Nhà Lao Chi Vương

Chương 163: Chương 163




Đây là đường nhỏ bình thường ít ai lui tới, hai đầu đường thông với hai đường lớn khác nhau, hai bên đường là cửa hàng đóng cửa, nhưng rất rõ ràng, mấy cửa hàng này lâu rồi không có người thuê, có lẽ bởi vì người đến đường này quá ít.
Tử Thần nghĩ thầm, mấy phút trôi qua cũng không thấy ai đuối đến.

Tử Thần thở phào nhẹ nhõm, chỉnh sửa lại áo choàng đen của mình.
Chỉnh tới chỉnh lui, Tử Thần đột ngột ngẩng đầu, gã ta phát hiện một sự thật, một sự thật giống như ở quán bar 0 Giờ, đó chính là chung quanh yên tĩnh rợn người.
Không ai đi ngang, không ai nói chuyện, không có xe qua lại, thậm chí đến gió cũng không.
“Hai người các cậu chia ra xem xét hai bên đường, cẩn thận chút!” Tử Thằn ra lệnh cho hai tên đàn em bang Hoa Thanh đi xem xét hai đầu đường nhỏ này.
Nếu như nói những việc xảy ra ở 0 Giờ là do có người làm ra, bọn họ chạy xa như vậy mà xung quanh vẫn yên tĩnh, gã ta không tin có người có thế làm đến mức này.

Trừ khi bảy giờ Cao Hùng là thành phố chết, tất cả mọi người đều chết sạch, mới không có tiếng động.
Hai tên đàn em rón ra rón rén đi về phía hai đầu của con đường, ai ngờ vừa thò đầu ra khỏi đầu đường nhìn, hai người đã ba chân bốn cẳng chạy về.

“Người… người, rất nhiều người.” Tên đàn em kia sợ hãi nói.
“Cậu cũng vậy sao?” Tử Thần hỏi người còn lại.
Tên đàn em còn lại nuốt nước bọt rồi gật đầu.
Sắc mặt Tử Thần hơi thay đổi, thầm nghĩ, xem ra đã rơi vào bẫy của người ta rồi, không cần nói cũng biết chắc chắn là người của Nam Thiên.

Không ngờtập đoàn Nam Thiên lại có thực lực lớn như vậy, có thế phong tỏa mấy con đường ở Cao Hùng, không cho người xe vào: “Cậu gọi điện cho Hứa Thế Hành ngay!” Tử Thần căn dặn.
“Chú Tử Thần, chúng ta phải làm sao! Á! Tôi không muốn chết ở đây!” Chu Lang sờ nghe tên đàn em và Tử Thần nói chuyện, bị dọa xanh mặt.

Lúc này anh ta mới nhớ đến lời khuyên của Tử Thần, nghĩ thầm chắc chắn là hôm qua Trứng Cá Nhỏ ra ngoài xảy ra chuyện ròi.
Tử Thần hít sâu một hơi, cân giận nói: “Người có thế lấy mạng tôi vẳn chưa ra đời đâu, đừng quên tôi mới là Tử Thằn chuyên đi gom mạng!”
Nghe Tử Thần nói vậy, trong lòng Chu Lang sở dịu đi chút ít, nhưng trước mắt phải làm sao? Hai bên đều bị người của Nam Thiên vây cứng, bây giờ lên trời không có đường mà xuổng đất cũng không có cửa, quả thật là chạy đằng trời.

Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Lang Sở lại bắt đầu tuyệt vọng.
Tử Thần nhìn tên đàn em đang gọi điện cho Hứa Thế Hành, tính toán trong lòng, chỉ cần cầm cự đến lúc Hứa Thế Hành đến, bọn họ sẽ không sao, tôi không tin Tiêu Thiên Long dám
giết người trước mặt Cục trưởng Cục cảnh sát.
Nghĩ đến đây, Tử Thần nói lớn: “Đi, ra ngoài cùng tôi!” Nói xong, sải bước về trước, hơn hai mươi tên đàn em theo sau bảo vệ Chu Lang Sở.
Vừa mới ra khỏi đầu đường, một luồng gió thu ập đến, trong gió lẫn sát khí áp bức người bay về phía đám người Tử Thần.
Tử Thần nhìn chăm chú, tình thế thật đáng sợ, đây là thế giới ngầm Trung Quốc sao?
Trong đêm tối, mấy trăm người của Quân Cờ Đen Nam Thiên mặc đồ đen, đeo che mặt đen, cầm dao găm ba cạnh sáng loáng trên tay đứng giữa đường, trong lòng mỗi người đều bừng bừng lửa giận, ngọn lửa giận này tích thành sát khí điên cuồng vây lẫy mấy trăm người, thật lảu vẩn chưa tan, đến cả Tử Thần cũng bị ý chí chiến đấu dày đặc này làm chấn động, nếu không có choàng đen che mặt, người bẽn cạnh Tử Thần có thế thấy được biếu cảm ngạc nhiên của Tử Thần.

“Cuối cùng anh cũng chịu ra!” Một giọng nữ xuyên qua đám người Cờ Đen truyền đến chỗ Tử Thần, dường như đang trước mặt gã ta nói chuyện.
Lúc này Tử Thần giật mình, công lực có thế xuyên qua trăm người thật thâm sâu.

Truyền giọng nói qua trăm người một cách rõ ràng như vậy, Tử Thần tự hỏi mình cũng có thể làm được, nhưng nếu muốn giọng nói có thế truyền qua đám người có sát khí và ý chí chiến đấu mãnh liệt thế này đến kẻ địch, công lực của Tử Thần vẫn kém một bậc, với lại điều khiến Tử Thần ngạc nhiên hơn nửa là người này là một cô gái, nghe giọng nói có thế thấy tuổi tác không lớn lắm, mọi thứ đều
khiếu Tử Thần cực kỳ chấn động, trước đó Tử Thần hơi coi thường Nam Thiên, bây giờ không thế không tập trung thêm mười hai mươi phần trăm tinh thần đế đổi phó với người phụ nữ không lộ mặt phía trước.
Chợt tiếng giày cao gót lanh lảnh nện lên đất từ xa truyền đến, Quân Cờ Đen trước mặt Tử Thần tự động chia ra hai bẽn nhường đường.

Tử Thần và người khác của bang Hoa Thanh thấy rõ cô gái đồ đỏ xinh đẹp đi ra từ trong đám người nọ, từ đầu đến cuối cỏ gái này vẫn luôn nở nụ cười như thiên thần, mái tóc xõa trên vai khiến cô ấy càng mềm mại dễ thương hơn.
Người đến chính là Hỏa Phương.

Hỏa Phượng đứng cách Tử Thần không xa, lạnh lùng nhìn Tử Thần, chỉ nhìn mình gã ta.
Ánh mắt Hỏa Phượng lạnh lùng lộ ra mùi vị chiến đấu nhàn nhạt, cô ấy khơi lên cảm xúc chiến đấu của Tử Thần, đồng thời khơi lên nhiệt tình chiến đấu của mình, dù sao thì lâu rồi Hỏa Phượng chưa đấu với cao thủ hạng nhất, cảm giác cô đơn này vẫn luôn quấy nhiều đến Hỏa Phượng.
Ngay lúc Hỏa Phượng dừng lại, ánh mắt Tử Thần vẫn nhìn Hỏa Phượng qua màn che trong suốt màu đen không hề né tránh, càng nhìn Tử Thần càng ngạc nhiên, vì Tử Thần có thế thấy được ý chí chiến đấu trong ánh mắt Hỏa Phượng, nhưng điều khiến Tử Thần ngạc nhiên là gã ta khỏng nhìn rõ được năng lực chiến đấu của Hỏa Phượng mạnh cỡ nào.


Hỏa Phương cho gã ta cảm giác như một con đê có mạch nước, cả con đê có thế bị vỡ ra do tác động của mạch nước bất cứ lúc nào, mà không ai có thể ước tính năng lượng khổng lồ này.

Bây giờ ý chí chiến đấu của Hỏa Phương như có như không giống như một giọt nước chảy ra từ trong đê, khiến người ta hiếu sai vừa khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Chỉ có Tử Thần biết Hỏa Phương không phải đang giả vờ mạnh mẽ, cô ấy đang tích lũy sức mạnh bản thân, tích lũy ý chí chiến đấu bản thân.

Một khi cô ấy tích lũy đủ, cô ấy sẽ bắt đầu tấn công, mà kiếu tấn công này chác chắn sẽ rung động trời đất.
“Cuối cùng cô là ai?” Tử Thần hỏi, lúc này gã ta cũng nhanh chóng tranh thủ thời cơ tích lũy sức mạnh cho bản thân.
“Một người muốn lấy mạng anh!” Hỏa Phượng thờ ơ trả lời.
“Ha ha…” Tử Thền không nhịn được ngửa mặt lên trời cười, nói: “Dựa vào ranh con vắt mũi chưa sạch như cô sao?”
“Tại sao không?” Hỏa Phượng giễu cợt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.