Nhà Lao Chi Vương

Chương 297: Chương 297




Trong một góc tối chỗ ngã rẽ ở quảng trường có mấy đỏi mát nhìn theo phía hai người Tiêu Chấn Long rời đi, ngay sau đó lại ẩn vào trong bóng tối…
Đêm, trên một hành lang yên tĩnh ở khu nào đó của Đài Bác, hai bóng người một cao một thấp sóng vai nhau mà đi, bước chân dẫm lên trên gạch đá xanh phát ra tiếng lộp cộp.
Bóng người cao là Tiêu Chấn Long, thấp chính là Vu Duy Ninh.
“Em đã xử thằng oắt con kia kiểu gì?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Rất đơn giản, cầm hai cái chai, sau đó đập lẽn đầu nó.” Duy Ninh giống như không có chuyện gì mà nói.
“Em ra tay cũng khá nặng đó, hắn là chỉ trong mấy tháng nó cũng không đỡ lên nối.”
“Láo xược với Lệ Ngọc, nó đáng chết!” Trong mắt Duy Ninh xuất hiện ánh sáng lạnh.
“Em rất quan tâm tới Lệ Ngọc nhỉ!” Tièu Chấn Long cười hòi.
Có lẽ là nhắc tới Lệ Ngọc, giọng điệu của của Duy Ninh dần trở nên nhẹ nhàng hơn: “Em không có gia thế hiến hách gì, lúc mởi tới Thảnh Tâm tất cả mọi người đều coi em như một tên ăn mày, chi có Lệ Ngọc là không, cô ấy thật lòng làm bạn với em.

Bất đầu từ lúc ấy, em đã thề nếu ai dám động tới Lệ Ngọc, người đầu tiên mà kẻ đó phải bước qua chính là Vu Duy Ninh em.”

Lời này của Duy Ninh tràn đầy chắc nịch, không khỏi làm cho trước mắt Tiêu Chấn Long ngời sáng, khiến cho Tiêu Chấn Long không khỏi nghĩ tởi động cơ thật sự mả Vu Duy Ninh muốn bảo vệ Lệ Ngọc là gì.

Có lẽ là sự gặp gỡ của số phận đã khiến cho Lệ Ngọc và Duy Nghiên đi cùng với nhau, bởi vì ớ trong mắt của Lệ Ngọc không hề có khoảng cách giữa sang
hèn.

Nếu nói tởi trước kia thì có lẽ cuộc sống của Lệ Ngọc còn khó khăn hơn cả Duy Ninh, thế nên Lệ Ngọc càng có thế thấu hiếu được nổi khố lạc lõng một mình này của Duy Ninh.
Cũng chính bời vì điêu này, Duy Ninh mới có thể cam kết từ tận đáy lòng đối với Lệ Ngọc, về mặt này mà nói, Duy Ninh là một người rất đáng tin cậy.
“Em thích Lệ Ngọc?” Tiêu Chấn Long hỏi thử.
Duy Ninh ngấn người, cậu ấy không ngờ tới Tiêu Chấn Long sẽ đột nhiên hỏi như vậy: “Em không biết thích là gì, nhưng mà em biết nếu có một ngày Lệ Ngọc muốn em chết vì cô ấy, em cũng sẽ không do dự.”
Tiêu Chấn Long cười ha hả, nhẹ vỗ bả vai Duy Ninh, nói: “Không nghiêm trọng tới vậy đâu, nếu như Lệ Ngọc thật sự có nguy hiếm, thì người ra mặt cũng phải là người anh trai như anh chứ.

Em chi cần khiến cho những năm này Lệ Ngọc ờ Thánh Tâm được vui vẻ là được, biết chưa?”
Mặc dù vẻ mặt nói chuyện lúc này của Tiêu Chấn Long khá ôn hòa, nhưng mà Duy Ninh lại nghe ra được sự không cho phép làm trái lời ở trong lời nói của Tiêu Chấn Long.
Vu Duy Ninh khẽ gật đầu với Tiêu Chấn Long, coi như đã đồng ý.

Nếu như ban đầu trong lòng Duy Ninh vẫn chưa dám xác định thân phận của Tiêu Chấn Long, thì từ lần đầu tiên Tiêu Chấn Long đến Thánh Tâm bày ra khí thế vô cùng phô trương, sau đó là tin tức đây trời vê Tiêu Chấn Long trong thành phố Đài Bắc với quan hệ với tổng thống đương nhiệm, cùng với bối cảnh kinh tế của tập đoàn Nam Thiên lớn mạnh, khiến cho Duy Ninh cảm thấy Tiêu chấn Long hắn là một thương nhân rất tài giỏi.

Nhưng mà khí chất Tiêu Chân Long vô hình trung tản ra
lại vừa chính vừa tà, khiến cho Duy Ninh cảm thấy Tiêu Chấn Long cũng không có bối cảnh đơn giản giống như báo chí đưa tin.

Dĩ nhiên đây chỉ đơn thuần là trực giác của Duy Ninh, cậu ấy cũng chưa từng hòi Lệ Ngọc, không phải là không nghĩ tới, chỉ là cảm thấy chuyện này cũng không cần thiết.

Hai người tạm thời không nói chuyện, chí sóng vai đi ở trên hành lang.

Duy Ninh thi ảm thầm trầm tư, còn Tiêu Chấn Long thì lại thích thú tận hướng sựyẻn tĩnh khó có được này của buổi đêm.
Đột nhiên, Tiêu Chấn Long dừng lại bước chân, vươn tay ngăn Duy Ninh lại.
“Sao vậy?” Duy Ninh ngạc nhiên mà nhìn Tiêu Chấn Long đang nhíu mày.
Tiéu Chấn Long làm một động tác đừng lẻn tiếng với Duy Ninh, sau đó ánh mắt sâc bén nhìn về hành lang chưa tới trăm mét phía trước.

Cuối hành lang là một đường cái rộng lớn, có dòng người đi qua, xe cộ tấp nập.

Hai bẽn lối đi có trồng cây cối xanh um tươi tốt, lúc này toàn bộ lối đi chỉ còn lại hai người Tiêu Chấn Long và Vu Duy Ninh, dòng người vừa nãy cùng đi vào lối đi này bây giờ đã biến mất, giống như cả hành lang lúc này chính là chuẩn bị cho Tiêu Chấn Long và Duy Ninh.
Tay phái cúa Tièu Chấn Long đặt lẽn trẻn đầu vai của Duy Ninh, một là để bảo vệ, hai là đế trấn an Duy Ninh.

Hai người đứng sừng sững ở giữa lối đi giống như hai pho tượng, không hề nhúc nhích.
Lúc này dường như Duy Ninh cũng cảm thấy cả hành lang đang tràn ngập một loại hơi thớ không giống binh thường, xung quanh lối đi yên tĩnh tới đáng sợ, tuy râng đi về cuối lối
đi là có thể hòa vào thành phổ ồn ào sôi động, nhưng mà Duy Ninh lại cảm thấy khoảng cách tới cuối con đường kia lại cách bọn họ xa tới vậy, giống như lối đi đã biến thành một không gian tách biệt.


Không khí trên cả hành lang dần trở nên áp lực, giống như không gian đêu đang trở nên co lại, thỉnh thoảng có ngọn gió lướt qua mặt cũng khiến cho Duy Ninh cảm thấy như đang quất lên mặt phát đau.
Lúc này Duy Ninh còn chưa biết đây là sát khí, từng luồng sát khí hợp lại với nhau tạo thành một tấm lưới sát khí dày đặc.
Duy Ninh cảnh giác trời sinh theo bán năng mà nhích lại gần tới cạnh Tiêu Chấn Long, cậu ấy ngấng đầu liếc Tiêu Chấn Long một cái, chỉ thấy trên mặt Tiêu Chấn Long là vẻ vững vàng và tự tin.

Tiêu Chấn Long đã trải qua nhiều sóng gió, hai mát thỉnh thoảng lại phát ra ánh sáng sác bén làm người ta khiếp sợ, khiến cho Duy Ninh vừa rồi còn có chút sợ hãi dần dần bình tĩnh lại.
Cũng chính vào lúc này mấy chục bóng người xuất hiện từ trong hàng cây ở hai bèn lối đi, giống như giẫm trèn đất bằng, Duy Ninh nhìn mà nghẹn họng trán trối.

Mấy chục bóng người đan xen vào nhau mà dần dần tới gần chỗ của Tiêu Chấn Long, mòi một mét tới gần, Duy Ninh lại cảm thấy áp lực mà mình phải chịu giống như lại tăng thêm một phần, loại áp lực này dường như khiến cho hô hấp của cậu bé cũng trờ nên nặng nề hơn.
Mấy chục bóng người ở chỗ cách hai người hai mươi mét lại đột nhiên biến mất không thấy nữa, nếu như không phải Duy Ninh tin vào chính hai mát của mình, thì chác chắn cậu bé sẽ không tin mấy chục người lại cứ thế mà biến mất, cũng chỉ có loại cảm giác khiến cho người ta hít thớ không thông này không hề rút đi là khiến cho Duy Ninh cảm thấy những người đó chỉ đang ấn trong lùm cây và trên ngọn cây ở xung quanh lối đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.