Nhà Lao Chi Vương

Chương 146: Chương 146




Tay trái của lão Băng phải vịn vào tay phải mới có thế đứng vững, cơ thế Tử Thần lao về phía anh ta như một đám sương mù đen.

Lần này khoé miệng Tử Thần cười chúm chím, Tiêu Chấn Long và mọi người dường như đều nhìn thấy hàm răng màu trắng lộ ra bên dưới chiếc khăn quấn đầu màu đen, mày chết chắc, trong lòng Tử Thần thầm nói.

Cánh tay của lão Băng bị thanh đao sắc bén gây thương thích, không chắc sẽ bị tàn phế nhưng trong khoảng thời gian ngắn chẳc chắn không thế cầm được bất cứ đồ gì, đương nhiên cũng bao gồm cả súng lục.
Bốp! Từng đợt tia sáng lạnh lao thắng về phía lão Băng.

Ngay khi đao của Tử Thần lập tức đi đến bẽn cạnh lão Băng, tử thằn đột nhiên cảm nhận được máu bắn tung tóe lên lớp mặt nạ che trên mặt mình, nhớp nháp và còn mang theo mùi máu
tanh.
Ngay khi thời gian ngừng lại, ngay khi tất cả mọi người đều cho là lão Băng không tránh được đao này.

Sự thật đúng là như thế, chiến đấu với Tử Thần một phen, tiêu hao phần lớn thế lực, lão Băng hoàn toàn không thế tránh được thanh đao sắc bén kia.

Nhưng ngay khi thanh đao sắc bén của Tử Thần dừng lại cách cố họng lão Băng một tấc, cũng không có cách tiến về trước thêm nữa.
Thứ ngăn cả Tử Thần tiến về phía trước không phải gì khác mà chính là tay phải lão Băng đang cầm súng, chuôi súng đang nhắm thẳng vào mi tâm của Tử Thần, cách chưa tới một thước.
Máu tươi trẽn cánh tay lão Băng nhổ xuống đất của sân thượng, phát ra tiếng động.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cảnh tượng không tưởng tượng nối, vào lúc này trẽn sản thượng yên tĩnh đến đáng sợ.

Dưới trạng thái như thế vẫn có thế cầm súng chuấn xác như thế, trong mắt Tử Thần thoáng qua sự kinh ngạc, là kinh dị và cũng là tiếc thay.
Kinh dị sự cố chấp và ương ngạnh của người thanh niên này, tiếc hận bởi vì tài năng trăm năm không gặp lại phải chết dưới tay mình.
‘Tốc độ rút súng của mày là người nhanh nhất tao từng gặp.” TửThàn lạnh lùng nói.
“Cũng từng có người nói với tôi như thế.” Lão Băng chậm rãi nói: “Anh nói xem súng của tôi nhanh hay là đao của anh nhanh?”
‘Tốt nhất mày nên bỏ cái suy nghĩ trong lòng mày đi, nếu không mày sẽ chết rất thảm đấy!” Tử Thần ngạo mạn nói.
“Tôi không tin!” Lão Băng nói xong, cô chấp lên nòng khấu súng trong tay.

Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng khoảng cách ngắn như thế không ai có thế tránh được, lại có một tình huống khiến tất cả mọi người mở rộng tầm mắt xảy ra.
Tất cả mọi người đều giống như đang xem một pha quay chậm, chỉ thấy đầu Tử Thẫn nhẹ nhàng lệch sang một bên, đạn trong khấu súng của khấu súng lục trong tay lão Băng sượt qua bên tai Tử Thần, đạn bắn thẳng vào trong bức tường đằng xa, nói cho tất cả mọi người biết đúng thật là lão Băng đã ra tay, thế nhưng sự thật cũng là, Tử Thần ung dung tránh được đường súng này.
Tiêu Chấn Long thông minh hơn người nhận ra Tử Thần không hề tránh được đạn, ít nhất cũng khỏng tránh được sau khi đạn bắn ra, nếu như thế thì cho dù là ai cũng không thể tránh khỏi.

Mặc dù Tử Thần có thế thành công tránh được phát đạn kia, hoàn toàn là bởi vì gã ta nắm bẳt chính xác thời gian lão Băng bóp cò.

Có lẽ gã ta đã quyết định trước khi lão Băng bóp cò một gây, Tử Thần cũng nghiêng đầu sang một chút đế tránh thoát khỏi phát đạn kia.

Sau đó đạn bắn ra với tốc độ cao đủ đế bù vào sự chênh lệch thời gian của động tác kia, mới có thể tạo thành cảnh tượng Tử Thần giống như dễ dàng thoát khỏi phát đạn bắn ra.

Nhưng cho dù là như thế, độ chính xác trong việc nắm bắt thời gian đã khiến mỗi một người có mặt ở đó cảm thấy rung động sâu sắc, một động tác trông đơn giản như thế, chắc chắn không đơn giản chỉ cần tích lũy theo năm tháng là có thế luyện ra được công phu này.


Điều này cần một người có năng lực lĩnh ngộ và sự hiếu biết cực cao, nếu không thứ chờ đợi gã ta chính là bị nổ tung mà chết.
Ngay khi Tử Thần tránh được phát đạn kia, lão Băng ngây dại,
hết thảy những thứ diễn ra trước mắt anh ta giổng tình tiết trong phim điện ảnh, không thể xảy ra ở ngoài thực tế.
‘Tao đã từng nói, mày hắn là nên buông bỏ suy nghĩtrong lòng mày đi! Bây giờ, tao muốn lấy mạng của mày!” Tử Thần lạnh lùng nói.
“Cái gì?” Lão Băng nói thất thanh.
Trong giây láy, lão Băng cảm nhận được bụng mình chợt lạnh, ngay sau đó lão Băng cảm giác được cơ thế mình giổng như có thứ gì đó trào ra bên ngoài, cuối cùng miệng anh ta phun đầy máu tươi, ngã quỵ xuống đất.
“Lão Băng!” Tiêu Chấn Long quát to, chạy về phía lão Băng.
Mấy anh em khác cũng vội vàng rút súng, bắn về phía Tử Thần, nhưng Tử Thần lại giống như một quả bóng, lao thân lao ra khỏi sân thượng.

Bởi vì gã ta biết dưới tình huống hiện giờ, cho dù có chuyện gì xảy ra gã ta cũng không thế giết được Tiêu Chấn Long.

Thế nhưng mấy chục phát súng lại không thế làm tốn thương đến Tử Thẫn.
Sản thượng cao như vậy, nhưng Tử Thần lại có thế ung dung bỏ trốn, trước khi đi còn đế lại cho Tiêu Chấn Long một câu nói: “Mạng của mày tao sẽ quay lại lấy đi.

Ha ha…” Lời nói này chói tai hơn cả dưới bầu trời đêm yên tĩnh, vọng lại trên quảng trường trông trải.
“Lão Băng!” Mắt Tiêu Chấn Long ửng đỏ, ôm lấy lão Băng đã ngã xuống.
“Đại ca, tỏi… không thế làm… đội trưởng đội cảnh vệ của anh

rồi!” Nói xong, đầu lão Băng ngã xuống bên cạnh, hai mắt nhắm lại.

Máu tươi nóng bỏng không ngừng chạy xuống cánh tay Tiêu Chấn Long, nhỏ từng giọt xuống đất.
Thấy Tiêu Chấn Long trừng mắt, lớn tiếng quát lên: “Bang Hoa Thanh, tỏi nhất định sẽ băm vằm các người ra thành trăm mảnh.

Hoàng Tây lập tức báo cho quân đoàn PTU, chú Lục, Hỏa Phượng, Lý Thế Vinh, Phiêu Tuyết lập tức đến Cao Hùng.

Người đâu! Lập tức đưa lão Băng tới bệnh viện, mau lên!”
Hoa Thanh và Nam Thiên đánh một trận chấn động toàn bộ thế lực ngầm ở Đào Loàn, rất nhiều băng nhóm nhỏ và các bang phái nhỏ sống sót sau khi Tiêu Chấn Long dẹp sạch các băng nhóm tại thế lực ngầm đều gặp nguy, sợ liên lụy đến ân oán giữa Hoa Thanh và Nam Thiên.

Khoảng thời gian trước, trong lúc Tiêu Chấn Long quét sạch toàn bộ thế lực ngầm ở phía nam Đài Loan, đối với một số băng nhóm có cơ sở ở miền nam Đài Loan, Tiêu Chấn Long đã dành cho họ sự thanh trừ kiên quyết.

Đối với một số băng nhóm không có cơ sở ở phía nam Đài Loan, các băng nhóm lớn chỉ có ỞĐào Nam và những khu vực có đường biên giới khác, Tiêu Chấn Long cũng không chủ động khiêu khích họ, Tiêu Chấn Long sợ lúc phe cánh của mình còn chưa đủ lực, lại vì mình mà rước thêm quá nhiều kẻ thù, sẽ bất lợi cho sự phát triển sau này.

Chỉ cần bọn họ không nhúng tay vào công việc của công ty thương nghiệp Nam Thiên, Tiêu Chấn Lâu cũng sẽ không tìm họ gây phiền phức.
Bang Hoa Thanh đã sống sót dưới bối cảnh như thế, yên phận ở một vùng ven thành phổ Cao Hùng, chỉ là Tiêu Chấn Long không ngờ, cú đá kia của mình ở Đài Nam đã gây nên một trận chiến đẫm máu như thế.

Kế từ đêm sau, Tiêu Chấn Long khấn cấp điều quân đoàn PTU do Trương Anh Tú và Trương Bá Chính cầm đầu từ trụ sở chính ở Đài Nam đến Cao Hùng.

Toàn bộ quân đoàn PTU đều là quản Cờ Đen tạo thành đường khấu đặc của Nam Thanh, có thế nói chính là câ’p dưới tống hợp thực lực mạnh nhất của Tiêu Chấn Long, đồng thời Tiêu Chấn Long còn điều động tất cả đội bảo vệ Nam Thiên về bên cạnh mình đề phòng bất cứ trường hợp nào.

Tất cả anh em đều biết ở Cao Hùng có một trận chiến lớn, vào thời gian này, bởi vì Tiêu Chấn Long thường xuyên điều động đội ngũ giữa Đài Nam và Cao Hùng đã khiêu khích đến thế lực ngầm ở Cao Hùng, cỏ cây đều là binh lính.

Điều càng khiến những bang phái thế lực ngầm mở rộng tầm mắt chính là, cảnh sát ở Đài Nam và Cao Hùng lại không hề để tâm tới việc điều động lớn như thế của tập đoàn Nam Thiên.
Đều được bật đèn xanh, việc Tiêu Chấn Long đã từng hô hào mình là người thiết lập trật tự thế giới ngầm ở Đài Nam lại được kiếm chứng lần nữa.

Bây giờ có rất nhiều bang phái đã từng qua lại với bang Hoa Thanh đều phân rõ giới hạn, tránh gây phiền phức cho mình.
Không khí tại thế lực ngâm ờ Cao Hùng ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Đêm đó, đánh một trận lại được thế lực ngầm đồn đãi, thậm chí có lúc còn phóng đại, nói mười người Tiêu Chấn Long đánh lui hơn trăm người của bang Hoa Thanh, lại có người nói có vô sổ thương vong trong trận chiến đó, máu chảy thành sông, tóm lại chỉ trong một đêm binh đoàn của Tiêu Chấn Long trở thành tố chức hắc bang truyền kỳ, nhưng tất cả những thứ này cũng không quan trọng đối với người đang sứt đầu mẻ trán ở bệnh viện thành phố Cao Hùng, Tiêu Chấn Long chi quan tâm đến thương thế của anh em mình.
“Chú Lục, rốt cuộc thì bây giờ lão Băng đang thế nào?” Tiêu Chấn Long đứng trước cửa phòng phẫu thuật, lo lắng hỏi.
Chú Lục tháo khấu trang xuống, nhận lấy khăn lông trợ lý đưa tới lau mồ hôi trên trán, lắc đầu với Tiêu Chấn Long
“Cái gì? Chú Lục, đây không phải là sự thật đúng không?” Tiêu Chấn Long lập tức cảm thấy choáng váng, may thay có Hoàng Tây đứng đằng sau đỡ anh.
“Đại ca, trước mắt đừng gấp.

Ý của tôi là có hy vọng, nhưng dường như cũng tương đương với không có.” Chú Lục ngồi trên ghế dài trong phòng phẫu thuật, thở dài nói.

Hiến nhiên cuộc phẫu thuật kéo dài mười mấy tiếng đồng hồ đã khiến chú Lục hơn năm mươi tỏ ra vô cùng mệt mỏi.

Vì đế cấp cứu
cho lão Bằng và những anh em thiết vệ bị thương khác, Tiêu Chấn Long đã đặc biệt mời chú Lục và những chuyên gia giải phẫu ngoại khoa của bệnh viện trung ương thành phổ, tiến hành phẫu thuật cho tất cả mọi người.

Do chú Lục là bác sĩ mố chính cho lão Băng, những bác sĩ khác của ông ấy chữa trị cho mười tám thiết vệ, toàn bộ thời gian phẫu thuật cũng gần bổn mươi tám tiếng rồi vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, chú Lục phụ trách phẫu thuật cho lão Băng là người đầu tiên rời khỏi phòng phẫu thuật.
Lời nói của chú Lục khiến mắt Tiêu Chấn Long sáng lên, vội vàng hỏi: “Chú Lục, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.