Nha Hoàn Thâu Tâm

Chương 11: Hoa giá



Ngày qua ngày, bệnh tình của Tuyết Liễu vẫn như cũ không hề thuyên giảm. Trừ việc mỗi ngày hết lòng chiều chuộng, Lăng Sở Nam không còn cách nào khác để bù đắp cho nàng. Lăng phủ  không khí nặng nề, bọn hạ nhân ai nấy đều cảm thấy như nghẹt thở.

Tuy rằng khô khan vô vị, nhưng lại rất yên bình.

Mãi cho đến khi, người được gả làm Viêm vương phi – Mộ Dung Tử Lung phái người đưa tin, muốn Lăng Sở Nam đi gặp nàng.

Lăng Sở Nam không chỉ tiếp một mình Tử Lung, mà còn gặp được nữ trung Gia Cát trong truyền thuyết – Bùi Linh Linh.

Vừa bước vào trong phủ, Mộ Dung Tử Lung đã làm ầm lên đòi gặp Tuyết Liễu.

Còn chưa vào tới trong viện, đã nghe thấy một tràn cười ngân như chuông bạc vang lên, “Tỷ tỷ, đến bắt ta đi, mau lên a.”

Khi ba người vừa bước vào, chính là lúc Tuyết Liễu đang chạy tới, đụng vào người Lăng Sở Nam, “Công tử, ngài tới xem ta à?”

Nha hoàn Thảo Thảo cũng theo qua đó, đứng ở một bên Tuyết Liễu không dám động đậy.

“Ừm.” Lăng Sở Nam có hơi gật đầu, nhưng vẫn không giấu được thống khổ nơi đáy mắt.

Chú ý tới Mộ Dung Tử Lung, Tuyết Liễu cao cao hứng hứng bắt lấy tay nàng, “Đại tiểu thư, tỷ tới rồi.”

Mộ Dung Tử Lung vỗ vỗ tay nàng, “Ừ, ta tới gặp muội đây.” Nụ cười buồn bã, không giấu được đau lòng.

Nàng giống như một tiểu hài tử, chuyển hướng nhìn Linh Linh, cười hì hì ôm lấy cánh tay nàng, “Linh Linh tỷ, tỷ mặc nữ trang thật sự rất đẹp.”

“Chuyện đó đương nhiên.”

“Đại tiểu thư, Tuyết Liễu có khả ái không, có ngoan không.”Nụ cười ngọt ngào thuần chân vô tà, hồn nhiên chân chất.

Mộ Dung Tử Lung nhịn không được vươn tay, xoa xoa mái tóc đen nhánh của nàng, ôn nhu nói, “Tuyết Liễu là ngoan nhất, khả ái nhất.”

Nàng dựa sát vào người Tử Lung, thẹn thùng cúi thấp đầu, “Nói nhỏ cho tỷ biết nha, trong bụng Tuyết Liễu đã có bảo bảo rồi. Nó nhất định sẽ rất giống muội, rất ngoan, rất khả ái.”Nó…

Mộ Dung Tử Lung không kiềm được sóng mũi cay cay, hai mắt ngấn lệ.

Linh Linh không biết được chân tướng, mừng rỡ như điên, “Thật sao? Đại tiểu thư cùng ta cũng đã có rồi.”

Nước mắt không thể nhịn được rơi xuống, Mộ Dung Tử Lung cắn răng, “Lăng Sở Nam, lão nương giết chết ngươi.” Gở một cây trâm trên búi tóc xuống, hung hăng đâm về phía hắn.

Đương lúc cây trâm của Mộ Dung Tử Lung sắp đâm trúng vai Lăng Sở Nam, Tuyết Liễu lại bĩu môi chắn trước mặt nàng, “Đại tiểu thư, tỷ ức hiếp công tử, muội nhất định đi mách với phu nhân.” Nói rồi, nàng xoay người bỏ chạy.

Mộ Dung Tử Lung càng thêm chua xót, nhất thời toàn thân vô lực, nhẹ buông tay, cây trâm liền rơi xuống đất, một tiếng ‘kịt’ vang lên.

Linh Linh cũng tựa hồ nhìn ra vấn đề, đưa tay giữ lại Tuyết Liễu đang sắp chạy đi, chỉ vào Lăng Sở Nam, “Hắn là ai?” Hắn là đại công tử sao?

“Là đại công tử của chúng ta a.” Nàng ngây thơ nháy nháy mắt.

Mộ Dung Tử Lung hai mắt đẫm lệ, thất thần cười khẽ, “Linh Linh, ngươi đã biết vì sao ta muốn giết Lăng Sở Nam rồi chứ.” Nụ cười rất ôn nhu, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.

Bùi Linh Linh cắn cắn môi, tận lực khống chế tình cảm của mình, nàng siết tay thành nắm đấm, “Cho ta một phần.”

“Đánh cho ta.” Dám đem Tuyết Liễu nhà nàng ngược đãi thành như vậy, đánh chết hắn.

Nắm đấm của hai nữ nhân như vũ bão rơi lên người Lăng Sở Nam, hắn cũng không né tránh, lẳng lặng chịu đựng.

“Đại tiểu thư, Linh Linh tỷ, không được đánh.” Tuyết Liễu đứng một bên gấp đến độ xoay vòng vòng.

Hung hăng đá Lăng Sở Nam một cước, Mộ Dung Tử Lung đi đến bên cạnh Tuyết Liễu, “Tuyết Liễu, tỷ tỷ đưa muội về nhà, có được không?”

Tuyết Liễu hai mắt sáng lên, vừa nhảy vừa la, “Được a được a, về nhà đi.”

Mộ Dung Tử Lung mỉm cười, thương yêu vén những lọn tóc tán loạn ra sau tai nàng, “Tuyết Liễu, từ nay về sau, không còn ai có thể tổn thương muội nữa.” Đây chính là hứa hẹn của Mộ Dung Tử Lung đối với Tuyết Liễu.

“Không được.”

Mộ Dung Tử Lung xoay người, nhìn thấy chính là thần tình phẫn nộ của Lăng Sở Nam, nàng thuận tay đem Tuyết Liễu bảo hộ ở sau người, thái độ lạnh lùng nói, “Linh Linh, đưa Tuyết Liễu đi.”

“Được.” Bùi Linh Linh chạy đến bên người Tuyết Liễu, lôi kéo nàng đi ra.

Tuyết Liễu gật gật đầu, ngoan ngoãn theo Bùi Linh Linh đi.

Lăng Sở Nam thấy Tuyết Liễu bỏ đi, liền muốn đuổi theo. Ngay lúc đó, Mộ Dung Tử Lung đưa tay chắn trước mặt hắn, “Lăng đương gia, Tuyết Liễu quấy rầy đã lâu, cũng nên đi rồi.”

“Tử Lung, tránh ra.” Thấy Tuyết Liễu chạy càng lúc càng xa, Lăng Sở Nam lòng như lửa đốt.

Mộ Dung Tử Lung ngẩng đầu nhìn xa xôi, thản nhiên nói, “Lăng đương gia, đa tạ hậu ái của ngài đối với Tuyết Liễu. Đáng tiếc, Tuyết Liễu bạc phước, không xứng với người như thần như thánh giống ngài. Lão nhân gia ngài làm ơn đại phát từ bi, rủ lòng thương xót, đừng bám lấy người ta nữa.”

“Tử Lung, ta…” Lăng Sở Nam vô cùng bất đắc dĩ, “Muội biết rõ là ta yêu nàng, tại sao lại muốn ngăn cản ta?”

“Yêu nàng?” Mộ Dung Tử Lung cười lạnh, “Đem nàng hành hạ đến nông nỗi này còn bảo là yêu nàng? Nếu ngươi hận nàng, vậy chẳng phải nàng đã hài cốt không còn rồi sao.”

“Ta…” Hắn bị Mộ Dung Tử Lung nói đến nghẹn họng không thốt được lời nào.

Mộ Dung Tử Lung liếc mắt nhìn ra phía cổng, không còn thấy bóng dáng Tuyết Liễu cùng Bùi Linh Linh đâu. Nàng một chưởng đẩy Lăng Sở Nam ra, chạy khỏi viện tử, “Lăng đương gia, cáo từ.”

Lăng Sở Nam không cam lòng tỏ ra yếu thế, vội vội vàng vàng đuổi theo sau.

“Đại tiểu thư, hắn chạy theo kìa.”

Mộ Dung Tử Lung cười lạnh, “Để hắn đi theo.” Chỉ sợ hắn có đi mà không có về.

Về đến Tê Phượng sơn trang, Mộ Dung Tử Lung căn dặn Tiểu Khiết đưa Tuyết Liễu vào trong, thuận tay đóng cửa lớn lại, chỉ còn hé ra một cái khe hở, “Họ Lăng kia, ngươi đến đây làm gì?”

“Ta muốn Tuyết Liễu.” Tuyết Liễu là của hắn, không cho phép bất cứ ai đưa đi.

“Họ Lăng kia, ta đếm đến ba, phiền ngươi cút đi, bằng không…” Trong đôi mắt sáng rực của Mộ Dung Tử Lung lóe ra một tia lạnh lẽo, “Ta không biết bản thân mình sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì đâu.”

“Ta không đi.” Hắn không cho rằng Mộ Dung Tử Lung đang uy hiếp hắn, thế nhưng, hắn không đi.

Mộ Dung Tử Lung nghiến răng nghiến lợi, mặt đầy hỏa khí, “Họ Lăng kia, ngươi nếu còn dám động vào một sợi lông nào của Tuyết Liễu, lão nương lập tức giết ngươi.”

“Ta muốn gặp Tuyết Liễu.” Không gặp được Tuyết Liễu, thề không bỏ qua.

Mộ Dung Tử Lung nhếch môi cười, nụ cười mang rất nhiều trào phúng, “Họ Lăng kia, ngươi chưa từng làm mẹ, không thể hiểu được đau đớn của một người mẹ mất đi đứa con của mình. Bây giờ còn giả vờ làm tình thánh, muộn rồi.” Nàng cấp tốc ném ra một chưởng, đánh thẳng vào ngực Lăng Sở Nam.

Mộ Dung Tử Lung võ công rất cao, đánh đến Lăng Sở Nam trở tay không kịp. Lảo đảo thối lui vài bước, một ngụm máu tươi từ cổ họng phun ra.

Nàng chậm rãi tựa người trên cánh cửa lớn sơn son, lạnh lùng nhìn hắn, “Lăng Sở Nam, ngươi nghe cho kĩ đây, chỉ cần Mộ Dung Tử Lung ta còn chưa chết, nhất định sẽ không để bất cứ ai ức hiếp Tuyết Liễu đâu.”

Lăng Sở Nam ôm ngực ho khan vài tiếng, “Mộ Dung Tử Lung, nói điều kiện đi.” Nữ nhân gian trá này bằng mọi cách làm khó làm dễ hắn, rốt cuộc là muốn gì?

“Lăng Sở Nam, ngươi thật đê tiện.” Mộ Dung Tử Lung chậm rãi tiến đến trước mặt hắn, “Ta xem Tuyết Liễu như thân muội muội của mình, không phải xem nàng như thương phẩm. Muốn gặp nàng sao? Chỉ cần nàng tha thứ cho ngươi, ta không còn gì để nói.”

“Ta không phải xem nàng như thương phẩm, chỉ muốn gặp nàng.”

Mộ Dung Tử Lung lạnh lùng lườm hắn một cái, xoay người vào trong, ra sức đóng mạnh cửa lại, cao giọng nói, “Anh, Hùng, Hào, họ Lăng này nếu như bước bào Tê Phượng sơn trang một bước, đem đầu tới gặp ta.”

“Tuân lệnh.”

Cánh cửa lần thứ hai được mở ra, ba vị nam tử đánh ngay trước cửa, ai nấy đều mặt đầy phẫn nộ.

Lăng Sở Nam từ từ lui ra phía sau, “Ba vị, nếu như các ngươi cản ta, ta chỉ còn cách tự mình động thủ.”

“Nhảm nhí, muốn đánh thì đánh đi.”

Bóng người chuyển động, bốn đại nam nhân, ở trước cửa Tê Phượng sơn trang múa võ.

************************

Nhìn Tuyết Liễu đang ngoan ngoãn ngồi trong viện ăn điểm tâm, Mộ Dung Tử Lung ra sức nắm chặt tóc mình, để những đau đớn trên thân thể, làm giảm bớt nỗi khổ trong lòng.

“Đại tiểu thư, ngài đừng tự trách mình. Là ta không tốt, không thể bảo vệ Tuyết Liễu chu toàn.” Tiểu Khiết đi tới sau lưng nàng, gỡ từng ngón tay của nàng ra khỏi tóc.

Nàng vẫn cố sức nắm chặt không buông, “Không trách ngươi, muốn trách phải trách ta. Ngươi chẳng qua chỉ là một nha hoàn, không có đủ sức. Tất cả mọi chuyện, đều do ta gây ra. Nếu như không phải ta tự cho mình là đúng, nếu như không phải ta nhúng tay vào chuyện người khác, nàng sẽ không biến thành thế này.”

Tiểu Khiết lắc đầu, “Không trách ngài được. Tuyết Liễu trước nay vẫn luôn cảm kích ngài, cảm kích ngày luôn nghĩ cho nàng. Ta thấy, thiên hạ nào có chủ tử nào, lại đối tốt với nha hoàn như vậy.” Nàng than nhẹ, “Chỉ là thiên ý trêu ngươi.” Đại tiểu thư đối với Tuyết Liễu, đã là chí tình chí nghĩa lắm rồi.

“Nếu như đối xử tốt với nàng, thì sẽ không để nàng biến thành như vậy.” Mộ Dung Tử Lung vùi đầu vào hai gối, nước mắt từng giọt chảy ra thấm ướt cả váy.

“Đại tiểu thư, ngài đã cố gắng hết sức rồi. Có chút chuyện, không phải ngài có khả năng khống chế được.”

Mộ Dung Tử Lung nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ thốt lên, “Khang – Minh – Nguyệt, Lăng – Sở – Nam.” Từng chữ từng chữ, đều chứa đầy hận ý.

Tiểu Khiết thuận tay dao cắt trái cây đến trước mặt nàng, “Lăng Sở Nam vẫn một đường đuổi tới, hiện tại đang bị ba vị ca ca của ta cản ở ngoài, còn Khang Minh Nguyệt tiện nhân chết tiệt kia thì còn ở lại Lăng gia.”

“Ngươi đưa dao cho ta làm gì?” Mộ Dung Tử Lung cầm lấy con dao, vẻ mặt khó hiểu.

Tiểu Khiết phẫn nộ tột cùng, “Giết người đó, nếu ngài muốn đi, ta cùng đi với ngài.”

“Lão tử không giết người.” Mộ Dung Tử Lung khóe môi cong ra một tia cười lạnh, “Ngươi lập tức đến văn phòng, đem chuyện của Tuyết Liễu nói cho mọi người biết. Sau đó bảo bộ cơ mật phái mấy người võ công cao cường, đem Khang Minh Nguyệt bắt đến Thiên Hương lâu. Muốn quyến rũ nam nhân chứ gì? Lão tử cho ả quyến rũ đủ.”Hừ, dám đắc tội với người của Mộ Dung Tử Lung nàng, chán sống.

“Đi ngay.”

Tiểu Khiết vừa mới rời đi, Mộ Dung Tử Lung liền đứng lên đi vào trong viện, xem Tuyết Liễu cùng Linh Linh chơi đùa.

“Linh Linh tỷ xấu quá, để muội ăn đi.” Bị Linh Linh đoạt mất điểm tâm, Tuyết Liễu giận dỗi bĩu môi.

Bùi Linh Linh xoa xoa đầu nàng, “Vô Lệ, không thể ăn nữa, ăn nhiều không tốt cho bao tử đâu.  Đợi lát nữa hãy ăn, được chứ?”

Mộ Dung Tử Lung bước qua, dịu dàng nói, “Vô Lệ, muội vừa mới ăn trái cây, chờ thêm lát nữa rồi ăn, được chứ?”

Tuyết Liễu nghe thế càng tỏ ra mất hứng, “Muội có thể không ăn, nhưng bảo bảo muốn ăn đó, bảo bảo nhất định đã đói rồi.” Bàn tay bé nhỏ xoa xoa dưới bụng, nàng thần bí cười nói, “Nói cho hai người biết, bảo bảo rất ngoan, không hề thích đá.”

Mộ Dung Tử Lung sóng mũi cay cay, cố kiềm nước mắt mà ra sức tươi cười, “Phải a, rất ngoan.”Linh Linh ngược lại không khống chế được bản thân, cúi đầu lau nước mắt.

“Đại tiểu thư, bảo bảo nói hắn đói bụng rồi.” Bàn tay mềm mại min màng chụp lấy một miếng điểm tâm, nhét vào trong miệng.

Mộ Dung Tử Lung cúi đầu lau nước mắt, “Tỷ tỷ làm bánh trứng cho muội ăn, có được không? Còn có bánh ngọt nữa.” Nếu nàng chỉ biết ăn điểm tâm, thôi thì để nàng ăn cho có dinh dưỡng một chút.

“Được a.” Nàng diện vô biểu tình, bưng khay thức ăn lên, liên tiếp nhét điểm tâm vào trong miệng của mình.

Chưa tới nửa canh giờ, Mộ Dung Tử Lung đã bưng vài món điểm tâm đơn giản đến.

“Linh Linh, ăn điểm tâm.”

Khay thức ăn còn chưa đặt xuống, Tuyết Liễu đã vươn tay, từ trong chén canh hạt sen bắt lấy một quả táo đỏ, “Hay quá, có điểm tâm ăn rồi.”

“Cái này không phải ăn như vậy.” Linh Linh mỉm cười, đặt một miếng điểm tâm vào trong miệng Vô Lệ, “Có ngon không?”

Tuyết Liễu nhu thuận gật đầu, “Ngon lắm.”

“Đây, cẩn thận coi chừng nghẹn, uống canh đi.” Bưng canh hạt sen tới, Mộ Dung Tử Lung từng muỗng đút cho nàng.

Uống xong một ngụm, Tuyết Liễu lại giận dỗi bĩu môi, “Quá ngọt, muội không thích.”

“Vậy thì ăn cái này đi.” Linh Linh đút một miếng điểm tâm khác cho nàng.

“Không được vào trong.” Một âm thanh khó khăn truyền đến bên tai Mộ Dung Tử Lung.

Xoay đầy, Mộ Dung Tử Lung liền thấy Lăng Sở Nam đứng ở ngoài xa.

Nàng theo bản năng đem Tuyết Liễu che ở sau người, “Linh Linh, mang Vô Lệ đi.”

Linh Linh bưng theo khay thức ăn, kéo tay Vô Lệ đi vào. Mộ Dung Tử Lung tiện tay cầm lấy con dao trên bàn, cười lạnh bước qua, “Lăng Sở Nam, ngươi tới đây làm gì?”

“Gặp Tuyết Liễu.” Ánh mắt kiên định không đổi nhìn Mộ Dung Tử Lung, tỏ ý không lùi bước.

Mộ Dung Tử Lung ngắm nghía con dao trên tay, thản nhiên nói, “Tuyết Liễu đã bị ngươi giết chết rồi, không có Tuyết Liễu ở đây.”

“Cho ta gặp Tuyết Liễu.” Ánh mắt hắn vẫn tiếp tục đuổi theo bóng hình nhỏ xinh đó.

Mộ Dung Tử Lung cúi đầu, mỉm cười, “Kỳ quái, tại sao ta phải để ngươi gặp nàng? Nàng là cái gì của ngươi?”

“Thê tử của ta.” Trong lòng hắn, sớm đã xem Tuyết Liễu như thê tử của mình.

“Thê tử? Đợi ngươi lấy nàng rồi nói đi.” Nàng cười khẽ, trên mặt lộ ra đầy vẻ trào phúng.

“Lão nô ta sống đã năm mươi mấy năm, nhưng chưa từng thấy qua nam nhân nào bức điên thê tử của mình, càng chưa từng thấy qua nam nhân nào đích thân sát hại thân sinh cốt nhục. Lăng đương gia, Vô Lệ nhà ta không xứng với ngài đâu.” Tổng quản Tê Phượng sơn trang, Lạc đại thúc không biết từ khi nào xuất hiện. Nói xong, bắt đầu cầm chổi lên quét rác. Chỗ hắn quét, chính là dưới chân Lăng Sở Nam. (TN: =)), Lăng đương gia bị xem như rác quét ra khỏi nhà =)))

“Phải há, ta cũng chưa từng thấy qua nha.” Lạc gia tam nhi tử Lạc Hào tiến tới tiếp lấy chổi trong tay Lạc đại thúc, “Cha, để con cho.”

Quét quét đến chân Lăng Sở Nam, Lăng Sở Nam suýt chút đã bị Lạc Hào ‘quét’ ngã. “Mộ Dung tiểu thư, thật ra muốn thế nào?”

“Năm nay tuyết lớn, nếu như ngươi có thể quyên góp vài trăm vạn lượng bạc cứu trợ thiên tai, có lẽ ta sẽ suy nghĩ lại. Đương nhiên, đem bảng hiệu Thiên hạ đệ nhất tửu lâu dâng tới, ta cũng sẽ rất cao hứng.” Mộ Dung Tử Lung cười tươi như hoa, xoay người trở vào trong, “Đại thúc, phiền thúc tiễn khách thay ta.”

Cứu trợ thiên tai? Thiên hạ đệ nhất tửu lâu?

Vì Tuyết Liễu, muốn lấy mạng của hắn cũng còn được. Nàng muốn, hắn cho.

Lăng Sở Nam nhìn theo bóng lưng Mộ Dung Tử Lung, âm thầm ra quyết định.

**************************

Gia đình hiển hách tại kinh thành thì có rất nhiều, nhưng hiển hách nhất đương nhiên thuộc về Mộ Dung gia.

Mộ Dung tướng quân quyền khuynh triêu dã, Mộ Dung phu nhân xuất thân danh môn, Mộ Dung nhị tiểu thư là chủ đông cung. Đại tiểu thư mặc dù bị hưu, nhưng trước đây cũng đường đường là Viêm vương phi. (TN: sặc nước, vậy chuyện của Tuyết Liễu xảy ra sau khi Tử Lung thành thân 1 khoảng thời gian lâu lắm à O_o?)

Trước khi Mộ Dung đại tiểu thư xuất giá, người muốn cùng Mộ Dung gia kết thân đều như muốn giẫm tan tành cánh cổng này rồi. Nhưng sau khi đại tiểu thư xuất giá, cũng không có ai tới cầu thân nữa. Không phải là không dám cùng Mộ Dung gia kết thân, mà là Mộ Dung gia đã không còn nữ nhi để gả.

Hôm nay, Mộ Dung gia lại phi thường náo nhiệt, kinh thành thủ phủ Lăng Sở Nam đến nhà cầu thân. Ngoại trừ Mộ Dung đại tiểu thư không biết giữ phụ đạo bị hưu, Mộ Dung gia cũng không còn khuê nữ nào có thể gả đi được, đối tượng mà hắn cầu thân rốt cuộc là ai.

Lăng Sở Nam đứng đợi xấp xỉ một canh giờ, Mộ Dung Tử Lung mới dưới sự giúp đỡ của nha hoàn xuất hiện.

“Lão Lăng, tới đây làm gì?” Phu phụ Mộ Dung tướng quân cùng đại công tử Phong Vân không có ở kinh thành, mọi chuyện ở Mộ Dung gia đương nhiên do nàng làm chủ.

“Cầu thân.” Ngoại trừ cầu thân, còn có thể làm gì.

Ánh mắt Mộ Dung Tử Lung đảo quanh các loại vật phẩm quý giá, lộ ra vẻ tươi cười, “Xem ra, Lăng đương gia thật sự rất có lòng.”

Tuy rằng không quen chứng kiến bộ mặt gian trá này của Mộ Dung Tử Lung, nhưng Lăng Sở Nam trước sau vẫn tất cung tất kính, “Thỉnh Mộ Dung tiểu thư gả Tuyết Liễu cho ta.”

Mộ Dung Tử Lung chậm rãi nhắm mắt, khóe môi nhếch lên cười lạnh, “Sính lễ gấp ba.”

“Ngươi…” Gấp ba?

Những sính lễ đặt trong đại sảnh này, ít nhất cũng trị giá mấy chục vạn lượng. Nữ nhân này, cư nhiên còn muốn gấp ba, rõ ràng là muốn làm khó hắn mà.

Lăng Sở Nam hít sâu một hơi, “Được.” Chỉ cần Tuyết Liễu có thể trở về bên cạnh hắn, để nàng lừa gạt hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Mộ Dung Tử Lung nghiêng mặt lườm hắn, tự tiếu phi tiếu, “Ta còn có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Vì Tuyết Liễu, hắn nhịn.

“Bùi Linh Linh sắp gả cho Viêm vương làm phi, ta muốn ngươi nhận nàng làm biểu muội, cho nàng một thân phận tử tế.” Mộ Dung Tử Lung từ từ đứng dậy, nắm lấy một miếng bảo thạch ngắm nghía, “Đương nhiên, thân phận của Tuyết Liễu cũng sẽ là Mộ Dung gia tam tiểu thư, nghĩa muội của thái tử phi.”

“Được.”Lăng Sở Nam lập tức đáp ứng.

“Được rồi, xem được ngày thì báo với ta.” Mộ Dung Tử Lung ngáp một cái, đứng dậy chuẩn bị tiến vào nội đường.

“Hai mươi sáu tháng mười, chính là ngày tốt.” Hắn đã xem được ngày từ lâu rồi.

Mộ Dung Tử Lung trừng mắt nhìn hắn, “Nếu đã như vậy, đến ngày đó tới Mộ Dung gia nhận người.”

“Khoan đã, Minh Nguyệt đâu?” Khang Minh Nguyệt vô duyên vô cớ mất tích, tuyệt đối là có quan hệ với Mộ Dung Tử Lung.

Mộ Dung Tử Lung dừng bước, “Hai ngày sau, gặp lại ở Thiên Hương lâu.”

Hai ngày sau, Mộ Dung Tử Lung đưa Tuyết Liễu quang lâm Thiên Hương lâu.

Kiệu vừa hạ xuống, Tuyết Liễu lập tức kinh ngạc hô lên, “Oa, đại tiểu thư, đẹp quá a.”

Mộ Dung Tử Lung cười cười, dắt tay nàng tiến vào, “Tuyết Liễu ngoan, chúng ta vào đi.”

Vào đến Thiên Hương lâu, tú bà Thiên Hương lập tức phong tình vạn chủng bước ra nghênh đón, “Hai vị tiểu thư sao lại tới đây?”

“Khang Minh Nguyệt đâu?” Mộ Dung Tử Lung ngẩng đầu, ánh mắt không rời các vị cô nương.

Thiên Hương thần tình xẹt qua một tia phẫn hận, “Nhốt sau hậu diện, chờ đại tiểu thư xử lý.”

Mộ Dung Tử Lung xoay đầu nhìn biểu hiện ngây thơ hồn nhiên của Tuyết Liễu, thản nhiên nói, “Con mẹ nó, dám vu khống muội muội ta hồng hạnh xuất tường, hạ chút xuân dược, tìm vài tên khất cái đến đây.” (TN: Bạn biết mà, Sở Sở đại nhân làm gì dễ dàng tha cho mấy em phản diện dễ dàng như vậy =)))

Thiên Hương sắc mặt tức khắc tái xanh, “Đại tiểu thư, như vậy có phải hơi quá đáng không?” Khang Minh Nguyệt dù gì cũng là biểu muội của Lăng Sở Nam, làm lớn chuyện thế này e rằng không có kết quả tốt.

Mộ Dung Tử Lung cười lạnh, “Quá đáng? Ả trước tiên là vu cáo đại ca ta, sau lại hãm hại Tuyết Liễu, sao ả không cảm thấy quá đáng đi? Muội muội ta xuất tường chứ gì? Ta tìm người tới cưỡng gian ả.”

Tuyết Liễu đột nhiên tiến tới, hồn nhiên hỏi, “Tỷ tỷ, cái gì gọi là cưỡng gian á?” Cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia không nỡ.

Lệ khí trên mặt Mộ Dung Tử Lung cấp tốc rút đi, ôn nhu cười nói, “Tuyết Liễu, tỷ tỷ đưa muội đi ăn điểm tâm, được không?”

“Được nha được nha.”

Mộ Dung Tử Lung kéo tay Tuyết Liễu đi lên lầu, “Thiên Hương tỷ tỷ, đưa chút thức ăn đẹp mắt ngon miệng tới chỗ Mộng Lộ đi, thuận tiện đưa Khang Minh Nguyệt tới luôn.”

Tuyết Liễu theo Mộ Dung Tử Lung tiến vào Lộ Châu các, đệ nhất hoa khôi lập tức yêu thương kéo nàng tới bên người, “Tuyết Liễu, muội khỏe không?”

Tuyết Liễu bắt lấy một chùm nho, nhét vào trong miệng, “Rất khỏe.”

Mộ Dung Tử Lung bất đắc dĩ cười, “Ăn từ từ thôi.”

“Đại tiểu thư, Khang Minh Nguyệt phải xử lý thế nào?” Nhắc tới Khang Minh Nguyệt, Mộng Lộ cũng đồng dạng nghiến răng nghiến lợi.

Mộ Dung Tử Lung nhàn nhã bóc nho cho Tuyết Liễu, “Trước tiên giày vò ả một trận, sau đó tìm mười mấy người tới ả.” Ngữ khí của nàng thản nhiên giống như đang nói thời tiết hôm nay thế nào.

“Đại tiểu thư, như vậy có phải quá độc ác rồi không?” Khang Minh Nguyệt cho dù có xấu, cũng không cần tìm người tới ** a.

Tuyết Liễu có chút gật đầu, “Phải đó phải đó, quá ác rồi.”

Mộ Dung Tử Lung yêu thương đút một quả nho cho nàng, “Tuyết Liễu à, không làm vậy nữ nhân này không nhớ rõ đâu.”

“Đại tiểu thư, Khang Minh Nguyệt đã được đưa tới rồi.”

Cửa bị đẩy ra, bốn vị nam tử đưa Khang Minh Nguyệt đã bị trói như bánh chưng đứng chờ ngoài cửa.

“Để ả vào, các ngươi lui ra.”

Bốn vị nam tử đem Khang Minh Nguyệt đẩy mạnh vào trong, đóng cửa lại.

“Thế nào, thoải mái không?” Mộ Dung Tử Lung một cước đá vào chân Khang Minh Nguyệt, Khang Minh Nguyệt lập tức khó khăn quỳ xuống.

Mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, lúc này áo quần rối loạn, lôi thôi lếch thếch như một lão bà điên. Nàng hung ác trừng mắt nhìn Tuyết Liễu, “Lương Tuyết Liễu, xem như ngươi lợi hại.”

Mộ Dung Tử Lung lạnh lùng mở miệng, “Lợi hại là ta, không chỉ bắt cóc ngươi, lão nương còn muốn tìm mười mấy tên khất cái tới cưỡng gian ngươi nữa.”

Khuôn mặt Khang Minh Nguyệt nhất thời méo mó, “Mộ Dung Tử Lung, ngươi dám.”

Mộ Dung Tử Lung không để ý tới Khang Minh Nguyệt, xoa xoa đầu Tuyết Liễu, “Tuyết Liễu, muội thấy không, ả chỉ như một con chó đồ chơi dùng để tiêu khiển. Qua đây, chơi đi.”

Tuyết Liễu lắc lắc đầu, “Không muốn, muội muốn ăn điểm tâm.”

Khang Minh Nguyệt sắc mặt trở nên trắng bệch, “Ngươi… Mộ Dung Tử Lung, ngươi không phải người.”

Mộ Dung Tử Lung lạnh lùng nhìn nàng, “Ngươi biết ta là ai không? Ta là sát thủ, sát thủ quốc tế bài danh đệ ngũ –Hắc Quả Phụ. Sự tàn nhẫn của ta, không phải ngươi muốn tưởng tượng liền tưởng tượng được đâu.”

Khang Minh Nguyệt không hiểu rõ lắm lời nói của Mộ Dung Tử Lung, nhưng nàng biết thế nào là bản chất của sát thủ, “Mộ Dung cô nương, ta… ta sai rồi.” Sự tàn nhẫn của sát thủ, không phải muốn tưởng là tưởng. Người đang ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Mộ Dung Tử Lung thay Tuyết Liễu chỉnh lại đầu tóc, móng tay đỏ tươi dị thường quỷ dị, “Họ Khang kia, ngươi khiến Tuyết Liễu nhà ta biến thành cái dạng này, lão tử tìm vài nam nhân tới ** ngươi.”

“Ngươi.. Ta… Ngươi…” Khang Minh Nguyệt bị dọa đến cả người phát run, “Ngươi…”

Thiên Hương đẩy cửa tiến vào, cắt đứt lời Khang Minh Nguyệt, “Đại tiểu thư, điểm tâm của ngài đây.”

Mộ Dung Tử Lung bưng lên một ly trà, nhẹ nhàng vuốt ve miệng chén, thần tình đột nhiên biến lạnh, “Lôi ả xuống dưới tắm rửa, tìm mười… không, một trăm người tới **. Mãi đến khi ả chết mới thôi.”

Tuyết Liễu toàn thân chấn động, nước trà bắn tung tóe trên váy.

Thiên Hương thần sắc hốt hoảng, “Tuân mệnh.”

Khang Minh Nguyệt không nói được thành lời, mặc cho Thiên Hương kéo xuống.

“Đại tiểu thư, không phải quá ác rồi chứ?” Một trăm người? Thực sự là quá mức độc ác.

Mộ Dung Tử Lung cúi đầu, tự tiếu phi tiếu, “Đi nói với Thiên Hương, đừng làm gì ả, hung hăng dọa cho một trận là được rồi.”

Tuyết Liễu vẫn như cũ cúi đầu ăn điểm tâm, ánh mắt khẩn trương đã dần dần biến mất.

Mộng Lộ vội vội vàng vàng đuổi theo, Mộ Dung Tử Lung bưng điểm tâm đút cho Tuyết Liễu, tựa như lẩm bẩm, “Chỉ cần là người ai cũng sẽ phạm sai, nếu như ả biết hối cả, tha thứ cho ả cũng không thành vấn đề. Tuyết Liễu ơi Tuyết Liễu, đừng vì một phen đánh cuộc, mà hủy hoại hạnh phúc cả đời mình.”

Tốc độ ăn điểm tâm của Tuyết Liễu dần dần chậm lại, cuối cùng là ngừng hẳn, “Tỷ tỷ sao lại nhìn ra.”

Ánh mắt Mộ Dung Tử Lung rơi lên làn váy của nàng, “Phản ứng của muội ta đều thấy hết, chuyện này kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra. Tuyết Liễu, nhân từ với địch nhân, là tàn nhẫn với bản thân mình. Lăng Sở Nam sắp tới đây rồi, ta muốn để muội biết, hắn yêu muội bao nhiêu.”

“Tỷ tỷ, tại sao lại giúp hắn.” Tuyết Liễu không thể hiểu được.

Mộ Dung Tử Lung mỉm cười lắc đầu, “Sai rồi, ta không giúp hắn, mà là giúp muội. Yêu càng đậm, hận càng sâu. Chính vì quá yêu, nên mới hận đến tận cùng. Tuyết Liễu à, đừng dồn bản thân vào đường chết.”

Tuyết Liễu cúi đầu lẩm bẩm, “Yêu càng đậm, hận càng sâu.” Thật sự là như vậy sao?

“Cái tên họ Lăng ngoài cửa, lăn vào đây.”

Giọng nói lạnh như băng của Mộ Dung Tử Lung vang lên bên tai nàng, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Tuyết Liễu. Nàng vội vàng ôm lấy một cái khay, ra sức ăn lấy ăn để.

Theo âm thanh cánh cửa mở ra, Tuyết Liễu liền cảm giác có một ánh mắt sắc bén đang quét lên người nàng, đầu cúi càng lúc càng thấp hơn.

Mộ Dung Tử Lung cầm lấy một cái chén, hung hăng ném tới, “Họ Lăng kia, ngươi nhìn cái gì, chưa từng thấy qua mỹ nữ sao?”

Lăng Sở Nam bắt được cái chén, hắc mâu thâm trầm lóe ra một tia nóng rực, “Tuyết Liễu, muội khỏe không?”

“Hôm nay tới không phải để tâm tình.” Mộ Dung Tử Lung  trừng mắt, “Qua mấy ngày nữa, nàng đã là của ngươi rồi. Đến lúc đó, muốn nhìn thế nào tùy ngươi, bây giờ đừng ở trước mặt ta lộ ra biểu tình đó.”

Ánh mắt nóng rực không chút nào giảm sút, “Ba trăm vạn lượng cứu trợ thiên tai, bảng hiệu Đệ nhất tửu lâu, cứ lấy đi.”

Mộ Dung Tử Lung thần tình hiện ra một tia mỉm cười không dễ nhận ra, “Sảng khoái. Có điều, ta có một điều kiện nữa.”

Lăng Sở Nam nhíu mày, “Cái gì?” Rốt cuộc là nàng có bao nhiêu điều kiện.

“Để Khang Minh Nguyệt ở lại Thiên Hương lâu làm khách mấy ngày, yên tâm, ta bảo đảm ả lông tóc vô thương.” Mộ Dung Tử Lung nở nụ cười vô cùng quỷ dị.

Hắn có chút suy nghĩ, “Tốt.” Mộ Dung Tử Lung tuy rằng gian trá, nhưng cũng đã nói là làm. Nếu nàng đã hứa sẽ không tổn hại Khang Minh Nguyệt, nhất định sẽ không làm.

“Sảng khoái. Nếu ngươi đã phóng khoáng như vậy, ta cũng không hẹp hòi, tập đoàn Lục thị sẽ quyên ba trăm vạn lượng cứu trợ thiên tai.” Nói rồi Mộ Dung Tử Lung kéo tay Tuyết Liễu, “Chúng ta đi, chờ đêm động phòng hoa hai vị gặp lại đi.”

******************

Sau khi Mộ Dung đại tiểu thư xuất giá, tướng quân phủ lại thêm một lần nữa gả nữ nhi.

Tuy nói Mộ Dung tam tiểu thư cùng Bùi tiểu thư Bùi cô nương không phải là thân sinh nữ nhi của Mộ Dung gia, nhưng mức độ hao tài tốn của cũng không thua gì lúc thái tử phi xuất giá. Mộ Dung tam tiểu thư giá trang (đồ cưới) phong phú, càng khiến người ta trừng mắt nghẹn lời.

Nghe nói, trước trước sau sau có hơn mười chiếc xe, ngay cả giá trang của đường đường Mộ Dung đại tiểu thư, cũng chỉ bằng một phần ba của nàng. Chỉ là một nghĩa nữ, Mộ Dung gia tại sao lại hậu đãi nàng như vậy? Chẳng lẽ, nàng là con riêng của Mộ Dung tướng quân hay sao?

Người ngoài đương nhiên không biết rằng, trong số những giá trang này, có hơn một nửa là sính lễ của Lăng gia. Mặc vào giá y, đầu đội mũ phượng, bái lạy trời đất, Tuyết Liễu sau đó liền bị đưa tới tân phòng.

Nến long phụng lộp độp được đốt lên, hỉ khí ngập trời. Hai tay nắm chặt vạt áo, nàng ngoan ngoãn ngồi yên trên giường.

Không biết đã qua bao lâu, thanh âm mở cửa đột nhiên truyền tới tay nàng. Ngay sau đó, khăn hồng được xốc lên.

Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy đích thị chính là Lăng Sở Nam.

Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tinh tế của nàng, Lăng Sở Nam lộ ra một tia mỉm cười, “Liễu Nhi, muội rốt cuộc cũng là của ta rồi.”

Tuyết Liễu khẽ cười đứng dậy, bưng hai chung rượu đã được rót từ lâu, một chung đưa cho Lăng Sở Nam, “Đại ca, uống rượu giao bôi.”

Lăng Sở Nam không chút nghi ngờ nhìn nàng, ngoan ngoãn uống cạn.

Nàng đặt chung rượu không trên tay xuống, đôi mắt híp lại lành cái khe, “Đại ca, ngon không?”

“Rất ngon.”Kỳ quái, sao hắn lại thấy nụ cười của nàng có gì đó rất quỷ dị.

Tuyết Liễu cười quyến rũ, nhẹ nhàng đẩy Lăng Sở Nam lên trên giường, “Đại ca, huynh có cảm thấy là rất nóng không?” hừ, rốt cuộc cũng chờ được cơ hội báo thù rồi.

Nghe Tuyết Liễu nói, Lăng Sở Nam mới bắt đầu thấy cả người phát nhiệt, “Có.”

Trong mắt xẹt qua một tia cười lạnh, Tuyết Liễu từ dưới gối đầu lấy ra một sợi dây thừng, cấp tốc đem hai tay hắn cột lên đầu giường.

“Muội muốn làm gì?”

Tuyết Liễu chậm rãi đứng lên, ánh mắt rơi trên mặt Lăng Sở Nam, “Quên nói cho huynh biết, trong rượu huynh uống đã bị ta hạ xuân dược. Hơn nữa, liều lượng còn rất mạnh.”

Nhìn ánh mắt trong suốt lại lãnh khốc của nàng, Lăng Sở Nam đột nhiên hiểu ra cái gì đó, “Liễu Nhi… Muội không sao cả.”

Tú mi nàng khẽ nhíu, “Ta đương nhiên không sao cả, chẳng lẽ huynh tưởng ta vẫn cứ ngu ngơ để huynh khi dễ hay sao?”

“Liễu Nhi… đáng chết, muội thả ta ra.” Một luồn nhiệt khí từ bụng dưới tràn lên, hắn rất nhanh không còn khả năng khống chế.

“Muốn ta chứ gì? Xin lỗi, cô nương ta không hầu.”Vươn ngón trỏ hung hăng đâm đâm vào ngực Lăng Sở Nam, “Ta không phải là **.”

Tuyết Liễu làm cái mặt quỷ, cười nham hiểm chạy đi, thuận tay đóng cửa lại.

Dưới sự giày vò ** này, Lăng Sở Nam không thể nhịn được **, “A… Lương Tuyết Liễu, quay lại cho ta.”

“Họ Lăng kia, ngẫm lại xem khi xưa huynh đối với ta thế nào? Hừ, cứ ở đó từ từ hưởng thụ đi.” Tuyết Liễu nhanh chóng chạy đi thật xa, bóng dáng yêu kiều dần dần biến mất dưới ánh trăng mờ ảo.

Trong Lăng Tiêu viện, truyền ra từng cơn rống nhẹ, cả đêm không dứt.

(Sở Sở: Chuyện của bọn họ tới đây thì đã hết rồi? Chưa đâu, vẫn còn chưa xong mà. Lăng tiểu thư thực sự rốt cuộc đang ở đâu? Hắc hắc, tạm thời không nói cho mọi người biết. Bất quá ta có thể tiết lộ, chuyện của Lăng tiểu thư cũng là bản lẻ nha. Đến lúc dó, Sở Nam cùng Tuyết Liễu của chúng ta, lại có thể bước ra hợp diễn rồi.)

(TN: Xin mọi người cứ coi như cái tin trên chỉ là một bản tin dự báo thời tiết bình thường, nghe cho vui tai nhé:-j. Vì thực tế cái NHTT này hoàn từ hồi cuối 2009 rồi, nếu SS có viết truyện về Lăng tiểu thư thì đã viết từ lâu, bây giờ ko thấy tức là… không có:-j)

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.