Ngay sau đó, người ta nghe thấy tên côn đồ hét lên thảm thiết như lợn rừng kêu, tên này ôm lấy đầu gối, ngã xuống bên cạnh.
Vừa ngã xuống đất, tên côn đồ có vẻ muốn đứng dậy, nhưng không ngờ đứng dậy đi được vài bước thì tiếng kêu lại vang lên, nghe còn thê lương hơn lúc trước.
Tên cầm đầu và đám côn đồ phía sau nhìn thấy rõ từ đầu gối trở xuống của tên kia giống như cao su dẻo, vặn vẹo đủ hưởng không thế tưởng tượng nối.
Mỗi người trong số chúng đều sợ đến hồn bay phách lạc, như thế chính mình là người bị vậy.
Phía sau Tiêu Chấn Long, nhóm người Trần Việt Trạch và Vưu Lệ Khánh biết xương đầu gối cua tên này đã bị thứ gì đó đập nát, hơn nữa hình như còn bị thương ờ gân, bây giờ báp chân của tên này giống như một khối thịt thừa trên đùi.
hệ thống thần kinh trung ương đã không thế điều khiến được nó nữa.
Trần Việt Trạch và Vưu Lệ Khánh thấy rõ ràng là Tiêu Chấn Long không hề cử động, vậy ai có thế nhắm chính xác xương đầu gối cúa một người khi tầm nhìn không quá rõ ràng như vậy, hơn nữa lực phát ra rất mạnh, so với lực bán của một viên đạn thì không kém là bao.
Lúc này, Trần Việt Trạch đột nhiên nhớ ra vừa rồi có hai người đi theo Tiêu Chấn Long, tại sao ông ta lại không thấy? Trực giác dường như nói với Trân Việt Trạch rằng chính sự tồn tại của hai người này khiến Tiêu Chấn Long tự tin đến thế, cũng chính vì vậy anh mới có thế bình tĩnh đối phó với tình huống trước mát như vậy.
“Thấy không! Đây chỉnh là lý do tại sao cậu ta thành công!’ Trần Việt Trạch nhìn bỏng lưng đầy tự tin cúa Tiêu Chấn Long, nhẹ nhàng nói.
Vưu Lệ Khánh đứng bên cạnh đã sớm bị cảnh tượng lạ lùng này làm cho kinh hãi, gã ta và đám thuộc hạ đang nhìn xung quanh xem rốt cuộc là ai đang núp trong bóng tối, là ai núp trong bóng tối đã giúp đỡ Tiêu Chấn Long, nhưng xung quanh không có gì khác ngoại trừ âm thanh huyên náo của thành phố.
Bây giờ đứng giữa Tiêu Chấn Long và nhóm người ngoài một đồng xu còn có một người đang lăn lộn trên mặt đất vì đau đớn.
Tiêu Chấn Long khịt mũi với tên cầm đâu, tay phải vì vào đồng xu, ý là tiếp đi.
Trán của tên cầm đầu đố đầy mồ hôi, men rượu dường như cũng bị khí thê’ của Tiêu Chẩn Long làm tan biến, gã ta nhìn trái nhìn phải thuộc hạ của minh, phấy tay một cái, hai tèn thuộc hạ phía sau lao lẽn, lần này chúng còn chưa kịp bước tới đã nghe hai tiếng v@t cứng xuyên qua không trung, tiếp đó là hai tiếng hét thất thanh, hai tên này cũng giống tên đầu tiên, ỏm gối, kêu la thám thiết trên mặt đất.
“Họ ờ đó!” Sau hai âm thanh vang lên, Vưu Lệ Khánh cuối cùng cũng tìm ra dấu vết của những người núp trong bóng tối, nhưng gã ta chí đoán được vị trí cúa họ.
Dù sao Vưu Lệ Khánh có thế ở Thiên Đạo Minh bộc lộ tài năng, đảm nhiệm chức đại ca của hội Mỹ ưng, là nhờ những nhân tố thành công của mình, đâng sau ánh mắt độc ác còn là một đỏi mắt có thế nhìn thấu lòng người.
Nhưng hai đòn đánh kia vẫn quá nhanh, nhanh đến mức Vưu Lệ Khánh chỉ có thể đoán được phương hướng, nhưng gã ta khẳng định râng nếu như những người kia ra tay một lần nữa, gã ta chẳc chân sẽ tim ra được vị tri của họ.
“Thực lực quyết định tất cả, đây là chân lý muôn thuở! Có vẻ như sự yên bình của thế giới ngầm Đài Bâc bao năm nay sẽ bị phá vỡ bới người tré tuối này, chúng ta đi thỏi!” Trän Việt Trạch đứng dậy, dẫn Vưu Lệ Khánh và những người khác đi về phía dường phố.
Vưu Lệ Khánh rất không cam lòng, gã ta muốn tìm ra kẻ đang trốn trong bóng tối, nhưng Trän Việt Trạch không cho gã ta cơ hội, bới vì theo quan điểm cứa Trần Việt Trạch, nếu như Tiêu Chấn Long không phải kẻ thù, càng biết ít v’ê anh thì càng an toàn.
Khi Trần Việt Trạch dẫn nhóm người Vưu Lệ Khánh đi qua chỗ Tiêu Chấn Long, hai bên đối mặt nhau, Trần Việt Trạch quay lại nhìn Tiêu Chấn Long với vẻ tán thưởng, Tiêu Chấn Long cũng
mỉm cười với Trần Việt Trạch, nói: ‘ông Tràn, đi thong thả!’
Trần Việt Trạch nhìn ra sự tự tin trong mắt Tiêu chấn Long, đó là ánh mât mà chí những người có thực lực và lòng tin to lớn mới có thế bộc lộ ra ngoài, chỉ riêng sự tự tin này đã khiến Trần Việt Trạch biết nếu ông ta là kẻ thù của Tiêu Chấn Long thì dù có thâng cũng phái trá giá rất đắt.
Khi Trần Việt Trạch đi ngang qua tên cầm đầu, ông ta liếc nhìn gã ta bằng ánh mắt thương hại, sau đó lâc đầu, dần đám người Vưu Lệ Khánh đi về phía đường phố.
Vào lúc này, một sự thay đổi đột ngột xảy đến, một loạt tiếng la hét thảm thiết vang lên khắp cả con phố, không khí ngập tràn sát khi kinh người cùng với sự lạnh giá như xám chiếm xương tủy.
Những tiếng kêu r3n kia đối với nhóm người Trân Việt Trạch mà nói, chỉ là một cuộc tiêu diệt từ một phía, không có bất cứ cơ hội nào đê’ đánh trả.
Mặc dù Trần Việt Trạch tin rầng chỉ cần quay đầu lại ông ta có thề nhìn thấy một trận đánh nhau đặc sầc nhất trần đời nhưng ông ta đã kiềm chế sự tò mò của minh, không quay đâu lại.
Trần Việt Trạch không nhìn lại, đương nhiên Vưu Lệ Khánh cũng không nhìn lại, và đương nhiên tất cả các đàn em của ông ta cũng khổng nhìn lại.
Tuy nhiên, nhóm người của Trần Việt Trạch vẫn dừng bước, giống như pho tượng lạnh băng đứng giữa đường phố, láng nghe từng tiếng chém giết phát ra từ phía sau.
Chì trong chốc lát, cá con phố yên tĩnh trờ lại, tất cả những gì có thể nghe thấy là tiếng r3n rỉ khắp nơi.
Tiêu Chấn Long không giết chúng, nhưng cho dù là không giết, có lẽ chủng sẽ
không dám đến phố ăn vặt này tác oai tác quái nữa.
ít nhất trong tương lai gần chổ bán đậu hũ ờ đây sẽ được yên tĩnh, Tiêu Chấn Long nghĩ vậy.
Lúc này, Trần Việt Trạch mới quay đầu lại nhìn Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long vẫn đứng ở đó, tựa như một cây tùng kiêu hãnh đứng trong gió, bóng đêm không ngăn được ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ mắt Tiêu Chấn Long, nhưng điều khiến Tran Việt Trạch nhớ nhất chính là nụ cười như có như không trên khóe miệng Tiêu Chấn Long.
Không ai thấy Tiêu Chấn Long đã ra tay lúc nào, cũng không thấy người ấn minh trong bóng tối là một hay hai người, họ ra tay thế nào và đã lặng lẽ rời đi không chút tiếng động ra sao.
Phía sau thân hình nghiêm nghị dường như ấn chứa một luồng tà khí, đây là phán đoán cúa Trần Việt Trạch đối với Tiêu Chấn Long.
Ánh mắt của Tiêu Chấn Long và Trần Việt Trạch giao nhau trèn con phố tràn ngập tiếng kèu than, Tiêu Chấn Long đang khoe khoang vốn liếng cùa mình với Trần Việt Trạch, phản hồi lại Tiêu Chấn Long là một huyền thoại đã trải qua những thăng trâm của cuộc đời, một kiếu điềm đạm, binh tĩnh của cãc bậc tiền bối giang hồ, khiến cho Tiêu Chấn Long chịu một trận đả kích mạnh.
“Giở vẫn muốn tiêu diệt cậu ta sao?” Tran Việt Trạch giống như đang hòi chính mình, mà cũng giống như đang hỏi Vưu Lệ Khánh bên cạnh.
“Chuyện này…” Vưu Lệ Khánh hơi do dự, thực lực mà Tièu Chấn Long thế hiện hôm nay thực sự khiến Vưu Lệ Khánh phải nhìn anh bâng cặp mát khác xưa, sức mạnh và thủ đoạn của anh so mới gã ta chl có hơn chứ không kém.
Vưu Lệ Khánh cỏ thế nhìn ra Tiêu Chấn Long đối với những người kia rất
nặng tay, mặc dù không giết nhưng so với giết thì cũng không khác nhau là bao.
Hầu như tay chản của chúng đã không còn nguyên vẹn, nếu không được cứu chữa kịp thời thì có thế đến Cục Phúc lợi xã hội nhận trợ cấp hàng tháng, có lẽ là suốt đời.
Tiêu Chấn Long nhìn con Rolls Royce chậm rãi rời khỏi con phố, hít sâu một hơi.
Anh đi tới chỗ tẽn cầm đầu, hói: “Mày còn muốn biết tao là ai nữa không?”
Chỉ thấy tèn đại ca vừa rồi còn diệu võ dương oai giờ đã nâm trong vũng máu trên mặt đất, ánh mắt hoáng sợ nhìn Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long cười với gă ta, lộ ra hàm răng trâng noãn, nói: “Tao tên Tiêu Chấn Long, đến từ Đài Nam!”
Tiêu Chấn Long! Nếu như nói thế giới ngẫm Đài Bác không biết tống thống hiện tại là ai thì còn lý giải được nhưng nói không biết đến cái tẽn Tièu Chấn Long thì người này nhất định sẽ bị tất cả người trong giới xã hội đen chửi rủa.
Mặt tên cầm đầu cât không còn giọt máu, trong lòng thầm mẳng bản thân sao lại đi trêu chọc vởi tẻn sát tinh nảy chú?
“Biết vì sao tao lại nói cho mày không?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Bởi vỉ mày đẩ có được cơ hội đó!” Nói xong, Tiêu Chấn Long đứng dậy sái bước ra ngoài đường phố.
Tên đại ca câm đâu nằm trên vũng máu, nghe xong câu nói của Tiêu Chấn Long thì mặt đầy mờ mịt, đầu gục xuống đất bất tính, cách trán gã ta chưa đầy năm cm là đồng xu cúa Tiêu Chấn Long….