Nhà Hòe Quỷ Có Một Anh Chồng Độc Ác

Chương 17: 17: Mưu Đồ Gây Rối





“Đại ca, khoảng vài tiếng nữa chúng ta sẽ đến nơi.” Cường Tử lái xe, đoan đoan chính chính nhìn phía trước.
Hạ Quân duỗi người, trên đùi gã là một vị đại gia đang nằm ngủ.

Từ trong túi, Hạ Quân lấy ra một ổ bánh mì cùng với sữa bò.

“Mày có muốn biết vì sao bố mày lại đồng ý đi cứu thằng chó kia không?”
“Thì tại, đại ca rất tốt bụng mà… vẫn xem trọng tình nghĩa anh em…” Cường Tử quay đầu lại cười hì hì nói.
Hạ Quân ngoài mặt cười cười nhưng trong lòng thì không, “Tình nghĩa anh em… Đúng, tao nhất định phải cứu nó vì cái từ ‘tình nghĩa’ này.” Cường Tử nghe những lời này còn đang định nịnh hót thì đã nghe Hạ Quân nói: “Cứu thằng chó ấy ra để ông đây tự tay giải quyết nó.”
“Nhưng trước khi làm những việc ấy, bố phải giải quyết mày đã.” Vừa dứt lời, Hạ Quân đã nắm trong tay một khẩu súng đặt sau gáy Cường Tử.

Sắc mặt cậu ta trở nên cứng đờ, nhất thời hoảng hồn.

“Đại ca… anh, anh làm cái gì vậy…”
Trương Hách lúc này đã ngồi dậy, ngồi ở bên cạnh khoanh tay trước ngực xem kịch vui, làm như không có việc gì liên quan đến mình.
Hạ Quân đập một phát vào đầu Cường Tử, một tay bóp chặt lấy cổ cậu ta, xoay đầu cậu ta lại.

“Đm mày cho là bố mày không có não thật hả? Đầu tiên là tách hai người Đại Hắc ra, sau đó mang bố mày tới cái vùng hẻo lánh xa hút này rồi liền muốn giết bố ở đây luôn chứ gì? Lại muốn cướp cái vị trí đại ca của bố mày thêm lần nữa? Ây, Cường Tử à, mày còn xanh và non lắm con trai.”
Cường Tử lúc mới đầu còn trưng ra một bộ mặt hoảng sợ, giờ nghe những lời phá giải kế hoạch của mình từ Hạ Quân thì lại không nhanh không chậm nở nụ cười, “Thật không hổ là một ông trùm có thâm niên, ít ra vẫn còn có chút đầu óc.” Cường Tử chầm chậm quay đầu, trong mắt có chút ý tứ không rõ, “Thế nhưng sao mày biết được hay vậy?”
Hạ Quân cười lạnh, “Bố mày sẽ để mày chết rõ ràng một chút vậy.

Vào lúc mà ông đây nhìn thấy TV đưa tin, Trương Thừa đã vượt ngục thành công rồi, hiện tại lực lượng cảnh sát đang truy nã nó trên diện rộng.

Đcm mày đã sớm lộ rồi con ạ.


Tuy là mày đã tách ra khỏi Đại Hắc, nhưng mà mày cũng không nghĩ là thằng nhóc Đại Hắc này lại tuyệt đối trung thành với tao, nó đã sớm phát hiện ra mưu đồ gây rối của mày rồi thằng súc vật, may mà nó gửi cho bố mày một cái tin nhắn ngắn gọn cảnh báo.

Làm sao? Giờ thì đã rõ chưa?”
Cường Tử nhíu mày, lộ ra sự hung ác nơi đáy mắt.
“Ông đây nể tình mày đi theo ông bao nhiêu năm qua, cho mày đi một cách sảng khoái.” Hạ Quân cười lạnh, ngón tay bóp cò súng.
“Thế nhưng mày vẫn sai một chút!” Cường Tử đột nhiên móc ra một con dao hung hăng đâm vào ngực Hạ Quân.

Gã nhất thời không kịp phản ứng, bị đâm trúng một nhát, vì đau nên lùi lại phía sau một chút.

Cường Tử nhân cơ hội này nhảy khỏi xe, đứng ở ngoài cửa xe cười lạnh với Hạ Quân: “Tao mẹ nó đã sớm biết mày sẽ không dễ lừa như vậy, để phòng bất trắc, khẩu súng trong tay mày đã bị động chân động tay qua rồi, sớm đã không còn đạn.

Nhưng mà mày nhìn xem…..

Tao có…..”
Cường Tử cười nham hiểm, móc ra một khẩu súng lục, chĩa vào Hạ Quân: “Ngày hôm nay dù có thế nào thì mày cũng phải chết! Tao không vừa mắt mày từ lâu rồi! Mày độc chiếm vị trí này bao lâu nay… Fuck, mày cho rằng mày có cái năng lực gì cơ chứ? Nghĩa khí? Tao nhổ vào! Lũ người kia chắc chắn là mù rồi mới đi theo mày! Dựa vào cái gì mà mày có thể làm đại ca trong khi tao nỗ lực nhiều năm như vậy vẫn chỉ làm trâu làm ngựa cho mày! Không công bằng! Tao xứng đáng ngồi vào vị trí đó hơn mày! Vị trí đó là của tao! Của tao!”
Cường Tử càng nói càng hung hăng, kích động không thôi.

“Bang!” một tiếng, đạn xuyên nát kính thủy tinh.

Hạ Quân ngã ra sau, lại thấy gương mặt ung dung của Trương Hách, tiếc là Hạ Quân đã không dư thời gian để đi tính toán với thằng ranh này nữa rồi.

Hạ Quân cầm lấy một cái gậy sắt dưới chân rồi mở cửa xe ra từ bên kia, dựa gậy sắt vào bên cạnh xe, dự định lúc mà Cường Tử không chú ý liền phang cho thằng chó ấy một đòn!
“Bang bang!” Cường Tử không nhìn thấy cụ thể vị trí hiện tại của Hạ Quân, nã lên nóc xe hai phát súng, sắc mặt cậu ta cũng trở nên khẩn trương, từ từ di chuyển đến chỗ mà Hạ Quân vừa mới xuống xe.
“Mày đi ra đây! Tao có thể cho mày ra đi thống khoái, cho mày được toàn thây.” Cường Tử cảnh giác dựa vào cửa xe.

Một lúc lâu sau cũng không nghe thấy âm thanh gì, Cường Tử càng hoảng rồi, cái dáng vẻ quyết tâm lúc giết người của Hạ Quân ngày trước không phải là cậu ta không biết, nếu như lần này mà không thành công, kết cục của chính mình sẽ thành ra như nào hiện tại cậu ta cũng có thể nghĩ tới.
Đôi mắt đột nhiên dừng lại ở trong xe, Cường Tử nhìn thấy Trương Hách đang bình chân như vại vừa uống sữa bò vừa nhìn mình.

Cường Tử nở nụ cười, đổi chiều súng, hô lớn: “Hạ Quân! Thằng biến thái, mày ra đây ngay cho tao! Nếu không ra, tao sẽ nổ súng bắn chết thằng nhãi Trương Hách này!”
Hạ Quân đang dựa ở bên đối diện, nghe những lời này rốt cuộc cũng mở miệng.
“Bắn nhanh hộ bố mày phát, không nhanh là đéo kịp đâu.

Ngắm ngay đầu thằng cháu đấy đi, ngắm chuẩn một chút, một phát tiễn đi luôn đi.”
Cường Tử nghe Hạ Quân nói như vậy còn cảm thấy có thể là Hạ Quân đang cố tình nói thế khích tướng cậu ta, vì vậy nở nụ cười lạnh: “Mày không tin? Tao là tao nổ súng thật cmnl đấy!”
“Cđm mày đừng có mà nói nhảm nữa, là đàn ông thì bắn cmn đi, sau đó hai ta tính sổ.” Hạ Quân nói.
Cường Tử nhìn Trương Hách ngồi trong xe có chút do dự, mẹ nó nhỡ đâu đây là một cái bẫy thì sao? “Ha, tao không bắn.

Mày tính khích tướng, lừa tao giết nó rồi sau khi Trương Thừa biết chắc cgã cũng sẽ không tha cho tao.

Muốn lừa tao hả? Không có cửa đâu con!”
Tiếng cười vừa phát ra, cổ cậu ta đã bị dao chém cho một nhát!
Cậu ta trợn tròn mắt nhìn trước mặt, Hạ Quân lúc này đang âm trầm nhìn mình.

Ánh mắt Hạ Quân vô cùng bình tĩnh, cầm con dao cứa sâu thêm vào cổ cậu ta, dùng sức một chút liền đâm con dao vào sâu hơn nữa, trực tiếp xuyên qua cổ cậu ta.
Cường Tử vẫn giữ nguyên tư thế cầm súng, không tin nổi mà nhìn Hạ Quân.

Gương mặt cậu ta vì đau đớn mà vặn vẹo, đã không thể phát ra âm thanh gì.


Hạ Quân bình tĩnh nhìn Cường Tử: “Vốn tao muốn là dù mày có cứ đâm đầu vào đường chết thì tao cũng vẫn sẽ chừa cho mày một đường sống.

Mẹ nó chứ, mày dù sao cũng theo tao bảy năm trời, tao vẫn luôn thật lòng coi mày là anh em.

Tiêu tốn một ngày một đêm chỉ mong mày còn chút lương tâm, thế nhưng mày lại vẫn không muốn cơ hội này.”
Hạ Quân rút đao ra.

Dòng huyết vẫn từ cửa động trên cổ Cường Tử chảy không ngừng nhưng cậu ta lại vẫn mở to hai mắt, dù cho đã không còn hô hấp nữa.

Hạ Quân nhìn bàn tay nhuốm máu của mình, sau đó chùi lên áo của Cường Tử, trên mặt không chút biểu cảm, “Đây là mày tự tìm.”
Chuyển thi thể Cường Tử vào xe xong, Hạ Quân cũng về xe, ngồi vào ghế lái.

Gã tiện tay lau vết máu trên lồng ngực, mặc một bộ quần áo sạch sẽ khác rồi lấy dây chuyền vàng trên cổ mình đặt lên người Cường Tử.

Không phải là cậu ta muốn giống gã, mà là cậu ta muốn đoạt được tất cả của gã.

Nhưng người như cậu ta, cho dù có ngồi được lên cái vị trí kia thì kết cục lại sẽ càng thảm hại hơn.

Từ đầu đến cuối, Trương Hách vẫn không nói gì.

Hắn híp mắt nhìn chằm chằm vào ót Hạ Quân.

Vốn hắn nghĩ nam nhân này sẽ bỏ mạng, thế nhưng lại thấy gã nhanh nhẹn phi qua nóc xe, lưu loát dùng đao đâm chết người.

Khi đó, hắn cảm thấy nam nhân này cũng không có đơn giản như mình tưởng.

Ngay lúc Trương Hách vẫn đang híp mắt đánh giá Hạ Quân, Hạ Quân xoay đầu lại: “Còn mày nữa, sao cứ bám riết ông đây vậy?”
Trương Hách nở nụ cười, “Cũng giống ngươi, tìm người kia.”

“Mày biết ông đang tìm ai?” Hạ Quân nhìn hắn.
Trương Hách chống tay lên cằm xoa xoa, sắc mặt nham hiểm mười phần: “Trương Thừa.”
Hạ Quân bị ép về lại cái thôn cổ quái kia hoàn toàn là vì một câu nói của Trương Hách rằng, “Gia biết gã đang ở nơi nào.” Hạ Quân nghĩ không ra rốt cuộc Trương Thừa có quan hệ gì với đám người này.

Nhưng gã vẫn như cũ phải tìm được Trương Thừa.

Gã muốn tự mình ra tay giải quyết tên súc sinh này.

Trên đường đến thôn, Hạ Quân nhận được điện thoại của Đại Hắc.

Hạ Quân gọi Đại Hắc đến, tính để cậu ta đồng hành với mình.

Một mình một người bên này, đại ca cũng có chút khó đối phó, huống hồ còn không biết thằng nhãi Trường Thừa, cả cái tên đạo sĩ kia rốt cuộc là định hay là bạn, ba thứ này đều khiến gã không lo không được!
Đến ngày thứ hai, Đại Hắc đuổi kịp xe của Hạ Quân.

Lúc nhìn thấy thi thể trong xe, Đại Hắc cũng không phản ứng gì mấy, chỉ trầm mặc chôn thi thể của Cường Tử ở một khoảng đất hoang phụ cận, rồi lại thanh lý toàn bộ vết máu trong xe đến sạch sành sanh.

Hạ Quân rất là thoả mãn, đứa nhỏ này chính là tâm phúc bên người mà gã bí mật nuôi dưỡng.

Không chỉ có đánh nhau giỏi, đứa nhỏ này lại còn không thích nói chuyện mà làm việc hiệu suất cũng rất cao.

Nhưng điều khiến Hạ Quân hài lòng hơn cả, chính là sự thành thật của cậu ta.

“Đại ca, đã giải quyết xong hết rồi ạ.” Đại Hắc hết mực cung kính đứng ngoài xe.
Hạ Quân vỗ vỗ vai cậu ta, “Lên đường đi.”
Trương Hách trầm mặt nhìn Hạ Quân, dám quên gia lâu như vậy!?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.