ngay trước mặt, phía nào cũng thấy Lâm Văn Sở …
Dù Chu Nhuận Hoa chạy như thế nào, Lâm Văn Sở vẫn chặn đường hắn, hắn biết mình không thể dừng lại, cũng tự tin sẽ chạy thoát được, nhưng dần dần hắn nhận ra có gì đó không đúng.

Lâm Văn Sở xuất hiện càng ngày càng nhanh, cuối cùng chỉ cần vừa quay đầu là thấy cô ta hiện ra ngay lập tức, cảm giác giống như thể…
Trong nhà này không chỉ có một Lâm Văn Sở.
Nhận định của Chu Nhuận Hoa rất nhanh đã được chứng thực.

Khi hắn kiệt sức chạy không nổi nữa, 4 Lâm Văn Sở đồng thời bay về phía hắn từ mọi phía.

Hắn kinh sợ co rúm lại, quỳ rạp xuống xin tha mạng: “Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Sở Sở! Tha cho tôi!! “
“Tha? Đùa gì thế?”
“Loại đê tiện như anh đáng phải xuống địa ngục!”
“A Hoa mau nhìn này, đây là cục cưng của anh đấy, chờ anh tới đặt tên này!”
Lâm Văn Sở áp sát Chu Nhuận Hoa từ 4 phía, khuôn mặt hiền lành xé rách, nở nụ cười thâm hiểm sắc nhọn, không ngừng đẩy Chu Nhuận Hoa đang hoảng loạn vào tuyệt cảnh.
Chu Nhuận Hoa bịt tai, điên cuồng đập trán xuống đất, trong miệng lặp lại: “Tôi là cầm thú! Là tôi phụ cô! Đều là lỗi của tôi! Tha cho tôi đi!”
Sau một lát, tiếng nói cười the thé không ngớt bao phủ trên đầu dần dần tan đi, Chu Nhuận Hoa thả chậm động tác lại.

Khi tiếng ồn biến mất, hắn mới ngập ngừng ngẩng đầu lên.
Nhưng cảnh tượng đập vào mắt khiến cho hắn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã hoàn toàn suy sụp.

Bốn cái đầu của Lâm Văn Sở xúm lại, mang theo nụ cười quỷ dị dán sát vào mặt hắn.

Khoảng cách quá gần, Chu Nhuận Hoa không nhìn thấy gì khác ngoài ba cái đầu này.
“Aaaa—!” Chu Nhuận Hoa không nhịn được nữa, gào thảm một tiếng.

Lâm Văn Sở liền nhét đống thịt hỗn độn đẫm máu vào trong miệng hắn, “Con của mình thì tự mình chăm đi!”
Khi Từ Chí Nhược và những người khác tiến vào biệt thự Cố gia, chỉ thấy Chu Nhuận Hoa đờ đẫn đứng ở hiên lầu một.

Hắn nâng hai tay lên trước ngực, giống như đang ôm một đứa bé, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khoảng trống trong vòng tay mình.
“Chu Nhuận Hoa?” Từ Chí Nhược ngập ngừng gọi.
“Suỵt.” Chu Nhuận Hoa đưa ngón trỏ lên môi, tỏ vẻ không hài lòng, “Đừng quấy rầy giấc ngủ của con tôi.”
“Ừm.” Từ Chí Nhược nhìn lại đồng nghiệp, “Hắn ta điên rồi.”
“Thật là tà môn.” Một đồng nghiệp rùng mình, “Nếu không phải nhờ camera theo dõi, ai mà tin lại có chuyện như vậy.”
Đương nhiên, Lâm Văn Sở không bị ghi hình, từ đầu đến cuối chỉ thấy Chu Nhuận Hoa chạy lung tung rồi dập đầu gào thét trong biệt thự Cố gia.
“Tốt nhất đừng đồn ra ngoài, nếu không báo chí lại viết bậy.”
“Đúng, đúng, mau đưa người này đi cho xong.”
Tiểu Kim, trợ lý của Chu Nhuận Hoa vẫn bị quỷ ám, liên tục đi vòng vòng trong sân, cuối cùng bị cảnh sát đưa về đồn.


Còn bình tro của Lâm Văn Sở tự nhiên là để lại ở biệt thự Cố gia vì không ai dám đụng vào nó.
Sau cả đêm ồn ào, biệt thự Cố gia mới khôi phục lại sự yên tĩnh như trước.

Hạ Nhạc Dương đi tới trước hộp gỗ giữa sân, nói với Lâm Văn Sở đang ngồi trên hộp, “Chị gái, mấy người này đều là bạn của cô sao?”
Phía sau Lâm Văn Sở có mấy ma nữ mặc váy trắng, sôi nổi tán gẫu chuyện vừa rồi hù dọa Chu Nhuận Hoa, so với nhà trẻ còn náo nhiệt hơn.
“Để tôi giới thiệu nhé.” Lâm Văn Sở xoay người nói với nhóm bạn, “Đây là Dương Dương, chị em tốt nhất của tôi nha.”
“Ồ, chính là cái cậu hút tinh còn bị mắc răng đó sao?”
“Chính là cái cậu rên la tới mức khu chung cư bên cạnh cũng nghe thấy đó sao?”
“Đúng vậy…”
Lúc này Hạ Nhạc Dương mới biết mình nổi tiếng như thế, đỏ mặt mắng Lâm Văn Sở, “Ma nữ, sao cô lại nói cho người ngoài biết chứ!”
Lâm Văn Sở lập tức dặn dò đám ma nữ: “Các cô không được cho ai biết đâu đấy!”
Đám ma nữ hihihaha rời khỏi biệt thự Cố gia, trước khi đi còn không quên động viên Hạ Nhạc Dương, chúc cậu sớm ngày luyện được thế “ngồi xuống tự mình động”.
Hạ Nhạc Dương xấu hổ muốn chết, Thượng Đình Chi đúng lúc ôm cậu vào lòng, an ủi: “Đừng nghe bọn họ nói linh tinh.”
Hạ Nhạc Dương tủi nhục rúc vào lòng Thượng Đình Chi, nhưng sau đó cậu nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn, hỏi, “Anh nghe thấy hết sao?”
“Còn nhìn thấy nữa.”
“Hả?” Hạ Nhạc Dương khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
Thượng Đình Chi từng đưa cho Lâm Văn Sở một ống máu nhưng Lâm Văn Sở không dùng tới.

Phá thai xong, oán khí của cô đã giảm bớt đi nhiều nên không còn ý định trả thù.
Nhưng tối qua, Lý Thiện vội vàng hớt hải gọi cô trở về biệt thự Cố gia, đồng thời cũng gọi các bạn của cô tới cùng.

Bọn họ đứng nhìn không cam lòng, nhất định đòi giúp đỡ, cho nên hôm nay mới có vụ hóa trang tập thể rồi hù dọa Chu Nhuận Hoa tới hỏng mất thế kia.
Những ma nữ đó không phải oán hồn, không có sức mạnh gì, muốn xuất hiện trước mặt Chu Nhuận Hoa cũng không dễ.

Lâm Văn Sở trong tay vừa vặn có thuốc bổ dồi dào, cùng với sự giúp đỡ của Lý Thiện, những hồn ma này mới có thể may mắn trải nghiệm cảm giác được hiện hình.
Còn Thượng Đình Chi có thể nhìn thấy bọn họ sở dĩ là bởi vì hiệu ứng chưa hết, những ma nữ này tạm thời vẫn có thể hiện hình.
“Ra vậy.” Hạ Nhạc Dương chợt hiểu ra, “Vậy vừa cô không hề dọa Chu Nhuận Hoa sao?”
“Không.” Lâm Văn Sở thoải mái cười, “Tôi cả ngày hôm nay đi theo hắn, cảm thấy… thực quá nhàm chán.”
“Khoảng thời gian này tôi rất vui vẻ, nhất là sau khi phá thai, thật là thoải mái, tôi không muốn nghĩ đến chuyện quá khứ nữa.” Lâm Văn Sở nói xong, từ trên hộp gỗ đứng dậy, đi tới chỗ Hạ Nhạc Dương.

Cô hít sâu một hơi, cười, “Cảm ơn Dương Dương, cậu thật sự giống như tia nắng, chiếu rọi vào sinh hoạt sau khi chết của tôi.”
Lời này nghe có chút kỳ quái lại sến sẩm.

Hạ Nhạc Dương nhất thời không biết phải nói sao, lúng túng nói, “Tôi cũng cảm ơn cô, từ khi tôi về Trung Quốc, cô là người bạn duy nhất của tôi đó.”
Hạ Nhạc Dương ôm cánh tay Thượng Đình Chi, nói tiếp: “Nếu không phải nhờ cô, chúng tôi đã chẳng đến với nhau.”
“Hai người là duyên trời định rồi.” Lâm Văn Sở nhìn bọn họ, “Cho dù không có tôi, các cậu cũng sẽ có một ngày ở bên nhau thôi.”
Hạ Nhạc Dương cười cười, huých Thượng Đình Chi, “Cô ấy nói chúng ta là duyên trời định kìa.”
“Vốn là vậy.” Thượng Đình Chi ôm Hạ Nhạc Dương vào lòng, cúi đầu hôn trán cậu.
“Đủ, đủ, đủ.” Lâm Văn Sở thiếu kiên nhẫn trợn mắt nói, “Không rải thức ăn chó thì không chịu được hả?”
Hạ Nhạc Dương xấu hổ chui ra khỏi vòng tay của Thượng Đình Chi, nhìn chiếc hộp gỗ màu đỏ, “Ma nữ, vậy bây giờ cô sẽ về nhà sao?”
Nghe thấy hai từ “về nhà”, Lâm Văn Sở chậm rãi bỏ đi vẻ mặt đùa giỡn, hít sâu một hơi.

Cô ngẩng đầu nhìn cảnh tượng xung quanh, trong mắt hiển nhiên có chút lưu luyến.
“Xa nhà lâu quá rồi.” Cô trầm mặc lẩm bẩm, sau đó thu lại tầm mắt, nở nụ cười xán lạn với Hạ Nhạc Dương, “Cũng đến lúc phải về nhà rồi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.