Lăng Sở Nam đã nói là làm, chọn một ngày đẹp trời đưa Tuyết Liễu đi du hồ.
Du hồ, đương nhiên là phải chọn Yên Vân hồ.
Yên Vân hồ là nơi mà quan to quý nhân trong kinh thành yêu thích.
Nước hồ trong suốt đến mức giống như ngọc bích thượng hạng, hai bên bờ sông cành liễu tung bay, cảnh đẹp như tranh vẽ. Mùa này, cành liễu bay theo gió, nhẹ nhàng rơi xuống mặt hồ, vẽ thành những vòng tròn chuyển động.
Lăng gia là kinh thành thủ phủ, thuyền hoa của Lăng gia đương nhiên cũng là loại đẹp nhất.
Cả chiếc thuyền rường cột trạm trổ, lụa trắng phiêu phiêu, xung quanh trang trí đầy hoa tường vi đang nở rộ, đẹp đến khiến người ta không thể nào rời mắt.
“Tiểu thư, những món điểm tâm này đều là chủ tử sai người đến Thái Bạch lâu mua.” Thảo Thảo ân cần đem điểm tâm kẹp vào bát của Tuyết Liễu, trong giọng nói có vài phần ao ước.
Kim Ngọc Mãn Đường của Lăng gia là kinh thành đệ nhất tửu lâu được đích thân tiên hoàng ngự phong, nhưng Thái Bạch lâu của Lục gia mới là kinh thành đệ nhất tửu lâu danh phù kỳ thực (1). Người người đều biết, Lăng gia cùng Lục gia đối đầu sinh tử, Thái Bạch lâu cùng Kim Ngọc Mãn Đường cũng đối đầu sinh tử. Lăng Sở Nam không bao giờ muốn tới Thái Bạch lâu, nhưng lần này vì tiểu thư, cư nhiên lại có ngoại lệ.
“Ta không muốn ăn.” Nàng biết Lăng Sở Nam vì nàng hao tâm tổn trí, thế nhưng, nàng thà rằng hắn ở bên nàng nhiều hơn.
“Tiểu thư, Thảo Thảo từ nhỏ đã bán thân vào Lăng gia, chưa từng thấy chủ nhân ngoại lệ vì ai như vậy, tiểu thư chính là người đầu tiên.”Điểm tâm do chủ nhân đặc biệt vì tiểu thư chuẩn bị, tiểu thư không thể không ăn.
Tuyết Liễu kéo Thảo Thảo ngồi xuống, “Thảo Thảo, ngươi ăn đi.” Thảo Thảo ôn nhu lương thiện, từ ngày đầu tiên được phái đến bên người nàng, đều tận tâm tận lực hầu hạ. Trong lòng Tuyết Liễu, sớm đã xem nàng là muội muội.
Thảo Thảo cả kinh, vội vã xua tay, “Không không không, Thảo Thảo không dám.” Nàng chỉ là một tiểu nha hoàn.
Tuyết Liễu vẻ mặt ảo não, “Thảo Thảo, ta đã nói ngươi không phải người ngoài mà.”
Thảo Thảo cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Ngài là chủ tử, Thảo Thảo là nha hoàn.” Nàng biết tiểu thư không phải hạng kiêu căng, nhưng nàng dù sao cũng chỉ là nha hoàn.
“Ta giận đó.” Tuyết Liễu cố ý xụ mặt, đem đũa nhét vào lòng bàn tay nàng, “Ngươi không ăn là ta giận đó.”
Hai mắt Thảo Thảo bỗng dưng đỏ lên, “Tiểu thư…” Từ khi bị bán vào Lăng gia, tiểu thư là người tốt với nàng nhất. Tuy nàng là nha hoàn, nhưng tiểu thư lại không xem nàng như nha hoàn mà đối đãi. Ăn ngon mặc đẹp, đều chia một phần cho nàng.
“Muội lại ăn hiếp Thảo Thảo?” Giọng nói của Lăng Sở Nam từ trong thuyền nhẹ nhàng bay ra.
Tuyết Liễu đứng lên đi vào trong khoang thuyền, sợ hãi nói, “Đại ca, không vẽ không được sao?” Bọn họ tới đây du hồ hay là vẽ tranh?
“Còn thiếu chút nữa.” Lăng Sở Nam cúi đầu như cũ, thoải mái vẽ trên giấy.
Tuyết Liễu đi đến phía sau người hắn, nhìn vào bức tranh, “Đẹp lắm.”
Hắn mỉm cười, “Muội hiểu tranh?”
“Hiểu một chút.” Thiếu gia nhà nàng Phong Vân công tử là thiên hạ đệ nhất họa sư, nàng từ nhỏ đã cùng thiếu gia học tập, tay nghề vẽ tranh cực kỳ cao, “Đậm nhạt hài hòa, đường nét đều đặn, tranh đẹp.”
Trên mặt Lăng Sở Nam nổi lên một tia hứng thú, đưa bút vẽ tới cho nàng, “Nét cuối cùng để cho muội vẽ.”
“Muội không biết.” Nàng e lệ lắc đầu.
Từ khi nhậm chức tổng giám đốc trợ lý, nàng rất ít khi vẽ tranh, xa lạ rất nhiều.
“Được rồi, ta vẽ.”
Bức tranh chỉ còn một nét sau cùng, Lăng Sở Nam thu hồi bút, “Thế nào?”
“Rất đẹp, chỉ tiếc…” Tuyết Liễu dừng lại, trêu ghẹo nói, “Cành liễu thiếu phiêu dật, xem ra, là gió tháng tư không đủ mạnh.”
Chính xác, cành liễu thiếu phiêu dật.
“Muội thử xem.” Lăng Sở Nam đem bút vẽ bỏ vào tay nàng.
“Chê cười.”Tuyết Liễu dịu dàng cười yếu ớt, cuối người thỏa thích múa bút.
Thêm vào vài nét bút, quả nhiên càng khiến tranh thêm sống động như thật. Lăng Sở Nam nhìn bức tranh, “Tranh không tệ, có vài phần phong cách của Phong Vân công tử.”
“Phu nhân cùng tiểu thư đối xử với muội vô cùng tốt, từ nhỏ đã để muội đọc sách viết chữ, dạy muội cầm kỳ thi họa.” Nàng cùng Phong Vân công tử đều kế thừa từ lão gia, tranh vẽ của họ đương nhiên có vài phần tương tự.
Lăng Sở Nam lưu loát đề một bài thơ lên bức tranh, “Ân tình Bùi gia đối với muội, ta sẽ trả.” Bùi gia đã dạy dỗ nàng rất tốt.
Liễu Nhi tiếp nhận bút, chấm chấm mực nước, trên bức tranh đề một câu thơ, “Đa tạ đại ca.”
“Chữ của muội rất đẹp.” Trong nhu có cương, giống như con người nàng.
“Chữ của đại ca cũng đẹp a, cứng cáp có lực, thiết họa ngân câu (2).” Ngoại trừ Phong Vân công tử cùng lão gia, nàng chưa từng thấy qua nét chữ nào đẹp như của hắn.
Lăng Sở Nam thuận tay tiếp nhận bút từ nàng, “Liễu nhi, muội đã có người trong lòng chưa.”
Lương Tuyết Liễu sửng sốt, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, “Sao lại hỏi cái này?” Có thì sao? Bất quá chỉ có nàng đơn phương tình nguyện.
Lăng Sở Nam cười cười, “Muội cũng nên thành thân rồi.”
“Muội…” Không lấy gả.
Một đạo âm thanh cắt đứt lời của Lương Tuyết Liễu, “Lăng Sở Nam, hôm nay là ngày chết của ngươi.” Lời còn chưa dứt, đã thấy ánh kiếm lấp lánh.
Nhìn thấy bảo kiếm ân trầm, Tuyết Liễu trong lòng trống rỗng, “Cẩn thận a.” Bóng người nhỏ nhắn xinh xinh che trước mặt Lăng Sở Nam, để thanh kiếm băng lãnh đâm vào ngực nàng.
Không kịp nghĩ, không kịp sử dụng võ công. Thấy nguy cơ trước mắt, nàng chỉ muốn Lăng Sở Nam bình an vô sự.
Máu tươi nhanh chóng nhiễm đỏ vạt áo trước ngực nàng, máu tươi nóng hổi phu ra, bắn lên mặt Lăng Sở Nam.
“Liễu Nhi.” Hắn cúi đầu nhìn thân thể đang ngã vào lòng mình, vạn phần lo lắng, “Liễu Nhi, muội nói gì đi a.”
Tuyết Liễu khó khăn hé miệng, lại thấy hàn quang chiếu vào mặt Lăng Sở Nam. Nàng cố gắng chống lại đau đớn, lần thứ hai đẩy Lăng Sở Nam ra, “Cẩn thận…”
Lăng Sở Nam thoáng thấy hàn quan hiện lên, ôm lấy Tuyết Liễu, đạp lên thư án nhảy ra.
“Lăng Sở Nam, đừng chạy.” Hắc y nhân nhất quyết đuổi theo.
Máu tươi nhanh chóng tuôn ra, Tuyết Liễu cảm thấy đầu càng lúc càng nặng, nhưng lại cố gắng không để mình hôn mê, “Đại ca, cẩn thận.” Nàng không thể ngất xỉu, không thể biến thành gánh nặng của đại ca.
Thích khách càng lúc càng tới gần, Lăng Sở Nam đem Tuyết Liễu đặt trên mặt đất, nhìn nha hoàn đang ở một bên run cầm cập nói, “Thảo Thảo, chăm sóc tiểu thư.”
“Vâng…” Thảo Thảo tuy rằng có sợ, nhưng lòng trung không đổi, cắn răng bò đến bên người Tuyết Liễu.
Lăng Sở Nam ngạo nghễ xoay người, diện vô biểu tình nhìn thích khách, “Ai phái ngươi tới đây?” Kẻ thù hung ác của Lăng gia, nhiều đến không thể nào đếm nổi.
“Giết ngươi, ta có thể cả đời vinh hoa phú quý.” Thích khách nhe răng cười, mũi kiếm chỉ thẳng vào Lăng Sở Nam.
Hắn cười lạnh một tiếng, dùng hai ngón tay dễ dàng kẹp lấy bảo kiếm, “Ngươi muốn chết như thế nào?”
Thích khách ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn Lăng Sở Nam, “Võ công của ngươi…”
“ ‘Thụ đại chiêu phong’ của Lăng gia chúng ta, đương gia các đời, đều phải học được.” Thật không khéo, hắn thiên phú cực cao, “Nói, ai phái ngươi tới đây?” Đáy mắt Lăng Sở Nam hiện lên một tia thâm hiểm, ngón tay theo bảo kiếm xẹt tới, nhanh chóng đỏa được kiếm trong tay thích khách, khiến hắn ngã xuống đất.
Thích khách muốn đứng dậy, lại phát hiện trên cổ mình đang có một thanh kiếm. Thích khách sợ đến lạnh run, “Không được, ta nói, ta nói…”(TN: Thích khách gì vô dụng quá, không có tiền đồ:-<)
“Chủ tử, tiểu thư liên tục chảy rất nhiều máu a.” Thanh âm nức nở của Thảo Thảo truyền đến bên tai Lăng Sở Nam, hắn quay đầu lại nhìn Tuyết Liễu, đánh thích khách bất tỉnh.
Thấy thích khách đã bị chế phục, Tuyết Liễu cố gắng chống đỡ hồi lâu mới thở dài một hơi, lộ ra nét cười yếu ớt, mí mắt càng lúc càng nặng, “Đại ca không sao là tốt rồi.” Chậm rãi nhắm mắt lại, Tuyết Liễu ngất đi.
Hoàng hôn buông xuống, cành liễu theo gió tung bay, cánh hoa bay múa.
Lăng Sở Nam ngồi ở trước giường thêu, không chớp mắt nhìn chằm chằm thân thể đang nằm trên giường. Ngón tay ngọc non mềm, siết chặt bàn tay to lớn của hắn. Nàng siết rất chặt, cho dù là đang hôn mê bất tĩnh, nhưng vẫn không chịu buông ra.
Đưa mắt đến trước ngực nàng, Lăng Sở Nam trong lòng vẫn còn sợ hãi. Máu, khắp nơi đều là máu. Tình cảnh như vậy, cả đời hắn cũng không sao quên được.
Trên đường ôm Liễu Nhi trở về Lăng gia, hắn liên tục cúi đầu nhìn thân thể trong lòng, rất sợ nàng đột nhiên ngừng thở, đột nhiên rời xa hắn.
Hắn đã cô độc suốt hai mươi sáu năm rồi, đến bây giờ mới có nàng bầu bạn. Hắn không cho phép, tuyệt đối không cho phép nàng chết.
Khi trở lại Lăng gia, một thân váy trắng tinh,đã bị máu đào nhuộm đỏ. Máu đào theo đó rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất. Tiếng máu rơi từng giọt đáng sợ đến kinh người, khiến hắn run lên từng trận.
Khi đại phu nói thương tích của nàng rất nghiêm trọng, có lẽ cả đời cũng không tỉnh lại, hắn gần như muốn ngừng thở.
Mãi cho đến khi nàng tỉnh lại, nhợt nhạt mỉm cười, hắn mới thở dài một hơi.
Liễu Nhi là một trong những nữ hài tử kiên cường nhất mà hắn từng gặp, khi xử lý vết thương, nàng đau đến mồ hôi đầm đìa, nhưng không rên một tiếng, chỉ biết siết chặt lấy tay hắn.
Nhìn nụ cười hồn nhiên giống như một đứa trẻ của nàng, Lăng Sở Nam chậm rãi vươn tay, vuốt ve khuôn mặt mềm mại của nàng.
Nàng thật sự quá đẹp, đẹp đến khiến người ta lóa mắt. Điều càng làm hắn bất ngờ chính là, dung nhan trước mặt giống như đã từng quen biết.
Là gặp ở đâu? Lẽ nào là trong mộng?
Mỉm cười, hắn cúi người xuống, hôn lên trán nàng.
Người nằm trên giường hàng mi khẽ động, mở mắt, “Đại ca, huynh không sao chứ?” Tuyết Liễu nở một nụ cười tuyệt mỹ, “Mở mắt ra liền có thể thấy đại ca, thật tốt quá.”
Sở Nam nhẹ nhàng vén những sợi tóc trước mắt nàng, sủng ái vạn phần, “Liễu Nhi, còn đau không?”
Lương Tuyết Liễu mỉm cười lắc đầu, “Không đau nữa. Có đại ca bên cạnh, Liễu Nhi không đau nữa.”
Sở Nam nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng, “Ngủ đi, ta sẽ luôn canh giữ ở bên người muội.” Đây là lời thề, là lời thề của Lăng Sở Nam đối với Lương Tuyết Liễu.
“Đại ca, bắt được thích khách rồi sao?” Nếu không bắt được thích khách, nàng ăn không ngon, ngủ cũng không yên.
“Kẻ thù của Lăng gia rất nhiều, ta đã giao chuyện này cho Tài thúc xử lý.” Đáy mắt Lăng Sở Nam hiện ra một tia âm hiểm, “Hắn dám đả thương muội, ta cho hắn chết không có đất chôn thây.” Gió lạnh theo cửa sổ thổi vào, rét lạnh kinh người.
“Đại ca, đa tạ huynh.” Từ nét mặt của Lăng Sở Nam, Lương Tuyết Liễu liền biết hắn sẽ làm thế nào.
“Ngủ đi, ta ở một bên trông chừng muội.” Hắn nắm chặt tay nàng.
Tuyết Liễu khẽ gật đầu, khép mắt lại.
Vừa nhắm mắt, đột nhiên nghe được giọng nói của Thảo Thảo từ ngoài cửa vang lên, “Chủ tử, Minh Nguyệt tiểu thư tới.”
Minh Nguyệt tiểu thư? Là Khang Minh Nguyệt. Bàn tay đang để trong chăn bỗng dưng siết chặt, nhưng trên mặt lại không có bất cứ thay đổi gì.
“Cho vào.” Lăng Sở Nam nói chuyện rất nhỏ, rất sợ đánh thức người đang nằm trên giường.
Nghe thấy tiếng bước chân của Khang Minh Nguyệt, Tuyết Liễu cố sức mở mắt ra.
Khang Minh Nguyệt vai tước eo nhỏ, lả lướt mảnh mai. Khuôn mặt tinh xảo, e lệ ngượng ngùng, cả người phát sáng. Y phục một màu phấn hạnh, trên váy còn thêu vài con bướm màu. Tóc đen búi thành búi tóc lưu vân đang rất thịnh hành, trâm thoa đầy đầu, châu ngọc rực rỡ phát sáng, xinh đẹp tuyệt trần.
Kinh thành đệ nhất mỹ nữ năm xưa, phong thái không hề thay đổi.
Khang Minh Nguyệt chầm chậm bước tới, dịu dàng cười, “Biểu ca, biểu muội thế nào rồi?”
Lăng Sở Nam còn chưa kịp nói gì, Tuyết Liễu đã giành mở miệng, “Đa tạ biểu tỷ quan tâm, muội không sao cả.” Tám năm không gặp, Khang Minh Nguyệt càng thêm quyến rũ động lòng người.
Khang Minh Nguyệt khẽ nhíu đôi mi thanh tú, dịu dàng nói, “Liễu Nhi, muội phải nghỉ ngơi cho tốt.”
“Đa tạ biểu tỷ.” Tuyết Liễu cười tươi như hoa, nhưng ngón tay đã siết đến phát ra thành tiếng.
Lăng Sở Nam liếc mắt nhìn Khang Minh Nguyệt, thản nhiên nói, “Minh Nguyệt, muội ra ngoài trước đi.”
Khang Minh Nguyệt giọng nói tràn đầy trách cứ, “Huynh ở bên cạnh Liễu Nhi cả ngày, chưa uống đến một giọt nước, chi bằng đi ăn chút gì đi.”
Lăng Sở Nam vừa định mở miệng, Tuyết Liễu lại đi trước cướp lời, “Đại ca, huynh đi ăn chút gì đi.” Được Lăng Sở Nam yêu thương, nàng có chết cũng không hối hận.
Tuyết Liễu đã lên tiếng rồi, Lăng Sở Nam không còn cách nào phản bác, xoay về phía Thảo Thảo nói, “Thảo Thảo, đem đồ ăn tối vào đây.”
Thảo Thảo nhận lệnh bước ra ngoài, Khang Minh Nguyệt cười nói, “Liễu Nhi, biểu ca đối với muội thật là tốt.” Minh Nguyệt cười, khuynh quốc khuynh thành, cười đến mỹ nhân trong thiên hạ, đều phải buồn bã thất sắc.
Thế nhưng, Lăng Sở Nam vẫn thờ ơ như cũ, lạnh nhạt nói, “Muội ra ngoài trước đi, Liễu Nhi cần phải được nghỉ ngơi.”
Nhìn theo bóng lưng tuyệt mỹ của Khang Minh Nguyệt, Tuyết Liễu cười cười, “Huynh không thích biểu tỷ.” Nghe nói Lăng Sở Nam mê luyến Khang Minh Nguyệt mà, chẳng lẽ là giả sao?
“Kể cả chuyện hạ xuân dược với ta mà cũng dám làm, ta không thể thích được.” Lăng Sở Nam sắc mặt lạnh lùng, nhưng đáy mắt lại lóe lên một tia đằm thắm.
“Biểu tỷ thật đẹp, bất luận nam nhân nào cũng thích.” Bao gồm cả đại thiếu gia nhà nàng, cũng bị nữ nhân này mê hoặc.
“Tám năm trước, ta rất thích Minh Nguyệt, nhưng kể từ khi Minh Nguyệt cùng Phong Vân công tử…” Lăng Sở Nam không tiếp tục nói nữa, “Liễu Nhi, muội nhớ kỹ, Minh Nguyệt không có gì quan trọng.” Bắt đầu từ tám năm trước, hắn đã không yêu Khang Minh Nguyệt nữa rồi.
“Vâng.” Tuyết Liễu nhắm mắt lại, trên môi đọng lại một nụ cười thật lâu không dứt.
Tuyết Liễu bị thương rất nặng, ở nhà tịnh dưỡng cũng hơn nửa tháng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
Nghe Thảo Thảo nói, kẻ đả thương nàng đã bị bắt giao cho quan phủ. Sau khi quan phủ thẩm vấn xong, vẫn không tài nào tra được kẻ chủ mưu là ai.
Thấy Lăng Sở Nam tới, Tuyết Liễu đang bày bố ván cờ ngẩng đầu, mỉm cười nói, “Đại ca, huynh tới rồi?”
“Có buồn lắm không?” Lăng Sở Nam ngồi xuống đối diện Tuyết Liễu.
“Đại ca mỗi ngày đều đến thăm muội, làm sao lại buồn?” Trong nửa tháng này, Lăng Sở Nam ngày nào cũng đến. Khi hắn đọc sách, nàng ở bên cạnh khảy đàn. Khi hắn xem sổ sách, nàng lại thêu thùa may vá. Khi hắn vẽ tranh thì nàng đề thơ. Thỉnh thoảng đánh cờ, thỉnh thoảng chậm rãi nói chuyện. Bọn họ tựa như huynh muội, tựa như tri kỉ, nhưng càng tựa như một đôi phu thê ân ái. Mấy ngày này, chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất đời nàng.
Trên mặt Tuyết Liễu hiện lên một màu đỏ sậm, “Cho nên, muội đang nghiên cứu.” Trong nửa tháng này, nàng mấy lần đánh cờ với Lăng Sở Nam, kết quả đều là toàn quân thảm bại. Sai lầm đúng là sai lầm, theo cách nói của đại tiểu thư nhà nàng thì có thể đem mặt mũi xuống Thái Bình Dương được rồi.
Đặt quân cờ lên bàn cờ, Lăng Sở Nam thản nhiên nói, “Thái Bạch lâu cùng Kim Ngọc Mãn Đường của Lăng gia ta, đều là tửu lâu lớn nhất kinh thành. Kim Ngọc Mãn Đường được tiên hoàng ngự ban danh hiệu kinh thành đệ nhất tửu lâu, quả là vinh hạnh của Lăng gia ta. Mấy năm gần đây, Lục lão bản của Thái Bạch lâu luôn muốn đoạt được danh hiệu kinh thành đệ nhất tửu lâu. Cho nên, mỗi mười lăm tháng tám hằng năm đều thi nấu ăn với Kim Ngọc Mãn Đường. Lăng gia thua cuộc liên tiếp ba năm, bây giờ lại sắp tới ngày mười lăm tháng tám, muội nói xem phải làm thế nào?” Liễu Nhi thông minh tuyệt đỉnh, hắn đã quen việc tham khảo ý kiến của nàng.
Tuyết Liễu đặt xuống một quân cờ, cười nói, “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”
“Thái Bạch lâu nhiều loại kiểu dáng, rất khó đoán được Lục lão bản muốn làm gì. Lục lão bản đã khó đối phó rồi, bây giờ lại thêm một Mộ Dung Tử Lung, khó càng thêm khó.” Không lâu trước đó, hắn từng gặp đại tiểu thư Mộ Dung gia một lần. Nữ nhân này trường tụ thiện vũ (1), khôn khéo linh hoạt. Thông minh tài giỏi, cơ trí hơn người. Hơn nữa còn âm hiểm gian xảo. Lục thị có thêm Mộ Dung Tử Lung, giống như hổ thêm cánh.
Tuyết Liễu cười cười, đùa giỡn nói, “Không sao đâu, huynh có muội mà.” Nàng tốt xấu gì cũng đã theo hầu tiểu thư nhiều năm, thủ đoạn của tiểu thư, nàng học ít nhiều gì cũng được tám phần.
Lăng Sở Nam cũng cười cười, dịu dàng nói, “Muội nói xem phải làm thế nào?”
Tuyết Liễu lắc lắc tay, “Rất đơn giản mà, thi nấu ăn, tìm danh trù là được.”
“Thật sự đơn giản như vậy.” Sao hắn lại không nghĩ ra?
Tuyết Liễu hơi ngẩng đầu, đáy mắt lấp lánh vài tia sáng, “Đại ca, huynh rất thưởng thức đại tiểu thư Mộ Dung gia?”
“Đúng vậy.” Từ lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Dung tiểu thư, hắn đã rất thưởng thức nàng.
“Lấy về làm đại tẩu, thế nào?” Tuyết Liễu tự tiếu phi tiếu.
Lăng Sở Nam lắc đầu, “Mộ Dung cô nương không thích hợp với ta.” Hắn thưởng thức Mộ Dung tiểu thư, nhưng đây là cái nhìn của thương nhân thưởng thức thương nhân.
“Mộ Dung tiểu thư cũng không tệ a.” Tiểu thư nhà nàng tuyệt thế vô song, thế gian không có người thứ hai như vậy.
“Chúng ta chỉ có thể làm bằng hữu.”
Tuyết Liễu cúi đầu, đáy mắt hiện ra tia sáng nhàn nhạt, “Tại sao?”
“Bởi vì… Chúng ta thuộc cùng một loại người.”
“Sao?”
“Âm hiểm giả dối, thủ đoạn độc ác. Chúng ta có thể làm tri kỉ, nhưng không thể làm phu thê.” Hắn cũng không ngại tri kỉ âm hiểm.
Tuyết Liễu giơ ngón cái lên, “Chuẩn lắm.” Mới gặp một lần liền nhìn thấu được tiểu thư nhà nàng. Dùng ‘âm hiểm giả dối, thủ đoạn độc ác’ để hình dung tiểu thư nhà nàng, quả thật rất chuẩn.
Lăng Sở Nam có hơi kinh ngạc, “Muội biết Mộ Dung tiểu thư?”
“Đã từng nghe qua.” Không xong, suýt chút đã bị lộ rồi. “Đại ca sao có thể nhìn lầm người?”
Lăng Sở Nam vừa định mở miệng, bỗng nghe tiếng Tài thúc từ cửa vang lên, “Công tử, Mộ Dung đại tiểu thư tới.”
Tuyết Liễu cúi đầu, giấu đi nỗi buồn nơi đáy mắt.
Đại tiểu thư đích thân tới đây rồi, nàng còn có thể tiếp tục đắm chìm trong sự dịu dàng của Sở Nam nữa sao? Lý trí mách bảo nàng rằng, không thể.
Đại tiểu thư phái nàng đến đây làm thám tử, vậy mà nàng… Ai, thật sự có lỗi với đại tiểu thư, có lỗi với phu nhân quá.
Màn đêm buông xuống, trăng sáng sao thưa.
Tuyết Liễu một thân y phục dạ hành, nhẹ nhàng nhảy vào Lăng Tiêu viện.
“Ngươi lại tới rồi?” Vừa đáp xuống đất, một giọng nói vang lên phía sau nàng.
“Ngươi…” Tuyết Liễu đưa lưng về phía Lăng Sở Nam, dở khóc dở cười, “Sao lại bị ngươi tóm được rồi?”Lần đầu tiên bị bắt, lần thứ hai cũng để bị bắt.
“Quên nói với ngươi, mỗi ngày vào giờ này, ta đều vào sân tản bộ.” Lăng Sở Nam ngữ điệu nhẹ nhàng, hoàn toàn không có ý làm khó dễ nàng.
“À.”Tuyết Liễu nhỏ giọng lầm bầm, “Ai bảo ngươi không nói cho ta biết.”
“Thì bây giờ không phải đã nói với ngươi rồi?” Lăng Sở Nam ngồi ở trước bàn rót ra một ly rượu, “Nha đầu, qua đây uống rượu với ta.”
“Ta không phải là **, sao lại phải hầu ngươi uống rượu?” Tuyết Liễu nhỏ giọng nói thầm, thế nhưng lời lại tới tai Lăng Sở Nam. (TN: Bạn thật sự rất muốn phang dấu ** đó ra thành kĩ nữ cho dễ đọc, cơ mà, e rằng ** đó còn có nhiều nghĩa hơn nên không dám làm bừa, mọi người thông cảm =)))
Lời nàng nói rất buồn cười khiến hắn nhịn không được cười ra thành tiếng, “Ta bảo ngươi uống rượu với ta, bởi vì ta đang cần người uống cùng.”
“Ngươi đường đường là kinh thành thủ phủ, lại tìm không được người uống với ngươi sao?” Các cô nương Thiên Hương lâu rất thích theo hầu hắn.
Lăng Sở Nam bá đạo nói, “Qua đây, uống với ta một chén.”
“Ngươi bảo ta uống rượu với ngươi thì ta phải uống, đây chẳng phải rất mất mặt sao.” Nàng là trợ lý tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị, không phải nữ hầu rượu. Tròng mắt nàng linh động đảo qua mấy cái, “Trừ khi… Ngươi cho ta tiền.”Phu nhân từng nói, có tiền thì nhất định phải làm.
Nữ nhân tham tài hắn đã gặp qua nhiều rồi, nhưng thẳng thắn giống như nàng thì chưa từng thấy qua, “Ha ha, ta cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu mỗi tiền.”
“Nếu như ngươi cho ta một trăm lượng, ta sẽ hầu ngươi uống một chén.” Giá cả của nàng còn cao hơn cả Mộng Lộ tỷ tỷ.
Lăng Sở Nam đối với nàng càng ngày càng có hứng thú, “Ngươi đến Lăng gia là muốn lấy cái gì?” Hắn cũng không muốn dùng từ “trộm”.
“Không thèm nói với ngươi.”Thứ nàng muốn ‘lấy’, đương nhiên là văn kiện cơ mật của Lăng gia rồi.
“Qua đây ngồi đi.”
“Được.” Tuyết Liễu trái lại ngoan ngoãn qua đó, ngồi đối diện hắn.
Đối diện với Lăng Sở Nam, vẻ mặt nàng đầy nghi hoặc, “Kỳ quái, tại sao ta phải nghe lời ngươi?” Lăng Sở Nam cũng không phải lão bản của nàng, tại sao nàng phải nghe theo hắn?
“Ha ha.” Kẻ nghiêm túc như Lăng Sở Nam, lúc này lại bị tiểu cô nương mơ hồ trước mặt làm cho cười lên ha hả.
Lăng Sở Nam rất ít khi cười thoải mái thế này, thế nhưng, lúc hắn cười to thật sự rất đẹp. Tuyết Liễu nhìn nụ cười của hắn, lẩm bẩm, “Nếu lúc trên giường ngươi cũng dịu dàng với ta thế này, có thể ta sẽ thấy trinh tiết của mình cho ngươi cũng rất đáng giá.” Giao trinh tiết cho hắn, còn bị hắn vũ nhục, thật sự bất hạnh mà.
Tuyết Liễu buồn bã, thở dài một hơi, vô thức lẩm bẩm, “Ta nói ngày ngươi bị hạ xuân dược, vô duyên vô cớ bắt ta làm vật thay thế, còn đối với ta…”Bỗng nhiên nàng phát hiện ra mình đang nói cái gì, lập tức câm miệng lại, “Ta… cái gì cũng không có nói.”
Giọng nói hắn trở nên rất dịu dàng, cũng rất nguy hiểm, “Người hôm đó là ngươi?”Chả trách hắn thấy nữ tử trước mặt lại quen thuộc như vậy.
“Không phải.” Tuyết Liễu một mực phủ nhận, “Ta… Hôm đó, ta không có thay đại tiểu thư truyền tin. Tài thúc cũng không nhận nhầm người, ta càng không có cùng với ngươi… chuyện đó.
Nữ nhân ngốc này, toàn bộ sự tình đều nói ra cả rồi.
“Ngươi là ai? Tên gì?” Nếu như thường xuyên lui tới, hắn có thể xem nàng là hạng nữ tử đang dùng trăm phương nghìn kế để tiếp cận mình, thế nhưng bây giờ, từ tận đáy lòng hắn lại tin tưởng nàng.
Tuyết Liễu bị thần sắc chăm chú của Lăng Sở Nam làm cho càng lúc càng hoảng sợ, “Thảm rồi, không xong rồi, ta muốn chạy.”
Lăng Sở Nam lần thứ hai cười ra thành tiếng, “Ha ha…”
“Ngươi còn cười nữa?” Tuyết Liễu há hốc mồm, “Nếu như bị ngươi bắt được, ta nhất định sẽ trở thành công cụ làm ấm giường cho ngươi, ta muốn chạy.” Nàng nói xong, vội vội vàng vàng đứng lên. Thi triển khinh công, giống như chuồn chuồn lướt nước xẹt qua đầu tường.
Nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn xinh xinh của nàng, Lăng Sở Nam lẩm bẩm, “Ngươi là ai?”
Lăng Sở Nam hắn làm người quang minh lỗi lạc, tuyệt đối không làm chuyện đoạt đi trinh tiết của người ta còn chối bỏ trách nhiệm.
Hắn lập tức sai người tìm Tài thúc đến, thề muốn điều tra rõ ngọn ngành.
Tài thúc ở Lăng gia nhiều năm như vậy, chưa bao giờ bị gọi đến vào lúc đêm khuya thế này. Trên đường đi, hắn làm đủ loại kiểu dáng suy đoán, nhưng trước sau vẫn không nghĩ ra là vì chuyện gì.
“Nữ tử giúp ta giải xuân dược là ai?”
Lăng Sở Nam vừa nói câu đầu tiên, đã khiến Tài thúc choáng váng.
“Nàng là…” Hắn cũng không biết nàng là ai a.
Lăng Sở Nam vẻ mặt u ám, “Nói.”
Thấy chủ tử đã sắp phát hỏa, hắn liền biết không thể che giấu được nữa. “Lão nô không biết.”Ở Lăng gia đã vài chục năm, cả chuyện như vậy cũng không xử lý được. Ai, tuổi già khó giữ a.
“Nàng không phải người của Thiên Hương lâu?” Thảo nào đến Thiên Hương lâu lại tìm không ra nữ nhân đó.
“Trước khi cô nương của Thiên Hương lâu tới, vị cô nương đó tới đây tìm ngài. Lão… quá hồ đồ, lầm tưởng nàng là…”Tài thúc đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, “Đến khi lão biết mình nhận nhầm người, đã không còn kịp nữa, ngài đã…”
“Nàng là xử nữ?” Hôm đó hắn trúng xuân dược, cái gì cũng không biết.
Lăng Sở Nam chậm rãi siết chặt ngón tay, “Nàng đi đâu rồi?”
Tài thúc run lên một chút, “Lão cho nàng một ít tiền, bảo nàng đi rồi.” Lăng Sở Nam vẫn còn chưa phát hỏa, nhưng trên người hắn vẫn toát ra vẻ lạnh lùng tàn khốc, khiến người khác không rét mà run.
Lăng Sở Nam ngẩng đầu, cười hỏi hắn, “Là như vậy?”
Tài thúc cả người run lên, “Lão cũng không biết nàng đã đi đâu, có điều, nhặt được cái túi này.”Đã lâu không thấy nụ cười xuất hiện trên mặt Lăng Sở Nam. Lần trước hắn cười thế này, là lúc lão gia qua đời, còn lần này…
———–
(1) danh phù kỳ thực: tên xứng với thực.
(2)Thiết họa ngân câu (theo baidu): dùng để hình dung bút pháp vừa mạnh mẽ vừa nhu hòa.
—————
(1) Trường tụ thiện vũ: có điều kiện thuận lợi nên làm việc hiệu quả.