Nhà Lao Chi Vương

Chương 196: Chương 196




Đoàn người Tiêu Chấn Long vào thang máy đi thẳng lên văn phòng của Lưu Minh Nghĩa, đế lại một vài thiết vệ canh giữ ở ngoài, Tiêu Chấn Long cùng mấy người anh em tiến vào văn phòng Lưu Minh Nghĩa.

Tiêu Chấn Long ngồi trên ghế làm việc, những người khác đều ngồi xuống ghế sô pha.

Dường như tất cả mọi người đang đợi Tiêu Chấn Long lên tiếng, Tiêu Chấn Long nhìn qua các anh em vào sinh ra tử cùng mình, nở nụ cười.
“Minh Nghĩa, khách sạn tối nay đã chuấn bị tốt hết rồi phải không?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Đã chuẩn bị xong, tập đoàn đã bao hết toàn bộ khách sạn tốt nhất ở Đài Nam rồi ạ.” Lưu Minh Nghĩa nói.
“Tốt, tối nay tụ họp không mời những người khác, chỉ có anh em chúng ta tụ tập thỏi, khỏng say không về.” Tiêu Chấn Long vừa cười vừa nói.
“Được!” Mấy người anh em lớn tiếng đồng ý.
Tiêu Chấn Long vẫy tay ra hiệu mọi người im lặng, nói tiếp: “Vừa rồi tôi và Minh Nghĩa mới thảo luận sơ bộ phương hướng phát triển tiếp theo của tập đoàn, tuy rằng vẫn chưa xác định phương án cụ thế nhưng đã quyết định được phương hướng, chính là đưa tập đoàn ra thị trường.”
Đưa tập đoàn ra thị trường?
Tất cả anh em đều anh nhìn tỏi, tôi nhìn anh, trong đó có người cũng không biết điều này có ảnh hưởng gì đến họ, cũng không
hiếu tại sao Tiêu Chấn Long lại nói việc của tập đoàn với họ bởi vì những chuyện này hầu hết đều do Lưu Minh Nghĩa phụ trách.


Nhưng mà thông minh như đám người Lưu Minh Nghĩa, Hỏa Phượng thì lại hiếu chút lý do tại sao Tiêu Chấn Long lại nói rõ với mọi người một việc lớn như đưa tập đoàn ra thị trường ở thời điểm này.

Lúc này, Lưu Minh Nghĩa cũng thầm bội phục Tiêu Chấn Long nghĩ đến lâu dài, nếu như chuyện này đế cậu ta nói ra nhất định sẽ khiến cho các anh em khác không phục, nhưng nếu là lời từ miệng Tiêu Chấn Long thì sẽ không ai không phục.
“Không sai! Chính là đưa tập đoàn ra thị trường.

Tập đoàn ra thị trường có nghĩa là chúng ta sẽ tiến hành một loạt cải cách với hình thức đầu tư cổ phần, hệ thống cố phần nội bộ của tập đoàn phải tổ hợp lại một lần nữa theo yêu cầu của luật pháp Đài Loan.

Tôi nói tổ hợp chính là phân phối.” Tiêu Chấn Long sợ mọi người không hiếu rõ nên cố ý nhấn mạnh: “Hiện tại toàn bộ cố phần của tập đoàn đều đứng dưới tên tôi, tuy rằng tập đoàn có hội đồng quản trị nhưng thực tế cũng không phải hội đồng quản trị ban hành quyết định, đó không phải một cơ cấu quản trị đáp ứng các yêu cầu của cồng ty cố phần hoàn hảo.

Nếu tập đoàn Nam Thiên muốn phát triển lớn mạnh hơn trong tương lai thì đưa ra thị trường là việc nhất định phải làm.

Có phải mọi người đang thắc mắc vì sao tôi lại nói chuyện này với mọi người đúng không?”
Tiêu Chấn Long nhìn mấy người anh em đang ngồi trẽn ghế sỏ pha, bình tĩnh nhất là mấy người Lý Thế Vinh, Minh Nghĩa và Hỏa Phượng, thiếu kiên nhẫn nhất phải kể đến Dương Tuấn Phương, Trương Anh Tú và Trương Bá Chính, Hoàng Tây và hai anh em Xa thì như có điều suy nghĩ, Tiêu Chấn Long tiếp tục nói: “Bước đầu tiên để đưa ra thị trường là tiến hành giải thể cổ phần công ty, toàn bộ tập đoàn Nam Thiên là do một tay mọi người sáng lập vì vậy mỗi người cũng sẽ có được cố phần nhất định trong tập đoàn.

Mặc dù tỷ lệ tập đoàn đưa ra thị trường không quá lớn nhưng tôi có thế cam đoan cho dù như vậy thì
dựa theo giá trị hiện tại của tập đoàn, mổi người các anh cũng đều có thể trở thành tỷ phú!”
Lúc Tiêu Chấn Long nói xong cái này, đặc biệt là khi nghe được chữ tỷ phú kia, hai mắt đám người Dương Tuấn Phương, Trương Anh Tú, Trương Bá Chính, hai anh em Xa lập tức toả sáng, hiện tại chỉ sợ thứ họ quan tâm không phải là có bao nhiêu cổ phần mà là đang nghĩ xem số tiền hàng tỷ kia tiêu nhưthế nào.
“Đại ca, rốt cuộc cố phần của chúng em có bao nhiêu?” Hoàng Tây là người đầu tiên mở miệng hỏi.
Tiêu Chấn Long suy nghĩ một chút rồi giơ một ngón tay, nói ra 1%!
“Ô! Em biết rồi, cảm ơn đại ca nhiều!” Hoàng Tây cười ngồi xuống.

Dương Tuấn Phương và những người khác không hiếu tại sao 1 % này lại khiến Hoàng Tây vui mừng như vậy, trong mắt họ cũng quá ít rồi, Dương Tuấn Phương đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Lão đại, 1 % này có phải là quá ít không?” Nhìn dáng vẻ chột dạ của Dương Tuấn Phương, Tiêu Chấn Long cười nói: “Quá ít? Minh Nghĩa, cậu nói cho anh ta biết rốt cuộc những cố phần này ít hay không ít?”
Lưu Minh Nghĩa cười đứng dậy, nói: “Hiện tại cả tập đoàn có giá trị tài sản ròng là hơn một trăm tỷ, tổng tài sản gần năm trăm tỷ.


Bất kế dựa theo quy định nào chia số tiền đó thành một trăm phần, mọi người thử tính lượng tài sản danh nghĩa bản thân mình nhận được là bao nhiêu? Hơn nữa, tôi có thế đảm bảo không quá ba năm, tài sản danh nghĩa của mọi người sẽ tăng lên gấp bội.

Chỉ riêng tiền lãi hàng năm của số cố phiếu này đã đủ để mọi người tiêu xài cả đời rồi, muốn bao nhiêu mới là nhiều? Phải biết rằng, cố phiếu của mọi người là cổ phiếu gốc!” Nói xong, Lưu Minh Nghĩa cười ha ha.
Nụ cười của Lưu Minh Nghĩa càng làm cho mấy người Dương Tuấn Phương xấu hố, Dương Tuấn Phương đá Đại Xa một cước, cười mắng: “Đều là cậu bảo tôi hỏi đấy.” vẻ mặt Đại Xa vô cùng oan ức.
Tiêu Chấn Long nói tiếp: “Tôi muốn nhấn mạnh vài điểm như thế này, cố phần của Minh Nghĩa nhiều hơn so với mọi người, một là vì cậu ta phải chịu trách nhiệm quản lý và điều hành toàn bộ tập đoàn, hai là vì phải đề phòng ai đó có ác ý mua lại sau khi đưa ra thị trường, thứ ba cũng là điếm quan trọng nhất một ít cổ phần này cũng là phần thưởng sớm của Minh Nghĩa cho những cống hiến vì tập đoàn trong tương lai, nói cho cùng phần tài sản tăng thêm của mọi người không thế tách rời với những nỗ lực của Minh Nghĩa.

Điều này tôi hy vọng mọi người sẽ hiểu, sau này không nên bởi vì chuyện cố phần mà khiến tình cảm anh em rạn nứt.

Mọi người hiểu hết rồi chứ?”
Mấy người anh em nghe xong lời nói của Tiêu Chấn Long, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, tỏ vẻ đã hiểu.

Dù sao thì tiền bạc đạt đến mức nhất định nào đó cũng chỉ là biếu tượng mà thỏi.

Cả đời người có thế tiêu bao nhiêu tiền, mấy nghìn vạn cũng đủ đế tiêu xài rồi, huống chi là tiền tỷ.
“Còn nữa, anh em Xa nhập trễ nhất trong tất cả các anh em, vì đế công bằng thì 1% này là cổ phần danh nghĩa của hai người.


Hai người có dị nghị gì về quyết định này không?” Tiêu Chấn Long nhìn anh em Xa hỏi.
Anh em Xa lắc đầu, hai anh em họ có thế được tới 1 % đã là may mắn của họ rồi, làm sao còn dám yêu cầu gì nữa.
Tiêu Chấn Long hài lòng gặt đầu, rất vừa ý biếu hiện của anh em Xa.

Lúc nào sự thoả mãn, tự cho là đủ cũng có thể được coi là tiêu chuấn đế kiếm tra nhân phấm của người khác.
“Ngoài ra, Bùi Đức Lâm đồng hành cùng chúng ta đến tận hôm nay cũng không hề dể dàng, mặc dù bây giờ anh ta không còn nữa nhưng không ai có thế lấy đi phần anh ta đáng được hưởng.

Tôi sẽ tạm thời giữ hộ cố phần cho anh ta, đợi trở lại Đại Lục tìm được người nhà của anh ta, tỏi sẽ chuyến những cố phần này cho người nhà của anh ta.” Tiêu Chấn Long nặng nề nói, các anh em nghe thấy cái tên Bùi Đức Lâm cũng đều mang vẻ mặt ảm đạm sau đó cả văn phòng lâm vào một hồi trầm lặng.
Reng… Reng… Tiếng chuông điện thoại trên bàn làm việc đã cắt đứt sự yên tĩnh này.

Lưu Minh Nghĩa tiến đến, ấn nút loa ngoài trên điện thoại, lặp tức truyền đến giọng nói ngọt ngào của thư ký.
“Tống giám đốc Lưu, xin lồi vì đã quấy rầy! Văn phòng hỏi hội nghị thường lệ của tập đoàn vào ngày mai có tổ chức như bình thường không ạ?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.