Nhà Họ Thang Có 7 O

Chương 96: Đánh người



Thang Tứ Viên hồi lâu không nói lời nào, cậu còn nhớ rõ lời mình đã nói, cậu cũng không muốn sinh con cho Yến Tần Dã, thế nhưng không biết vì sao, cậu chợt nhớ tới vẻ quạnh quẽ bên ngoài phòng phẫu thuật lúc nãy, không khỏi có chút chua xót trong lòng, khi Yến Tần Dã phẫu thuật, thời điểm ở ranh giới sinh tử, rất ít người quan tâm đến anh.

Nếu có một đứa bé, trên thế giới này có phải sẽ có thêm một người có quan hệ mật thiết với anh? Đứa bé này sẽ quan tâm tới Yến Tần Dã như cậu, mà cậu tin tưởng Yến Tần Dã sẽ dành cho đứa trẻ này càng nhiều yêu thương.

Nhất thời trong lòng có chút rung động, thật lâu không nói lời nào.

Yến Tần Dã nhướn mày nhìn cậu hỏi: "Em không đồng ý?"

Không biết có phải ảo giác của Thang Tứ Viên hay không, sau khi Yến Tần Dã giải quyết chuyện Trương Tông Lương, cả người anh dường như cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, mặc dù anh bị thương, vẻ mặt lại không căng thẳng chút nào, ngược lại mang theo vẻ lười biếng đã lâu không thấy trên người.


Thang Tứ Viên nghiêm túc nghĩ một hồi, sau đó hơi nhíu mày nói: "Không phải anh nói tôi ngốc sao? Sẽ di truyền đấy."

"Không sao, gen tôi rất mạnh."

Thang Tứ Viên: ". . ." Cái đồ mặt dày không biết xấu hổ này nữa.

Cậu vẫn còn ghi thù Yến Tần Dã gọi cậu là đồ ngốc, cho nên không nhịn được trừng Yến Tần Dã, cậu im lặng nghĩ một lúc, nhỏ giọng thì thầm, "Tôi không muốn sinh..."

Cậu hi vọng Yến Tần Dã sẽ luôn ở lại bên cạnh cậu, thế nhưng cậu lại sợ, sợ sau ngày đứa bé sẽ là thứ ràng buộc bước chân của Yến Tần Dã, khiến Yến Tần Dã bởi vì đứa bé mới ở lại bên cạnh cậu.

Yến Tần Dã nhìn cậu, ánh mắt hơi trầm xuống, như một dòng nước sâu không thấy đáy, nhưng những cảm xúc này lặng lẽ tiêu tan trước khi Thang Tứ Viên nhìn thấy.

Khóe miệng của anh nhếch lên một vòng cung chế nhạo, giọng nói không nhanh không chậm: "Em không sinh con cho tôi, tôi sẽ không cho em bao dưỡng nữa, à...Xu nhỏ tôi cũng mang đi luôn."


"Anh... anh dựa vào cái gì mang Xu nhỏ đi?" Thang Tứ Viên tức giận đến suýt không nói nên lời, không hiểu sao sinh ra loại ảo giác giống như một cặp vợ chồng ly hôn đang giành quyền nuôi con.

Yến Tần Dã đặt bàn tay không bị thương ra sau đầu, nói chậm rãi: "Dựa vào...Xu nhỏ là do tôi mang về nhà, là tôi tắm cho nó rồi đưa nó đến bệnh viện khám sức khỏe."

"..." Thang Tứ Viên lập tức câm nín, đuối lý mấp máy khóe môi, lúc bọn họ nhặt Xu nhỏ về nhà, không biết Xu nhỏ đã lang thang trên phố bao nhiêu ngày, toàn thân đen như mực, lông đều xoắn vào nhau, trên người nó rất bẩn. Thực sự Thang Tứ Viên không dám chạm vào, cho nên là Yến Tần Dã tắm cho nó, ngày hôm sau cũng là Yến Tần Dã dẫn nó đi bệnh viện kiểm tra thân thể, tiêm thuốc xong mới mang về nhà.

Thang Tứ Viên không nghĩ ra lý do để phản bác lại, thế nhưng vừa nghĩ tới con trai phải rời khỏi cậu, quả thật vô cùng đau đớn! Yến Tần Dã đáng ghét, vậy mà lại dùng chó con uy hiếp cậu!


Cậu tức giận trừng mắt nhìn Yến Tần Dã, tức giận đến mí mắt giật giật, "Anh không cho tôi bao dưỡng, còn muốn cho ai bao dưỡng?" Tình nhân nhỏ vậy mà lại thay lòng đổi dạ, trên thế giới còn có thể tìm thấy vị kim chủ tận chức tận trách hơn cậu sao?

Yến Tần Dã giả bộ trầm ngâm, cúi đầu suy nghĩ, ngước mắt nhìn cậu nói: "Nhị tiểu thư Trần gia ở Thành Nam, hình như đã thích tôi từ lâu rồi..."

"Cô ta sinh con cho anh?" Thang Tứ Viên tức giận ngắt lời Yến Tần Dã, vậy mà cậu không hề biết bên người Yến Tần Dã, trừ Ngụy Hân Nhiên ra, còn thêm một Nhị tiểu thư Trần gia!

Yến Tần Dã hơi cong khóe miệng, lại nhanh chóng thu lại, giọng nói không chút dao động: "Chẳng những sinh con, cô ấy còn theo đuổi tôi, muốn kết hôn với tôi."

"Anh dám kết hôn với cô ta! Anh còn muốn có con với cô ta, anh dám làm như vậy, tôi sẽ...tôi sẽ..."
Thang Tứ Viên thở phì phì nói, còn chưa nghĩ đến cậu phải làm sao bây giờ, Yến Tần Dã liền đã giật giật khóe miệng: "Tôi chỉ muốn có con với em, em có sinh không?"

Thang Tứ Viên nghiêng đầu sang chỗ khác, "Không sinh."

"Vậy thì... tạm biệt?"

Thang Tứ Viên tức giận quay đầu lại, "Đồ khốn! Tôi sinh!"

Trong lòng cậu buồn bực kêu gào, anh đây là đang được cưng chiều mà sinh kiêu ngạo! Nếu như không phải bây giờ anh bị bệnh, cậu nhất định sẽ đọc cho anh một chút về quy tắc bao dưỡng!

Yến Tần Dã nghe thấy câu trả lời của cậu, đuôi lông mày hơi nhướng lên, ý cười trào ra từ khóe mắt, anh duỗi tay vẫy vẫy Thang Tứ Viên: "Lại đây"

Thang Tứ Viên vẫn đang hờn dỗi, giọng điệu có chút cứng ngắc, "Làm gì?"

"Phần thưởng cho em."

Thang Tứ Viên miễn cưỡng tới gần, cúi đầu xuống hỏi: "Phần thưởng gì?"
Yến Tần Dã dùng cái tay không bị thương ấn chặt phần gáy của cậu, khẽ ngẩng đầu hôn môi cậu, đầu lưỡi luồn vào giữa môi, cuốn lấy đầu lưỡi cậu dây dưa.

Nụ hôn kết thúc, đôi môi mỏng của Yến Tần Dã cong thành vẻ dịu dàng, liếm môi cậu, nhỏ giọng hỏi: "Ngọt không?"

Đôi mắt anh đen nhánh sáng rõ, phảng phất như có thể quyết rũ lòng người, môi anh rất mềm, chạm vào môi Thang Tứ Viên thì giống như thạch mềm.

Thang Tứ Viên bất giác bị mê hoặc, nhíu mày ngọt ngào trả lời: "Ngọt.",

Yến Tần Dã lại hỏi: "Sinh không?"

"...Sinh."

Aizz, hôm nay kim chủ vẫn không chịu được dụ dỗ của tình nhân nhỏ, nghĩa vô phản cố (*) chuẩn bị đi lên con đường mang thai.

(*) dứt khoát, không chùn bước

Trong lòng Thang Tứ Viên khẽ lau nước mắt cho chính mình, đầu năm nay làm kim chủ thật sự không dễ dàng.
Yến Tần Dã hài lòng mỉm cười, nhìn Thang Tứ Viên một hồi, không có chống đỡ được quá lâu liền mê man ngủ thiếp đi, dù sao anh mới làm phẫu thuật không lâu, chảy máu quá nhiều, thuốc tê vẫn chưa hết tác dụng.

Thang Tứ Viên không nhịn được miết nhẹ bờ môi không chút huyết sắc của Yến Tần Dã, trong lòng không khỏi nghi ngờ Yến Tần Dã lén xát mật lên môi, nếu không làm sao mà vì một nụ hôn đã khiến cậu say ngọt đến choáng váng đầu óc.

Những người khác mặc dù đều đã đi, nhưng Thang Ngũ Viên còn chưa rời đi, hắn vẫn đứng ở bên ngoài gọi điện xử lý công vụ, làm xong mới tiến đến, thấy Yến Tần Dã đã ngủ, nhỏ giọng hỏi Thang Tứ Viên: "Muốn về nhà sao?"

Trước đó là hắn lái xe chở Thang Tứ Viên đến bệnh viện, cho nên biết Thang Tứ Viên không lái xe tới.
Thang Tứ Viên lắc đầu, nhịn không được hỏi: "Tiểu Ngũ, em từng gặp Nhị tiểu thư Trần gia chưa? Nhan sắc cô ta thế nào? Đẹp lắm không? Là Omega hay là Beta?"

"Trần gia nào vậy?"

"Là bên Thành Nam đó."

Thang Ngũ Viên nghĩ, có chút nghi ngờ lắc đầu: "Trong nhà họ không có Nhị tiểu thư, chỉ có một cô con gái. Em từng gặp một lần trong đám cưới của cô ấy, nhan sắc thanh tú động lòng người, rất xinh đẹp. "

Thang Tứ Viên: "..." Quả nhiên lời luật sư nói cũng không thể tin hoàn toàn, cái tên đại lừa đảo này!

Cậu phẫn nộ trừng mắt nhìn Yến Tần Dã ngủ say sưa, tức giận nghiến răng nghiến lợi, không kìm được mà cách không trung vung mấy đấm vào vào khuôn mặt góc cạnh của anh.

Thang Ngũ Viên đứng ở bên cạnh, im lặng nhìn cậu "bạo hành" bệnh nhân, chờ cậu phát tiết xong mới nói: "Anh, nếu như anh không đi về, em sẽ đi về trước, mấy ngày nay em sẽ ở thủ đô, nếu như anh có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em."
Thang Tứ Viên tức giận thu tay lại, quay đầu nhìn Thang Ngũ Viên, suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc: "Anh muốn gặp Trương Tông Lương, em có cách nào không?"

Thang Ngũ Viên là người duy nhất trong số anh em kế thừa chí hướng của Thang tướng quân, sớm giả làm Beta trà trộn vào quân đội, hắn cũng thật sự có thiên phú, hiện tại đang là quan chỉ huy trong bộ đội. Lần này là có nhiệm vụ mới có thể trở lại thủ đô, không nghĩ tới đúng lúc Yến Tần Dã xảy ra chuyện.

Thang Tứ Viên nhắc đến Trương Tông Lương, ánh mắt không khỏi chìm xuống, trở nên lạnh lùng sắc bén.

Thang Ngũ Viên nhìn đôi mắt đen không thấy đáy của cậu, sững sờ một lúc rồi gật đầu nói: "Cũng không có vấn đề gì."

"Anh còn muốn cho hắn mấy đấm." Giọng nói của Thang Tứ Viên lạnh lùng chưa từng thấy.

Thang Ngũ Viên nghiêm túc suy nghĩ, hắn cảm thấy dù sao Trương Tông Lương cũng cách cái chết không xa, hiện tại không đánh về sau liền không có cơ hội đánh, thế là lại gật đầu, "Đừng đánh mặt."
"Ừm."

Thang Tứ Viên nhìn Yến Tần Dã vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, liền nhờ y tá chăm sóc anh, sau đó đi cùng Thang Ngũ Viên tới nơi giam giữ Trương Tông Lương.

Sau khi Thang Ngũ Viên chào hỏi mọi người, hắn đứng gác ở cửa, Thang Tứ Viên một mình đi vào phòng giam.

Trương Tông Lương đầu mập, tai to, ngồi trong góc với cái bụng bia, trong lòng rất bực bội. Lần này hắn bị bắt vào tù, chứng cứ vô cùng xác thực, Yến Tần Dã lại từng bước ép sát, hắn tự biết tai vạ khó tránh, cho nên muốn trước khi bị giam, tìm người gϊếŧ Yến Tần Dã, giải quyết mối hận.

Mà những tên quan chức sau lưng của hắn kia, biết cái tên Yến Tần Dã này là cái đinh trong mắt, về sau nhất định đem lại tai họa lâu dài, cho nên vì để có thể yên tâm kê cao gối ngủ, liền đồng ý giúp hắn gϊếŧ Yến Tần Dã, lại không nghĩ rằng Yến Tần Dã đã sớm chuẩn bị, tay súng bị bắt tại chỗ, chuyện bắn Yến Tần Dã lộ ra ánh sáng, chẳng những không có gϊếŧ chết Yến Tần Dã, còn đem những người khác kéo vào vũng nước đục lần này.
Lần này hắn tội lại càng thêm tội, không tài nào thoát được chứng cứ phạm tội, mặt xám như tro một hồi, sớm biết vậy lúc trước hắn sẽ không đuổi tận gϊếŧ tuyệt ba Yến Tần Dã, miễn hiện tại chọc phải cái tên sát tinh Yến Tần Dã này.

Đến bây giờ, hắn mới nhận ra chuyện bắn nhau lần này là do Yến Tần Dã thiết kế, hắn lọt vào bẫy của Yến Tần Dã, không khỏi hối hận, biết vậy chẳng làm.

Hắn đang hối hận không thôi, nhìn thấy có người tiến đến từ xa, không khỏi càng thêm bực bội, vênh vang hỏi: "Mày là ai? Đi vào đây làm gì?"

Thang Tứ Viên hung ác nhìn hắn, khuôn mặt lạnh lùng hơi giương lên, giọng nói trầm thấp mà chậm rãi: "Đánh mày."

Trương Tông Lương ngơ ngác một chút, còn chưa có kịp phản ứng, Thang Tứ Viên đã trực tiếp vung một đấm tới.

"Mày là ai! Mày điên rồi sao? Mày muốn làm gì!"
"A ! Đau quá ! Có ai không ! Ở đây có người đánh đập phạm nhân ! Mấy người không quản sao ? Pháp luật quy định phạm nhân cũng có nhân quyền ! Người đâu? Người đâu hết rồi!"

"A a a a a! Cậu không được qua đây! Bỏ qua cho tôi đi ! Tôi biết sai rồi, đại ca cậu đại nhân đại lượng, đừng tiếp tục đánh nữa !"

...

Một tên vi phạm pháp luật lại khát vọng được luật pháp bảo hộ, thời điểm vi phạm pháp luật sao không nhớ rõ luật pháp? Pháp luật không phải là thứ cần mới được xuất hiện.

Thang Ngũ Viên bật cười một tiếng, không có ý định đi vào ngăn cản chút nào, nghe tiếng nắm đấm đánh vào người và tiếng hét chói tai của Trương Tông Lương, khoanh tay dựa vào tường một cách nhàn nhã.

Hắn hoàn toàn không lo lắng cho sự an nguy của Thang Tứ Viên, dù sao những năm này huấn luyện của Thang tướng quân với bọn họ cũng không có uổng phí, Thang Tứ Viên mặc dù là Omega, nhưng đối phó với một tên trầm mê tửu sắc trường kỳ Trương Tông Lương cũng đủ xài.
Hắn đang ngáp dài vì chán nản, thì một nhóm người hùng hổ xông tới, đứng đầu là vị thiếu tướng trẻ tuổi nhất tinh tế...cũng là đối thủ nhiều năm qua của Thang Ngũ Viên Tống Kiêu Bạch.

Thang Ngũ Viên nhíu mày nhìn hắn, trong mắt lóe lên vẻ không vui, "Sao cậu lại ở đây?"

Tống Kiêu Bạch nhìn thấy hắn có hơi ngoài ý muốn, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm hắn, gương mặt căng cứng không nói lời nào.

Sĩ quan liên lạc sau lưng Tống Kiêu Bạch vội vàng hướng Thang Ngũ Viên giải thích: "Một tên tình nghi khai rằng phạm nhân được giam trong phòng này đã bán bí mật quân sự của tinh tế, thiếu tướng tình cờ có mặt ở đây, nên đã đích thân đến thẩm vấn hắn ta."

Thang Ngũ Viên từ chối cho ý kiến gật đầu, cái tên Trương Tông Lương thật đúng là tự tìm đường chết, thậm chí ngay cả cơ mật quân sự cũng dám bán, xem ra đúng là không muốn sống.
Tống Kiêu Bạch liếc mắt nhìn Thang Ngũ Viên đang đứng yên ở cửa phòng giam, nhướng mày hỏi: "Có người bên trong sao?"

"Không có." Thang Ngũ Viên lạnh nhạt nói một câu.

Tống Kiêu Bạch nghe bên trong truyền ra tiếng gào đau đớn, hướng vào căn phòng ngữ khí không hề vui vẻ, lạnh giọng hỏi: "Thang Ngũ Viên, cậu coi tôi là đồ ngốc sao?"

Ánh mắt Thang Ngũ Viên bình tĩnh tràn đầy giễu cợt, "Chẳng lẽ cậu không phải sao?"

Con ngươi Tống Kiêu Bạch đen như mực tràn ngập tức giận, tiến lên một bước, lạnh lùng liếc cậu: "Tránh ra."

Thang Ngũ Viên không có chút ý tứ né tránh nào, trong mắt đầy sự khiêu khích nhìn lại, trong chốc lát ánh mắt hai người tóe lửa khắp nơi.

Trong phòng không ai dám phát ra tiếng động, tất cả người đều cúi đầu không dám thở mạnh, hai vị trưởng quan này này, số lần cả hai đối chọi nhau trong một tháng nhiều không đếm xuể. Họ đã quen với điều đó. Thời điểm này ngàn lần đừng phát ra tiếng động, nếu không bạn chắc chắn sẽ rước họa vào thân.
Không biết giằng co bao lâu, có tiếng Thang Tứ Viên mở cửa, phá vỡ sự im lặng của căn phòng, cậu bước ra ngoài, hoạt động cánh tay.

Thang Ngũ Viên quay đầu lại hỏi: "Đánh đã nghiền không?"

Thang Tứ Viên hơi gật đầu, "Tiếp tục đánh thì có khả năng phải đưa đến bệnh viện."

Đám người: ". . ."

Mọi người bất giác liếc nhìn Thang Ngũ Viên mặt không đỏ tim không đập sau khi lời nói dối bị vạch trần.

Đáy mắt Tống Kiêu Bạch hiện lên nét cười lạnh, môi mỏng kéo thành một đường cong, "Ồ..."

Những người khác bị ánh mắt tràn ngập tàn ác của hắn hù đến không dám mở miệng, Thang Ngũ Viên lại không sợ hãi chút nào, giống như không để lửa giận của hắn vào trong mắt, không nhìn thẳng ánh mắt của hắn, liếc mắt nhìn vào trong phòng. Trương Tông Lương bị đánh ngã trên mặt đất, ôm bụng đau đến toát ra mồ hôi lạnh, xem ra bị đánh đến không còn sức lực phản kháng.
Hắn thu ánh mắt lại, giơ cái cằm về phía Tống Kiêu Bạch, "Bây giờ cậu đi vào thẩm vấn hẳn sẽ rất dễ dàng, tôi cũng là vì tinh tế, không cần cảm ơn tôi."

Hắn nói xong không để ý tới ánh mắt muốn ăn người của Tống Kiêu Bạch, trực tiếp quay người rời đi với Thang Tứ Viên.

___________________________________

Tính chương này sẽ cho tuần sau, nhưng mà nay mình buồn quá nên đăng cho mọi người vui hen

Tuần sau mình thi rồi nên chắc sẽ đăng ít chương hơn nha. Love u


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.