Nhà Lao Chi Vương

Chương 227: Chương 227




Tiêu Chấn Long mở nầp bình màu vàng kim đậy ở bên trên ra, bên trong lã mấy thử gi đó giống như bột phấn trâng và một ít vụn xương.
Tiêu Chấn Long biết đây lả tro cốt ngưỏi.

Tiêu chấn Long đậy náp lại cấn thận quan sát hoa văn phía trên cái bình, cuối cùng anh nhìn thấy một hàng chữ, bẻn trong cỏ một thứ Tièu chấn Long cực kỳ quen thuộc, Matsui lwane.
“Anh Long!” “Đại ca!”
Tiêu Chấn Long quay đầu lại nhìn Lý Thế Vinh, Hóa Phượng và
các thiết vệ, ai cũng ốẽu đã khỏi phục thần thải lủc trước.


“Mọi người không sao chứ?” Tiêu Chấn Long quan tâm hỏi.
“Đều không sao! Có điêu anh Long, miếng đá này của anh thật đúng là…”
“Thật đúng là cái gì? Thật là kỳ lạ sao? Ha ha!” Tiêu Chấn Long nhận lấy Phật Liên từ trong tay Hóa Phượng đeo lại lẽn trẽn cố: “Đây là của một vị cao tăng đác dạo đưa tặng, có lẽ ông ấy dã sớm đoán trước chúng ta sẽ tới ngôi mộ nãy cũng không biết chừng?” Lúc này Tiêu Chấn Long dã ôm quyết định nếu còn có cơ hội trớ về Đãi Loan, nhất định sẽ đi bãi kiến vị hỏa thượng già này lần nữa.
“Anh Long, trong này đựng gì thế?” Hỏa Phượng hỏi.
“Cô nhìn thứ đi!” Tiêu Chấn Long đưa bình hoa lại cho Hóa Phượng.
Hỏa Phượng mở binh hoa ra, nhin thoáng qua, ngạc nhiên nói: “Là tro cốt người!”
“Không sai, là tro cốt! Mọi người có nhìn ra ở đây có tổng cộng bao nhiêu cái bình hoa như vậy không?” Tiều Chấn Long nói.
“Không cần kiểm tra, là mười bốn cái!” Tiêu Chấn Long chác chân mà nói.
“Đại ca, đúng là mười bốn cái thật!” Hâc Long vừa mới đếm xong số bình hoa nói.
“Quá nhiẽn không sai! Chính là bọn họ!” Tiêu Chấn Long gật dẫu cười lạnh nói.

Quả giống với dự đoán của Tiêu Chấn
Long, chôn cất ở nơi nảy đều toàn là tội phạm của Thế chiến thứ hai, hơn nữa còn là tội phạm chiến tranh hạng A tội ác tày trời.

Không ngơ tro cốt của mươi bốn tẽn tội phạm chiến tranh hạng A lại sẽ được chôn ở trong khu mộ bên dưới đền Yasukuni, Tièu chấn Long đã từng xem qua rất nhiều lởi đồn về địa điếm chôn giấu tro cốt của tội phạm chiến tranh này, lần nào chinh phú Nhặt Bản cũng đều tránh nhâc tởi hoặc lả nôi gần nói xa đối với chủ đề nhạy cảm này.

“Đại ca, bọn họ là ai vậy?” Đội viên Hắc Báo hỏi.
“Bọn họ sao? Hừ! Bọn họ chính lã mười bốn tội phạm chiến tranh hạng A nổi tiếng nhất trong lịch sử Nhật Bản xâm lược Trung Quốc, sau Thế chiến thứ hai đều bị treo cổ.

không ngờ tro cốt lại dược giấu ở dây.” Tiêu Chấn Long nói.
“Anh Long, chẳng lẽ ngòi mộ này được xảy là để chôn cất bọn chúng sao?” Hóa Phượng phóng đoán nói.
“Có lẽ chính là như vậy! Ngôi mộ này đúng là rất kỳ lạ, suýt nữa thi đã sập bầy rồi.”
Nghe Tiêu Chấn Long nói, Hỏa Phượng nhẹ gật đầu, nói: “Vừa vảo trong ngôi mộ náy đã cảm thấy cực kỹ không thoải mải rồi, bây giờ nhớ lại mới thấy không chỉ mấy cây cột vật tố này có vấn đề.

thậm chi ngay cả mấy lởp sương mù kia cũng cỏ vấn đề, nói không chừng sương mù này vốn đă là một loại khí độc ảnh hường đến thần kinh rồi?”
Nghe Hóa Phượng nói xong, Tiêu Chấn Long cũng bât đầu cảm thấy những đám sương mù kia có vấn đề, ngay từ lúc đầu đi vào, Tiêu Chấn Long đã cám thấy trong sương mù này lại có một loại mùi hương nhàn nhạt, ngay sau đổ bản thân cùng bắt đầu hô hấp dồn dập, tinh thần trì trệ, tám chín phần mười là có liên quan đến đám sương mù kia.
“Được rồi, trước mât không cần nghĩ tới mấy việc đó nữa, nên nghĩ xem nên xử lý đám tro cốt bấn thỉu này như thế nào đi!” Đối mặt với tro cốt cúa đám tội phạm chiến tranh này, Tiêu Chấn Long quả thật là có chút khó xử, nếu như đập nát đám tro cốt này đi thì nhiều nhất cũng chí là vương vãi trên mặt đất, vẳn là ở trong đền thờ, sẽ còn nhận cúng tê của những người khác.


Không đập nát chúng đi, thì cũng không mang ra được.

Cho dù có mang được ra ngoài, thì ai cổ thể cất giữ được mấy thứ này chứ?
Sớm biết như vậy thì đã mang theo rt thuốc nố tới, chỉ cần chốc lát là đã cỏ thể cho nố tung chồ nảy lẻn rồi, cũng đỡ phải tốn công suy nghĩ, Tiêu Chấn Long thầm mắng ở trong lòng.
Lúc này Hắc Báo ranh ma nhất trong mười tám thiết vệ đi tơi bên cạnh Tiêu Chấn Long, ghé vào bên tai anh thì thầm mấy câu, Tiêu Chấn Long nghe xong thì cười xùy một tiếng, cười nói: “Vẫn là thâng nhóc nhà cậu lâm trò tinh ranh!”
“Phượng Nhi này, cô đi tới thang lầu kia hoặc là lên tầng thượng trước đi!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.