Nhà Lao Chi Vương

Chương 153: Chương 153




Lời chào nhẹ nhàng ngay lập tức phá vỡ cảm giác chán nản do sự trì trệ này mang lại, Hỏa Phượng chậm rãi quay đầu, tiến lên đón nhận ánh mắt quan tâm kia của Phiêu Tuyết.

Trong ấn tượng của Phiêu Tuyết, Hỏa Phượng là một người lạnh lùng, kiêu ngạo, một người phụ nữ nội tâm và không thích nói chuyện, vì thân phận khác biệt cho nên thường xuyên trở thành một chiến binh tách biệt trong quân đoàn của Tiêu
Chấn Long.

Vừa rồi, đứng trước cửa phòng làm việc, Hỏa Phượng tình cờ đế lộ tình cảm đã bị Phiêu Tuyết bắt được, từ sự cô đơn trong mắt Hỏa Phượng, Phiêu Tuyết rõ ràng cảm nhận được tình cảm chập chờn trong lòng Hỏa Phượng.
Sự tức giận trong mắt Hỏa Phượng dần biến mất khi Phiêu Tuyết tới, trong đông đảo anh em của Tiêu Chấn Long, chắc hẳn phải kế tới việc Phiêu Tuyết và Hỏa Phượng ăn ý nhất, có lẽ bởi vì cùng là phụ nữ, cả hai người đều dùng trực giác nhạy bén của người phụ nữ đế cảm nhận mọi thứ của đối phương.
“Cùng chị đến xem lão Băng một chút!” Hỏa Phượng lạnh lùng nói.
“Vâng!” Phiêu Tuyết phản ứng có hơi chậm, trả lời, trực giác nói cho cô ấy biết biếu hiện hôm nay của Hỏa Phượng có chút khác thường, không giống tác phong bình thường của cô ấy cho lắm.
Hai người đi tới giám sát phòng bệnh của lão Băng, đội bảo vệ Nam Thiên đứng bên ngoài phòng bệnh tự nhiên tránh sang một bên, đế hai người tiến vào.

Hai bóng dáng xinh đẹp, môi đỏ da trắng, ánh mắt tươi sáng nhưng lại có thiên thu.
Cả người lão Băng được theo dõi trong phòng bệnh nặng cắm đầy những sợi dây màu trắng, các thiết bị theo dõi các chỉ sổ sinh lý khác nhau của cơ thế bên cạnh giường bệnh đang tích tắc không ngừng, lão Băng nằm trên giường bệnh đeo mặt nạ dưỡng khí dường như không thấy anh ta thở, cách duy nhất đế biết rằng người trên giường bệnh vẫn còn sống và có thế cứu được là từ thiết bị theo dồi điện tâm đồ bên cạnh người đó.
Ba ngày đối với một người khoẻ mạnh mà nói, là nhỏ nhặt khõng đáng kế.


Trong lịch trình cuộc sống của một người, không biết có bao nhiêu người có ba ngày như thế.
Nhưng đối với một người đang giãy dụa trong cái chết mà nói, ba ngày này đổi với anh ta mà nói là quý giá biết bao.

Có lẽ ba ngày này sẽ khiến sinh mệnh của một người được kéo dài, hoặc… không! Không có hoặc.

Anh ta sẽ không chết! ít nhất sẽ không chết vào lúc này!
Trong lòng Hỏa Phượng đau đớn và buồn bã lắc đầu, tay phải hõm sâu vào song chắn, Phiêu Tuyết đứng bên cạnh cảm nhận sâu sâc được sát khí truyền tới từ trên người Hỏa Phượng, nhưng Phiêu Tuyết biết đây chính là sự căm ghét tột độ với một người nào đó.
Lúc này, bên trong phòng bệnh, thiết bị theo dõi điện tâm đồ của lão Băng cho thấy nhịp đập bất thường.
“Chẳng lẽ lúc này lão Băng còn có thế cảm nhận được bên ngoài đang thay đổi?” vẻ mặt Phiêu Tuyết kinh ngạc, điều này không hợp lẽ thường đúng không? Một người trong ranh giới hấp hối lại sinh ra phản ứng đối với sát khí chung quang.

Lúc này, Phiêu Tuyết không nhịn được tiến hành đánh giá lần nữa toàn bộ thực lực của lão Băng đang nằm trên giường bệnh.
Còn Hỏa Phượng lúc này dường như đang đắm chìm vào một loại cảm xúc, không chú ý tới phản ứng khác thường của lão Băng.
“Chị Phượng!” Phiêu Tuyết có hơi lo lắng, khẽ gọi Hỏa Phượng một tiếng.

Hỏa Phượng thu sát khí của mình lại, hơi nhếch mép dường như cô ấy đã đưa ra một quyết định trọng đại.
“Chúng ta đi thôi!” Hỏa Phượng nói.
Đêm khuya, tại bệnh viện Cao Hùng, hai bóng dáng xinh đẹp, mê người đứng lặng lẽ trên quảng trường trước mặt bệnh viện Cao Hùng, chính là Hỏa Phượng và Phiêu Tuyết.
Bây giờ đã gần về khuya, một luồng ánh sáng màu bạc rơi xuống bụi cỏ trên quảng trường.

Toàn bộ quảng trường đều phơi bày cảnh tượng yên tĩnh, nhưng ai biết được loại dòng điện ngầm nào đang trào dâng trong bầu không khí yên bình này?
Dưới ánh trăng sáng, sau lưng Hỏa Phượng và Phiêu Tuyết kéo ra một chiếc bóng thật dài, bên trong bóng dáng u ám cất giất sát khí mơ hồ.
“Phiêu Tuyết, triệu tập Ảnh Tổ, tối nay làm việc!” Hỏa Phượng trầm giọng nói.

Giọng điệu kiên định, vẻ mặt bình tĩnh khiến người khác khó liên hệ Hỏa Phượng và một cô gái ôm ấp tình cảm.
“Được, em lập tức triệu tập!” Nói xong, Phiêu Tuyết bắt đầu liên lạc tổ chức sát thủ Ảnh Tổ thần bí nhất trong tập đoàn Nam Thiên.
Ánh Tố được Tiên Chấn Long quyết định giao cho Hỏa Phượng và Phiêu Tuyết thành lập trong cuộc họp cấp cao của tập đoàn.


Còn về phẫn nhân viên là tuỳ Hỏa Phượng lựa chọn, thành viên bao gồm nhân viên trong tập đoàn, cũng bao gồm người bên ngoài tập đoàn, dựa theo ý của Tiêu Chấn Long chỉ cần có thể sử dụng được đều phải tranh thủ.

Sau đó, lúc Hỏa Phượng chuấn bị Ảnh Tố này cũng tuân theo tín điều này, lúc đằu những anh em khác đều cho là Hỏa Phượng sẽ chọn người từ đội cảnh vệ Nam Thiên.

Ai ngờ Hỏa Phượng chỉ chọn một người trong đội Cờ Đen, còn về về nguồn gốc của những thành viên khác thì không ai biết, thậm chí ngay cả Tiêu Chấn Long cũng không biết rốt cuộc Ảnh Tố có bao nhiêu người, cỏ
mấy nam mấy nữ.
Cảm giác thần bí này khiến Ảnh Tổ tràn đầy thần bí trong nội bộ Nam Thiên, người duy nhất biết hành tung của Ảnh Tổ chỉ có Hỏa Phượng và Phiêu Tuyết, bởi vì toàn bộ Ảnh Tố đều do hai người này chỉ huy, trong đó Hỏa Phượng là nhân vật quan trọng hơn, bởi vì tất cả chỉ thị đều do Hỏa Phượng đưa ra.
Còn về phần hôm nay Hỏa Phượng đột nhiên muốn điều Ảnh Tổ đi thực hiện nhiệm vụ, Phiêu Tuyết cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng trong tình lý.

Toàn bộ quá trình huấn luyện đặc biệt của Ảnh Tố đều được tiến hành bí mật, từ việc lựa chọn thành viên đến nội dung tập huấn, địa điểm, tất cả mọi thứ đều được bảo mật cao độ.
Mười phút sau, một lượng xe nhỏ sang trọng chậm rãi lái vào từ cửa bệnh viện Cao Hùng, xe dừng lại nơi trung tâm quảng trường.

Một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, đầu mập, tai to, tay cầm tăm liên tục xỉa răng từ ghế lái ỏ tỏ, cả người mặc tây trang đen, dường như bởi vì mới uổng rượu xong, sắc mặt đỏ bừng, cả người toàn là mùi rượu.

Vừa xuống xe đã ngồi trong chiếc Mercedes hút thuốc, lối ăn mặc như một cậu chủ con nhà giàu.
Cùng lúc đó, có mấy người đi tới từ của bệnh viện Cao Hùng.

Một người trông như sinh viên đại học, cả người mặc quần áo thế tháo, cầm trong tay một quả bóng rố thỉnh thoảng đập một cái.

Nếu như ở quảng trường trước mặt có lưới bóng rố thì anh ta nhất định sẽ ba bước lẽn rổ.
Một người trông như thầy thế dục, vóc dáng cao một mét tám mươi, mặc quần áo thường, nhưng vẫn không che giấu được cơ bẳp cuồn cuộn đằng sau lớp áo kia.
Một người giống như chị dâu ở nhà vậy, hoặc vú em chuyên nghiệp của một cô chủ cậu chủ nhà giàu, vẻ mặt vô cùng thật thà, từ đầu tới cuối ánh mắt đều toát ra vẻ thân thiện, khiến người khác lần đầu nhìn thấy đã sinh lòng thiện cảm tốt.
Còn có một người giông một cồ PR của một công ty lớn nào đó, khoảng chừng hai mươi tuối, quần áo chuyên nghiệp, tỏ ra khôn khéo giàu kinh nghiệm, dáng vẻ của một cô nàng mạnh mẽ, thừa dịp ánh trăng u tối này chậm chậm tiến về phía trung tâm quảng trường.
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là một người đàn ông ăn mặc như công nhản quét đường bên ngoài bệnh viện Cao Hùng từ từ đấy xe rác qua cửa, sau đó anh ta đặt xe xuống, thu dọn áo khoác và đi về phía trung tâm của quảng trường.
Quảng trường của bệnh viện Cao Hùng đêm khuya vắng người, ngoại trừ một vài đốm nhỏ trong phòng bệnh, đèn đường ở một góc của quảng trường là chói mẳt nhất.

Ánh đèn nhu hoà khiến bầu không khí trên quảng trường toát ra vẻ mê ly, một cảm giác quỷ dị quanh quấn qua lại trên bầu trời chỗ quảng trường.

Lúc này, bên ngoài quảng trường ngoại trừ Hỏa Phượng và Phiêu Tuyết đang dừng chân còn có chín người khác.

Quần áo trên người chín người này đều không giống nhau, có tính cách khác nhau và nghề nghiệp riêng.
Đôi mắt xinh đẹp của Phiêu Tuyết liếc nhìn mấy người trong sân một chút, nhẹ giọng nói: “Chị Phượng, toàn bộ chín người của Ảnh Tố đã đến đông đủ.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.