Nhà Lao Chi Vương

Chương 111: Chương 111




Tiêu Chấn Long ngồi trong chiếc xe Lincoln màu đen của mình, nhìn ra ánh đèn đường chốc chốc lóe qua ngoài cửa xe, vẻ mặt trầm ngâm, khóe miệng đôi lúc lại nở nụ cười như có như không, ai cũng không đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì.

Tối nay Tiêu Chấn Long đến tiệc rượu của Lý Hữu Khiêm, mặc một bộ vest màu xanh dương đậm, trên chiếc sơ mi trắng có thắt cà vạt đen, tất cả tạo cho người ta một cảm giác trẻ tuổi giàu kinh nghiệm, còn cả sự trưởng thành và rộng lượng vốn không có ở độ tuối của anh.
Anh Thủy ngồi đổi diện thỉnh thoảng lại nhìn lướt qua gương mặt cương nghị của Tiêu Chấn Long, dường như muốn thăm dò suy nghĩ lúc này của Tiêu Chấn Long thông qua cử chỉ lông mày hoặc động tác tay tình cờ của Tiêu Chấn Long, nhưng đáng tiếc đều không thu hoạch được gì.

Cả quãng đường theo hắc đạo đến nay, tự hỏi đã gặp qua vô sổ người, tự tin với phong độ này có thế nhìn ra xu hướng tâm lí của người trước mặt, nhưng mọi thứ đều không áp dụng được với Tiêu Chấn Long, dường như anh Thủy cũng không dám thăm dò tuối tác của Tiêu Chấn Long.

Mỗi lần thấy sự u ám toát ra từ ánh mắt của Tiêu Chấn Long, sự bá đạo khiến người ta phải khuất phục, khiến người ta cảm thấy Tiêu Chấn Long trước mắt là một nhân vật đã trải qua nhiều giông bão, dường như không có gì có thế khiến Tiêu Chấn Long có cảm giác sợ hãi hay khiến anh có vẻ lo ngại.
Chẳc hẳn anh Thủy thấy rất mừng, Tiêu Chấn Long trước mắt không phải là kẻ thù của mình, nhất là khi gã ta nghe người khác kể năm trăm quân Cờ Đen của Tiêu Chấn Long không tốn thất một ai đã có thế đánh tơi tả cả người lẫn ngựa xã Tam Liên của Trần Kiệt Giai, còn tiêu hủy hết thi thế không đế lại chút vết tích nào, cứ như hơn tám trăm người biến mất khỏi đảo Đài Loan một cách vô căn cứ.
ở điếm này anh Thủy rất khâm phục Tiêu Chấn Long.

Đủ ác, đủ thâm mới có thế đứng vững trong hắc đạo Đài Loan, chứ
không có chút ăn may nào trong đó cả.
Hôm nay ngoài tài xế Vương Quang Khải, Lưu Minh Nghĩa và anh Thủy cùng đến yến tiệc với Tiêu Chấn Long ra, còn có Hỏa Phượng hiện chịu trách nhiệm riêng về an toàn của Tiêu Chấn Long.

Nếu “chiến thần” Lý Thế Vinh không phải đi huấn luyện quân Cờ Đen thì nhất định sẽ ở bên bảo vệ cùng với Hỏa Phượng.

Một nam một nữ này trừ khi gặp ác chiến trên trăm người, bằng không bất kế trong tình huống nào cũng có thế bảo vệ cho Tiêu Chấn Long rút lui an toàn.

Mới đầu khi Tiêu Chấn Long mở công ty logistics Nam Thiên, muốn điều động quân Cờ Đen đang huấn luyện đặc biệt trở về, nhưng vì bây giờ công ty logistics Nam Thiên phải cùng chuấn bị với tập đoàn Nam Thiên, dần đến thời gian quân Cờ Đen trở về bị lùi về sau.


Có điều từ sau khi quân Cờ Đen tiêu diệt dứt điếm xã Tam Liên, có thực lực thật sự, hiện tại Tiẽu Chấn Long không hề muốn điều động quân Cờ Đen về, dù sao việc chuấn bị của tập đoàn Nam Thiên phải cần thời gian, Tiêu Chấn Long có thể đợi, nhưng thời gian đó không nên quá dài.
Xe Lincoln màu đen không ngừng chuyến đối phương hướng theo khúc xoay trên đường, đến cửa nhà Lý Hữu Khiêm.

Đây là một biệt thự hai tầng, tọa lạc tại bờ biến, thi thoảng có thế nghe thấy tiếng sóng vỗ vào bờ.

Xe vừa dừng trong sản biệt thự, lập tức có người chạy tới mở cửa xe.

Tiêu Chấn Long sửa sang lại mái tóc mới nhuộm đen, hơi khom người ra khỏi xe, một cơn gió biển ấm ướt mang theo chút ớn lạnh thối tới không khỏi khiến người ta rùng mình.

Lưu Minh Nghĩa nhanh chóng tiến lên trước khoác áo khoác cho Tiêu Chấn Long, sau đó một nhóm bốn người đi vào biệt thự dưới sự hướng dẫn của người giúp việc.
Điều khiến Tiêu Chấn Long thấy lạ là bãi đế xe của biệt thự không có quá nhiều xe, chỉ có mấy chiếc, nhưng dù Tiêu Chấn Long không am hiếu gì về xe cũng có thể nhìn ra mấy chiếc xe này là xe rất sang trong, cả chiếc xe toát lẻn vẻ cao quý.________
“Đến xe còn như vậy, vậy thì người ngồi chiếc xe này sẽ là người thế nào?” Tiêu Chấn Long tự đặt một dấu hỏi chấm to đùng trong đầu.
Dưới sự hướng dẫn của người giúp việc, bốn người nhóm Tiêu Chấn Long tiến vào biệt thự, đế phòng trừ bất trắc, Tiêu Chấn Long sắp xếp Vương Quang Khải ở ngoài biệt thự để có thế tùy cơ tiếp ứng.

Vào biệt thự, Tiêu Chấn Long cũng không thấy khung cảnh yến tiệc nhộn nhịp như trong phim, phòng khách tuy hoa lệ nhưng rất vắng vẻ.
Người giúp việc nói một tiếng xin lỗi với nhóm Tiêu Chấn Long, nói ông Lý sẽ xuống đảy nhanh thỏi.

Tiêu Chấn Long biết ngài Lý mà cậu ấy nói chính là chủ nhân của bữa tiệc tối nay – Lý Hữu Khiêm, cục trưởng cục công an Đài Nam.
Một lúc sau Tiêu Chấn Long nhìn thấy một người đàn ông trung niên béo phệ bước xuống cầu thang, vừa đi vừa đưa tay ra nói: “Xin lỗi! Xin lỗi! Cậu Tiêu, tiếp đón không chu đáo, đúng lúc có mấy vị khách đến”.
Tiêu Chấn Long nghĩ chác đây là Lý Hữu Khiêm, nên cũng đưa tay ra rất tự nhiên, nói với Lý Hữu Khiêm: “Cục trưởng Lý, khách sáo rồi, tỏi vừa mới đến.”

“Nay danh tiếng cậu Tiêu đã nối khắp Đài Loan, trăm nghe không bằng một thấy, quả đúng là anh hùng!” Lý Hữu Khiêm khéo léo hàn huyên với Tiêu Chấn Long.
Nói thật Tiẽu Chấn Long không hề giỏi lĩnh vực này, nhưng cũng bị ép không biết làm sao, chỉ đành tiếp tục hàn huyên với Lý Hữu Khiêm.
“ÔI! Đảy chắng phải anh Thủy của Triều Châu sao? Lâu rồi
không gặp, gần đây thế nào rồi?” Lý Hữu Khiêm cũng bắt tay anh Thủy.
“Cục trưởng Lý, chào ông! Chào ông! Lúc làm ăn trong giới may có sự chiếu cố của ông!” Anh Thủy cười nói.
“Nói gì vậy chứ, đều là người nhà mà!” Lý Hữu Khiêm lắc lư thân người to béo của ông ta, giả tạo nói.
“Hai vị này là?” Lý Hữu Khiêm nhìn lướt qua Lưu Minh Nghĩa và Hỏa Phượng, Lưu Minh Nghĩa không quá nối bật, Lý Hữu Khiêm chỉ lướt qua một cái, nhưng ánh nhìn cuối cùng lại hướng về phía Hỏa Phượng, Lý Hữu Khiêm dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Tiêu Chân Long.
Dựa theo lời đã chuẩn bị trước, Tiêu Chấn Long giới thiệu Lưu Minh Nghĩa là trợ lý của mình, còn Hỏa Phượng thì là thư kí của mình.
“Thư kí?” Lý Hữu Khiêm cười nhạt trong lòng, từng gặp vỏ số nhân vật hắc đạo, Lý Hữu Khiêm nhìn qua là biết Hỏa Phượng không giống những người khác, nhưng cụ thể không giống ở đảu thì ông ta không rõ.

Nói cô ấy là vệ sĩ? Một cô gái yếu điệu như vậy nhìn sao cũng không giống.

Nói cô ấy là thư kí? Nhưng trực giác nói với Lý Hữu Khiêm sự thật khỏng đơn giản như vậy.

Theo tài liệu ông ta cho người thu thập về Tiêu Chấn Long, đàn em của Tiêu Chấn Long ai cũng giỏi, nhưng hỏi là giỏi ở đâu thì không ai nói được, khiến Lý Hữu Khiêm tức tới mức mắng cấp dưới của ông ta người nào cũng là đồ ăn hại.
Nhưng Lý Hữu Khiêm vẫn muốn thử thật hư về Hỏa Phượng, vừa nói chuyện vừa bắt tay Lưu Minh Nghĩa, sau đó chuyến hướng, chính là chuyến về phía Hỏa Phượng, nói xong đưa tay ra muốn bắt tay VỚI Hỏa Phượng.
Môi Hỏa Phượng khẽ cười, lạnh lùng nhìn qua khuôn mặt tươi cười của Lý Hữu Khiêm nhưng không có hành động gì.

Khiến bàn tay đưa ra giữa khỏng trung của Lý Hữu Khiêm rút lại không được, không rút cũng không xong, vô cùng gượng gạo.

Lúc này có thể thấy được sự lão luyện của anh Thủy, anh bước lên một bước tiện tay đón lấy tay phải của Lý Hữu Khiêm, ra vẻ giống như cố ý kéo tay ông ta vậy, nói: “Cục trưởng Lý, không biết bữa tiệc bao giờ bắt đầu?”
Lý Hữu Khiêm quỷ quyệt đương nhiên biết mưu tính của anh Thủy, nhưng đồng thời cũng chú ý đến Hỏa Phượng, bởi vì nụ cười vừa rồi của Hỏa Phượng không khiến Lý Hữu Khiêm cảm nhận được sự xinh đẹp của Hỏa Phượng, ngược lại ông ta lại cảm nhận rõ mùi nguy hiếm trên người Hỏa Phượng.
Trong lòng Lý Hữu Khiêm hơi bồn chồn, thầm mừng lựa chọn của mình sáng suốt biết bao, nếu đàn em của Tiêu Chấn Long đều giỏi như thế, vậy kế hoạch lớn của ông ta sợ sẽ không thành.

Lúc này ai cũng khỏng thế biết suy nghĩ trong lòng Lý Hữu Khiêm, người ta nói trong lòng người mưu mô có thế nghĩ ra những chuyện khác nhau mà không để bất cứ ai nhìn ra.
“À! Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi!” Lý Hữu Khiêm nói.
“Cục trưởng Lý, xin hỏi hỏm nay bữa tiệc có bao nhiêu người?” Tiêu Chấn Long dùng ánh mắt ra hiệu với Lý Hữu Khiêm rằng hôm nay anh không thấy khách đến là bao.
Lý Hữu Khiêm biết ý trong câu nói của Tiêu Chấn Long, nói: “Mặc dù khách tối nay không nhiều nhưng đều là khách quý.

Cậu Tiêu, mời theo tôi qua đây.”
Nói xong Lý Hữu Khiẽm đứng dậy bước lên tầng.
Hết cách, chủ sao khách vậy, nhóm Tiêu Chấn Long theo Lý Hữu Khiêm lên tầng hai của biệt thự.
Tâng hai không chật hẹp như trong tưởng tượng của Tiêu Chấn Long, ngược lại không gian rất lớn.

Chính giữa cầu thang là một cánh cửa sang trọng quý phái.

Lý Hữu Khiêm xoay người cười với Tiêu Chấn Long, sau đó “Két” một tiếng cửa lớn liền mở ra.
Đập vào mắt Tiêu Chấn Long trước hết là một căn phòng vô cùng rộng rãi, áng chừng hơn một trăm mét vuông, bèn trong là một chiếc bàn lớn hình chữ nhặt, bên trên bao phủ bởi một chiếc khăn màu trắng như tuyết, trên bàn bày một ít trái cây và một ít bánh.
Bên bàn có hai người đang ngồi, một là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi mặc đồ vest chỉnh tề, đeo cặp kính gọng vàng, trông giống một nhà học giả.

Người còn lại là người nước ngoài, mái tóc màu nâu nhạt, sống mũi cao, con mát màu xanh lam, Tiêu Chấn Long nhìn người nước ngoài này thế nào cũng không thấy thoải mái, vẻ mặt kiêu ngạo, lỗ mũi như sắp chĩa lẽn trời, nhóm Tiêu Chấn Long bước vào hình như còn chẳng thèm nhìn lấy một cái.

Ngược lại chính là người đàn ông trung niên, hơi đứng dậy cười nhiệt tình với Tiêu Chấn Long, sau đó lại ngồi xuống.
Vẻ mặt Tiêu Chấn Long nghiêm nghị, cởi bỏ áo khoác đưa cho Lưu Minh Nghĩa rồi theo sự hướng dẩn của Lý Hữu Khiêm mà ngồi xuống ghế cùng với anh Thủy.


Lưu Minh Nghĩa trên tay vẳt chiếc áo của Tiêu Chấn Long cùng Hỏa Phượng đứng phía sau Tiêu Chấn Long.

Tiêu Chấn Long ngồi đối diện người nước ngoài đó, anh Thủy thì ngồi đổi diện người giống như học giả kia.

Còn Lý Hữu Khiêm thì ngồi ở vị trí chính giữa.
Cả căn phòng bổng yên lặng, mọi người đều đang đợi chủ nhân bữa tiệc – Lý Hữu Khiêm mở lời nên không lên tiếng.

Mọi người đều nhìn chăm chăm người ngồi đối diện, là nhìn kĩ, cũng là quan sát.

Ấn tượng của một người đối với người khác là rất quan trọng, đó cũng là lý do lúc mọi người đến một nơi quan trọng đều phải chú ý ăn mặc, nhằm để lại ấn tượng tốt cho người khác, đế người khác có thế nhớ rõ mình.
Tinh cờ là, người ngồi xung quanh bàn đều là người vừa nhìn đã có thế khiến người ta nhớ kĩ như mới.

Sự lạnh lùng của Tiêu Chấn Long, sự lão luyện của anh Thủy, sự u ám của Lý Hữu Khiêm, vẻ kiêu ngạo của người nước ngoài và cả sự điềm tĩnh của người học giả đó, tất cả người ngồi đây đều đế lại ấn tượng nhất định với đổi phương.
Chỉ e người thâm sâu nhất ở đây là Tiêu Chấn Long và anh Thủy, anh Thủy còn đỡ hơn chút, bởi vì nhân vật chính tối nay không phải gã ta mà là Tiêu Chấn Long, nên áp lực không lớn như vậy.

Nhưng lúc này Tiêu Chấn Long lại cảm thấy yến tiệc Lý Hữu Khiêm chuẩn bị tối nay chắc chắn không đơn giản, cũng không giống anh Thủy và mình đoán là Lý Hữu Khiêm muốn bắt chẹt chút tiền của anh.

Vừa nhìn xe đậu trong bãi, còn cả biệt thự hào hoa này là biết Lý Hữu Khiêm vốn không thiếu tiền.

Số tiền mấy tỷ lần trước mình đưa Lý Hữu Khiêm vốn không phải Lý Hữu Khiêm tham lam mà ông ta vốn chẳng đế vào mắt, chẳng xem ra gì cả.
“Vậy rốt cuộc tối nay mời mình tới đây là có chuyện gì chú?” Tiêu Chấn Long thâm đoán trong lòng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.