Đến bậc thang thứ chín, Hạ Quân dừng bước.
Trương Hách ngẩng đầu nhìn gã, Hạ Quân bước lên trên thêm một bước, hắn đột nhiên nâng tay lên hung hăng quất roi đánh về phía hai chân Hạ Quân, mạnh mẽ túm gã lại, hai mắt một mảnh U Lục, âm âm lãnh lãnh nhìn chằm chằm Hạ Quân.
Hạ Quân bị một roi của Trương Hách vướng vào làm cho ngã sấp mặt xuống dưới chân hắn.
Gã vào lúc Trương Hách còn chưa kịp phòng bị đã nhanh tay cầm con dao đâm thẳng vào bắp chân Trương Hác, “Khốn kiếp! Ta biết ngay là ngươi không có tốt bụng như vậy mà!”
Trương Hách chỉ cau mày, nhấc chân đạp Hạ Quân qua một bên.
Đúng lúc đó, tiểu hồ ly đang đánh nhau với Diêu Ngân Tử đột nhiên xoay người một cái, nhảy lên, đột ngột nhảy lên đài cao.
Hạ Quân nhìn thấy tiểu hồ ly đã đuổi đến trước mặt mình, cắn răng giãy dụa đứng lên từ trên mặt đất, tránh thoát khỏi sự công kích của Trương Hách phía sau, liên tục lăn lộn nhào tới, cản lại bước chân của tiểu hồ ly, đẩy ngã ả ra sau.
Tiểu hồ ly đột nhiên bị đẩy ngã ra đất, quay đầu trừng Hạ Quân: “Ngươi mau buông ta ra! Không thì đừng trách ta ra tay tàn nhẫn!”
A, thằng súc vật này! Hạ Quân nở nụ cười lạnh, tránh thoát cặp móng vuốt của tiểu hồ ly, cùng tiểu hồ ly đấu qua đấu lại.
Nhưng mà trận này, rõ ràng là tiểu hồ ly đứng cơ trên.
Tiểu hồ ly nhìn thấy vết thương trên chân Hạ Quân, híp mắt lại, xòe bộ móng vuốt ra đâm về phía vết thương kia của Hạ Quân, ở miệng vết thương móc ngược một cái, da thịt toạc hết cả ra.
Sắc mặt Hạ Quân nhất thời trở nên tái nhợt, vì đau mà xoay người lại, giơ con dao trên tay phi vào ngực tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly khinh thường nhếch mép, hai ngón tay dễ dàng chụp được mũi dao đang bay tới, từ trên cao nhìn xuống Hạ Quân, “Không phải ta đã nói rồi sao, đừng có mà chọc giận ta, ngươi lại không nghe, haiz… không còn cách nào khác…”
Vừa dứt lời trong mắt ả chợt lóe một tia tàn nhẫn, giơ tay muốn đâm lại con dao vào Hạ Quân.
Một nhát dao kia bị cây roi trong tay Trương Hách cuốn lấy, tiểu hồ ly lạnh mặt nhìn về phía Trương Hách, “Ngươi đang làm cái gì vậy?!”
“Ngươi nói xem ta muốn làm gì? Người của Gia sao lại có thể để ngươi động vào? Hắn có muốn chết thì cũng nhất định phải chết trong tay ta!”
Tiểu hồ ly chỉ thấy trước mặt lóe lên một tia sáng màu xanh lục, luồng sáng bổ xuống nhanh như chớp, ả còn chẳng kịp trốn thì trên tay đã bất thình lình xuất hiện một vết thương.
Ả cau mày, lùi lại mấy bước, chống lại những đòn tấn công của Trương Hách.
Hạ Quân ở một bên thấy được đây là một cơ hội cực tốt, lén lút di chuyển, lộn một vòng chạy tới bên người nữ nhân kia.
Diêu Ngân Tử thấy tiểu hồ ly trốn mất, cũng không đuổi theo, trái lại quay người khiêng Đại Hắc lên vai, đi đến lối vào.
Đợi khi đến trước lối vào, y lại phát hiện cánh cửa kia sớm đã bị đóng chặt, bất kể có như thế nào thì cũng không mở ra.
Sắc mặt Diêu Ngân Tử tới đây mới có chút biến hóa.
Đại Hắc đang nhắm chặt hai mắt đột nhiên bật cười, cơ thể run lên theo những tiếng cười, làm bả vai của Diêu Ngân Tử cũng run lên.
Diêu Ngân Tử cúi đầu nhìn sang, nhìn thấy môi anh chàng hơi mở ra mấp máy, giọng nói khàn khàn, “Đều không trở về được… không trở về được… Không ai trong chúng ta có thể thoát ra được, không ra được.”
Cơ thể Diêu Ngân Tử trong nháy mắt cứng lại, nhưng mà ngay lập tức bình tĩnh lại.
Y cứ như vậy lẳng lặng đứng nhìn nam nhân đang cười không ngậm được miệng này.
Một lúc lâu sau, y vô cảm thả Đại Hắc xuống, đưa tay ấn một điểm nào đó trên người anh chàng.
Đại Hắc ngẩn ra, sau đó khôi phục như thường.
Đại Hắc mở mắt, nhìn hình ảnh trước mắt, nhìn một chút thôi đôi mắt kia đã biến sắc.
Diêu Ngân tử nhìn chằm chằm hai mắt anh chàng, nhìn thấy hai mắt anh nhiễm hồng một mảng, lại không nhìn thấy cái gì khác.
“Ngươi thấy cái gì?” Diêu Ngân Tử hỏi.
Đại Hắc quay đầu lại, chỉ cười chứ không nói nữa.
Nữ nhân nằm ngửa kia tựa như chỉ là đang ngủ.
Cánh hoa rơi bày khắp quanh thân nàng, khiến cho nữ nhân này lại càng thêm xinh đẹp.
Và bông hoa xuất hiện trên ngực nàng đang sáng rực lên.
Hạ Quân cẩn thận vươn tay ra để hái hoa Vĩnh Sinh.
Gần từng chút, từng chút một.
Hồng quang quanh thân hoa càng ngày càng chói mắt.
Hạ Quân nhếch miệng cười, chộp lấy hoa Vĩnh Sinh, nhưng gã lại chỉ chạm vào một mảnh hư vô, mà nữ nhân trên mặt đất thì lại đang dần dần biến mất.
Hạ Quân hoảng.
Mặt đất bên dưới bắt đầu lắc lư, Hạ Quân quay đầu lại và thấy toàn bộ mặt bàn bắt đầu nứt ra, như thể nó sắp sụp đổ trong giây tiếp theo.
Trương Hách đang đánh nhau với tiểu hồ ly cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, lại bắt đầu vô thức đi tìm bóng lưng của Hạ Quân.
Hắn thấy gã đang đứng tại trung tâm, gương mặt hoảng sợ, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hai tay của chính mình.
Một tiếng nổ ầm vang lên, đài cao ầm ầm sụp đổ.
Trương Hách dùng roi quất tiểu hồ ly sang một bên, phi thân nhảy lên, dùng roi muốn cuốn Hạ Quân lên.
Nhưng tình huống dưới hắn rất tồi tệ, chỉ thấy biển lửa điên cuồng quét tới, trong nháy mắt đài cao biến mất không còn tăm tích.
Tiểu hồ ly đã chạy trốn lên mặt đất nhưng biển lửa đã lao về phía đó, chẳng còn chỗ trống nào.
Mà Trương Hách đang ở trên không trung đột nhiên sa sầm mặt mày.
Thân thể hắn lắc lư có chút không ổn, dường như lúc này ma lực đang dần dần biến mất, sắp không chống đỡ nổi nữa.
Hạ Quân đang trong lồng ngực Trương Hách rõ ràng là vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Gã chỉ thấy người mình bị ai đó đang ôm thật chặt, một chút cũng chẳng thể động đậy nhưng gã lại vẫn có chút bất an không thể giải thích được, chỉ là nhiệt độ càng ngày càng rừng rực khiến gã phát hoảng, vừa mới bình phục được một chút, liền thấy dây roi quen thuộc quấn lấy mình, miệng gã mấp máy lại không nói gì.
“Đáng chết!” Trương Hách chỉ cảm thấy năng lực của chính mình sắp biến mất không còn dấu vết, cơ thể tựa như cũng đang rơi xuống.
Hắn thu hồi lại cây roi đang trói Hạ Quân, một tay cuốn thật chặt eo Hạ Quân, sau đó lợi dụng sức roi cho nó quấn vào một cột đá.
Sau khi chuẩn bị tốt rồi, Hạ Quân ở trong lồng ngực bỗng ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Tại sao ngươi lại muốn cứu ta?”
Trương Hách bị câu hỏi này làm cho im lặng, một lúc sau hắn mới hung tợn nhìn chằm chằm Hạ Quân, “Ngươi không cần phải nghĩ quá nhiều, không phải là Gia cứu ngươi, ngươi mà có chết thì cũng nhất quyết phải chết ở trong tay Gia!”
Hạ Quân nghe thấy nhẹ gióng cười cười, “Con mẹ nó ngươi còn nợ ta nhiều lắm, 300 năm trước ngươi phá hủy ta, ba trăm năm sau vẫn đối nghịch với ta, đối xử với ông đây giống như đối xử với nữ nhân, vẫn dằn vặt ông đây như cũ.
Nghiệp của ngươi thực sự là còn nhiều lắm.”
Hạ Quân nói xong, đột nhiên cười lớn, một tay ôm lấy gáy Trương Hách.
Trong lúc Trương Hách đang cau mày thì gã kéo hắn tới hung hăng gặm cắn đôi môi của hắn, “Vậy thì cùng chết đi, ông đây bận bịu mấy trăm năm, thế nào cũng phải có chút hồi báo chứ.
Ngươi nhất định phải chết.”
Vừa dứt lời, con dao trong tay Hạ Quân chém đứt cây roi của Trương Hách, hai tay ôm chặt lấy hông Trương Hách.
Hai người cùng rơi thẳng xuống.
Tiếng gió thổi vù vù bên tai, Hạ Quân cong khóe miệng, ôm chặt lấy người kia, rơi xuống biển lửa rồi mất hút.
Không biết là nước mắt của ai rơi xuống, kêu lên một tiếng đại ca, bất chấp tất cả cùng nhảy xuống.
Một lát sau, chỉ còn lại một mảnh biển lửa quay cuồng kêu gào trong thạch thất rỗng tuếch.
“Vương, có phải bọn họ đã chết hết rồi không?”
Nam nhân không nói gì, một lúc lâu xoay người, nhàn nhạt nói: “Phong tỏa thông đạo tới nhân gian đi.”
Hoa Vĩnh Sinh, hoa Vĩnh Sinh thật sự tồn tại sao? Quả thật là tồn tại.
Là nữ nhân tên Hoán Hoa kia.
Chỉ là sợ nếu Dương biết được tin này, sẽ lại khóc lóc om sòm, chi bằng đừng cho biết thì hơn.
Khóe miệng nam nhân khẽ nhếch lên, từ trên ngai vàng bước xuống, áo bào bị gió thổi bay, chậm rãi đi ra khỏi cung điện, cả thế giới trở lại yên lặng.
Mọi thứ đã đến hồi kết, nhưng đây cũng là một khởi đầu mới.