Nhà Lao Chi Vương

Chương 300: Chương 300




“Tiêu Lệ Ngọc ngoan, em về trường trước đi, đừng lo cho chị.

Nói rõ mọi chuyện đă xảy ra cho anh trai em nghe lè được, tất nhiên anh ấy sẽ nghĩ cách cứu chị.” Hỏa Phượng đặt tay lẽn đầu gối, dùng vẻ mặt hòa nhã nói với Tiêu Lệ Ngọc, thần thái khi nói chuyện cúa cô ấy tựa như đang nói về chuyện của người khác vậy.
Tiêu Lệ Ngọc nhìn Hỏa Phượng, gật đầu một cách kiên định.

Sau đó Tiêu Lệ Ngọc đi đến trước mặt đám cánh sát đứng phía sau, đưa tay chỉ vào mũi của tên cảnh sát đứng đầu, gân từng chữ một mà nói: “Chăm sóc chị tôi cho tốt, bâng không thì không chỉ có anh trai của tôi sẽ không tha cho các người, đến tôi cũng sẽ khiến cho các người chết thật khó coi.”
Khi nói ra những lời này, sự rẻt lạnh trong giọng điệu của Tiêu Lệ Ngọc không chỉ khiến cho mấy tên cảnh sát cầm súng này phải rùng mình.

Nếu như những lời này được thốt ra từ miệng của mấy tên côn đồ đầu đường xó chợ, thì bọn họ sẽ cho rầng đây chỉ là biếu hiện chột dạ cúa chúng mà thôi, thế nhưng hôm nay, những lời này lại được thốt lẽn từ miệng của một cô bé mởi mười mấy tuối, khiến cho người ta cảm thấy lạnh cả sống lưng, tựa như có một cơn gió lạnh lẽo vừa thối qua.
“Linh Xuân, chúng ta đi!” Tiêu Lệ Ngọc và Linh Xuân không ngoảnh đầu lại mà đi về một hướng khác, đi chưa được bao xa, Tiêu Lệ Ngọc chợt quay đâu lại hỏi một câu: “Đúng rồi, các người muốn đưa chị của tôi đi đâu?”
“Phân cục Trung Sơn!” Tên cảnh sát dần đầu trả lởi một cách cứng nhâc.
Đài Bâc, trường học Thánh Tâm, cống trường.
Một chiếc taxi đậu ngay trước cổng trường, hai người lớn và
một cậu bé mười mấy tuổi bước xuống xe, chính là ba người vừa thoát khỏi một cuộc truy sát, Tiêu Chấn Long, Lão Băng và Duy Ninh.
“Anh trai!” Tiêu Lệ Ngọc từ trong trường học Thánh Tâm chạy ra, vừa chạy vừa gọi tên của Tiêu Chấn Long.
Tuy rằng Tiêu Chấn Long cảm thấy hơi bất ngờ với việc nhìn thấy Tiêu Lệ Ngọc ở đây vào lúc này, nhưng Tiêu Chấn Long rất vui mừng vì Tiêu Lệ Ngọc vần ổn.
“Tiêu Lệ Ngọc, đã trề vậy rồi sao còn chưa về ngủ, đứng ở cống làm gì vậy hả?” Tiêu Chấn Long mỉm cười, nói với Tiêu Lệ Ngọc.
“Anh trai, chị Phượng bị cảnh sát bât rồi, chị ấy bảo em đứng đây đợi anh.” Tiêu Lệ Ngọc khóc lóc nói.
“Cái gì?” Nghe Tiêu Lệ Ngọc nói vậy, Tiêu Chấn Long và Lão Băng đều gần như quát lên cùng một lúc.
“Kế cho anh nghe ban này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Chấn Long hỏi.
Tiếp đó Tiêu Lệ Ngọc kế lại chuyện mình và Linh Xuân bị bắt cóc đến chuyện cuối cùng Hoâ Phượng bị cảnh sát bát đi cho Tiêu Chấn Long và Lão Băng nghe một lần, về phần quá trình chi tiết xảy ra ở đoạn giữa thỉ do Tiêu Lệ Ngọc bị ngất đi giữa chừng nên cũng không rõ lâm.

Nhưng hai người Tiêu Chấn Long và Lão Băng đã hiểu được đại khái toàn bộ sự việc từ lời kế của Tiêu Lệ Ngọc, trong đó có một đoạn mà Tiêu Lệ Ngọc chưa kể, người đã trải qua biết bao trận chiến như Tiêu Chấn Long và Lão Băng cũng có thế đoán được đại khái chuyện đã xảy ra qua lời kế cúa Tiêu Lệ Ngọc.
“Lão Băng, gọi điện thoại cho bọn Hác Long, bảo bọn họ mười phút sau đến trước cổng phân cục Trung Sơn đợi tôi.”

“Dạ, đại ca!”
“Anh trai, em cũng muốn đi.” Tiêu Lệ Ngọc nói.
“Mấy người các em đừng đi theo, có đi cũng không giúp được gì, mau về ngủ đi, ngày mai còn đi học nữa.

Mọi chuyện cứ giao cho anh đi.” Tiêu Chấn Long dùng giọng điệu kiên định nói với Tiêu Lệ Ngọc.
Ba người Tiêu Lệ Ngọc biết mình có đi cũng chầng giúp được gì, cho nên ba người chờ đến khi có được lời hứa sẽ cứu Hoá Phượng ra đến lần thử ba của Tiêu Chấn Long thì mới quay về phòng ngủ của trường học.
“Đi thôi, Lão Băng.

Chúng cùng đến cục cảnh sát của Đài Bác nhìn xem.” Tiêu Chấn Long cười lạnh nói.
Tiêu Chấn Long và Lão Băng biết rõ, với thân thủ của Hỏa Phượng thì việc trốn thoát từ trong tay của mấy tên cảnh sát là chuyện dề như trớ bàn tay, hơn phân nứa là vì Tiêu Lệ Ngọc nèn mới cam chịu vào cục cảnh sát, dãy là lần đầu tiên Tiêu Chấn Long tiếp xúc với cảnh sát Đài Bẳc từ khi đến Đài Bẳc đến nay.

Tiêu Chấn Long không biết kết quả sẽ ra sao, nhưng anh rất rõ ràng một chuyện, nếu như có ai dám động vào một sợi tóc của Hòa Phượng, anh sẽ lấy mạng cả nhà của tên đó, sâc mặt của Tiêu Chấn Long ngước nhìn màn đêm bẽn ngoài cứa số xe, dõi mât toát lèn một sự lạnh lùng khấc biệt.
Đài Bác, phân cục Trung Sơn là phân cục cảnh sát lớn nhất của thành phố Đài Bác.

Nơi mà Hoá Phượng đuối theo mấy tèn bât cóc Tiêu Lệ Ngọc vừa hay chính là phạm vi quán lý
của họ, trùng hợp đụng phải lúc mấy tên cảnh sát đi tuần tra đêm, bị họ bát gặp cảnh tượng Hỏa Phượng chạy xe quá tốc độ làm người bị thương, thế nên mấy tên cảnh sát này đã đưa Hoả Phượng đến nơi tạm giam nghi phạm của phân cục Trung Sơn.
Vì Hoả Phượng bị tình nghi làm người bị thương và giết người nên cô ấy lại bị đưa đến trại tạm giam chuyên dành cho mức độ phạm tội khác.

Cá nơi tạm giam được thiết kế dựa theo nhà giam, nhưng sáng hơn nhà giam rất nhiều.

Hai bẽn hành lang đều là những không gian nhỏ dược ngăn bởi song sât, người ớ bèn trong đều là những ké “phạm tội” theo lời cúa cảnh sát.

Hỏa Phượng chú ý thấy bên trong phần lớn là đàn ông, nữ giới phạm tội như cô ấy đã ít lại càng ít.
Hỏa Phượng vừa bước vào trại tạm giam, do bề ngoài nối bật hơn người của mình nên đã lập tức thu hút ánh mắt như thú hoang của đông đảo đám đàn ông trong trại tạm giam, mỗi người đều nhảy dựng lên như thế vừa bị tiêm thuốc k1ch thích mà lao đến trước song sát, thốt lên mấy lời dâm ô dơ bấn với Hoả Phượng.

“Người đẹp, đến phòng của anh này, đế anh thương em nào! Ha ha!”
“Gái ơi, phạm tội gì mà vào đây vậy? Bán thân phải không, bao nhiêu tiền đấy? Ha ha, đợi anh ra ngoài rồi nhất định sẽ mua em! Ha ha.”
Từng câu nói dâm ô dơ bấn vang lên bên tai của Hỏa Phượng, lúc mới đầu Hoả Phượng còn có thế vờ như không nghe thấy, nhưng có mấy lời thật sự đã khiến cho Hoá Phượng cám thấy
bị xúc phạm trước nay chưa từng có.

Hỏa Phượng chợt dừng bước, xoay đầu nhìn sang tẽn đàn ông tục tĩu đã giơ ngón giữa với mình, vung tay phải lên siết chặt ngón giữa đang giơ lên đó.
Hỏa Phượng cười lạnh một tiếng với tên đó, tay phải dùng lực đập mạnh vào trong là đã nghe thấy một tiếng “ráng rác” vang lên.

Ngón giữa của tên đàn ông tục tĩu nọ đã bị bẻ gãy, một tiếng gào thét thám thiết vang vọng khâp trại tạm giam, tên đàn ông tục tĩu giơ ngón giữa với Hoả Phượng ôm tay phải của mình lăn lộn gào thét điên cuồng trên mặt đất.
Một tên trợ thủ bên cạnh tên đàn ông tục tĩu nọ dường như còn muốn đi qua giúp đỡ nên đã lao đến bẽn lan can.

Hỏa Phượng đã vươn tay phải vào trong lan can nắm lấy sau ót của tên đàn ông nọ, tiếp đó Hoả Phượng chợt dùng sức, đầu của tên nọ liền lao thẳng đến lan can giống như tẽn lửa được đốt lên.

Khe hở giữa các song sẳt của lan can trong trại tạm giam cũng rộng khoảng hai phần ba đầu người, cái đầu của người nọ dưới sức mạnh của Hỏa Phượng bị đập cho kẹt cứng vào giữa lan can, hai lỗ tai không chịu được sức ép mà bị dập nát thành hai miếng thịt băm.

Đau đớn đến tột cùng khiến cho tẽn đàn ông nọ kêu gào đến xé ruột xé gan, đến mức những tên cặn bã của xã hội trong trại tạm giam này đều không nhịn được mà che tai.

Hỏa Phượng cười lạnh, tay phải vẫn nâm chặt sau ót của tên đó không cho động đậy, hai tay tên đó quơ quào loạn xạ, liều mạng vẫy vùng giữa không trung, tựa như đang liều mạng muốn bẳt lấy thứ gì đó.
Hai tên cánh sát theo sau thấy Hóa Phượng còn dám ra tay đánh bị thương người khác ngay cả khi đang ờ cục cảnh sát thì vội vung côn cảnh sát trong tay lao đến chỗ Hoả Phượng.
“Hử?!” Hỏa Phượng chợt quay đầu nhìn hai tèn cánh sát phía sau, đôi mát phát ra tia nhìn khùng bố lạnh như băng, lập tức
khiến hai tên cảnh sát phải dừng bước.
Hỏa Phượng hừ lạnh một tiếng rồi thá lỏng tay phái, quay đầu tiếp tục đi về phía trước, lúc này, cả dãy hành lang đều im phăng phắc, chẳng có ai dám thốt ra lời nhục nhã Hoả Phượng nữa.


Nhìn thấy thân thú lợi hại lại tàn độc của Hỏa Phượng, mói người đều tự biết rằng mình sẽ chẳng chấm m*t được gì đâu, thế nhưng vẫn có người càn rỡ mắng nhiếc trong gian phòng, nhưng cũng không có ai dám đến trước lan can, sợ sẽ trở thành kẻ tàn tật giống như hai người kia.
“Vào trong đi! Chờ sau khi điều tra rõ ràng vụ án này thì sẽ đưa cô ra xét xử.” Một tên cảnh sát trong đó quát lên.
Hóa Phượng ra vẻ chắng lảm sao cá bước vào gian phòng, cá phòng chỉ có một mình cô ấy, Hoả Phượng cũng không ngồi xuống, cô ấy khoanh hai tay trước ngực dựa vào tường, cúi thấp đầu, không nói một lời.
Hai tên cảnh sát nọ khoá cửa phòng giam lại rồi ra khỏi trại tạm giam, cả cái trại tạm giam ngoại trừ hai người đang gào thét thè thảm kia ra thì chắng còn tiếng động nào khác.
Trong sánh xứ lý vụ án cúa phân cục Trung Sơn, mặc dù đã gần nửa đêm nhưng trong sảnh vẫn còn rất đông người.

Lúc này mới có thê’ nhìn ra vì sao tần suất phạm tội của Đài Bầc lại cao đến thế, chí nhìn vào mấy bóng dáng bận rộn đến tận nứa đêm của cảnh sát nơi đầy thì đã có thể biết được tuyên truyền trị an của Đài Băc cỏn thua xa mấy ngọn đèn neon bên đường.
“Xin chào! Xin hói mới nãy có phái có một người phụ nữ mặc đồ đò bị bát đến đây hay không, xin hỏi cô ấy đang bị nhốt ở nơi nào?”
“Ra phía sau xếp hàng đi, không thấy tôi đang bận hả? Đi! Đi!” Một nhân viên cánh sát nam trong sánh xứ lý vụ án đến đầu cũng chầng thèm ngẩng lên, dùng giọng điệu chầng chút lề phép nào mà còn xen lẫn vẻ tức giận đế đáp lại người đàn ông vừa đặt câu hỏi.

Thế nhưng, cùng lúc đó, người nhân viên cảnh sát này lại không chú ý tới, đại sảnh mới nây còn ồn ào sao đột nhiên trở nên im phăng phẳc rồi?
Người đàn ông đứng ngoài quầy lại lịch sự hỏi thèm lần nữa.

Tên nhân viên cảnh sát nam kia dường như vẫn chưa phát hiện được điều khác thường, vẫn dùng giọng điệu còn bất lịch sự hơn ban nãy đế đáp lại người đàn ông bèn ngoài.
“Chầng phải đã nói với anh rồi sao? Ra phía sau xếp hàng, không thấy tôi đang bận à? Nói nhảm với tôi nhiều thế làm
gì!?”
“Mẹ nó, tống thống nhìn thấy đại ca cúa tao còn phái khách sáo nể mặt, mày là cái thứ gì?” Một tiếng rống giận vang vọng khắp sảnh, sau đó nhân viên cảnh sát nam kia thấy mình bị người ta xách lèn từ sau quầy y như một con gà.
“Aiya!” Nhân viên cảnh sát nam kia bị ném mạnh xuống sàn đá cẩm thạch trong sảnh, phát ra một tiếng vang nặng nề.
“Đại ca của tao đang hỏi mày đó?”
“Mày…” Nhản viên cảnh sát nam ka vừa muốn chửi người, vừa ngấng đầu lẽn đã nhìn thấy mười mấy tên đàn ông cao lớn mặc áo khoác đen đứng trong sảnh, dần đãu là một người trẻ tuổi mặc thưởng phục màu đen đang nhìn anh ta với vẻ mặt âm trầm, cảm giác áp bức mãnh liệt khiến cho anh ta không dám bật ra lời mắng chửi phía sau.
Đám người đứng trong sánh xử lý vụ án này chính là Tiêu Chấn Long và Lão Băng dẫn theo mười tám thiết vệ còn có Trương Anh Tú và Trương Bá Chỉnh, Trương Anh Tú và Trương Bá Chính vừa nhận được mệnh lệnh của Tiêu Chấn Long đã lập tức dẳn theo mười tám thiết vệ đến đợi trước phân cục Trung Sơn, sau khi Tiêu Chấn Long và Lão Băng đến, Lẫo Băng kế lại đơn giản những chuyện đã xảy ra với mọi người.

Nào ngờ lửa giận của Trương Anh Tú và Trương Bá Chính còn có mười tám thiết vệ còn muốn lớn hơn cả hai người Tiêu Chân Long, những người này đều là những kẻ nói một là một, nói hai là hai ở Đài Bâc, thật không ngờ ở Đài Bẳc vậy mà còn có kẻ dám bắt người của Nam Thiên, đây chính lã chuyện không thế tưởng tượng nối ở Đài Nam.
Dưới sự dẫn dát của Tiêu Chấn Long và Lão Băng, hai người Trương Bá chính và mười tám thiết vệ hùng hùng hố hố xông vào sánh xử lý vụ án của phân cục Trung Sơn, mấy tên cảnh sát thông minh vừa thấy đám người Tiêu Chấn Long không có ý tốt này bước vào thì đã lập tức chạy đến đại đội trinh sát phía sau đế cầu viện binh, chỉ đáng thương cho tẽn nhân viên cảnh sát nam không biết sống chết này thôi.
Ngay lúc này, một nhóm cảnh sát mặc thường phục giống như cid cúa Hồng Kông từ phía sau quầy xông ra, ai nấy đều có khí thế hung hãn, thẻ tên trước ngực lay động theo từng bước chạy.
“Các người là ai? Có biết đây là nơi nào hay không? Dám đến đây gây rối.” Một tên cảnh quan nam ước chừng khoảng ba mươi tuôi quát lớn vào nhóm người Tiêu Chấn Long.
Tiêu Chấn Long nhìn bảng tên của người nọ, Hoàng Mạnh Hùng, hình như còn là quan.


Tiêu Chấn Long thầm lặp lại cái tên này vài lần trong lòng, cười lạnh một tiếng, không nói năng gì.

Quý Tân phía sau nhấc một cái ghế từ bên quầy đến đặt
■ ‘ ‘T’
phía sau Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long nghênh ngang ngồi xuống ghế, bât chéo chân, quay về phía Hoàng Mạnh Hùng và cấp dưới của gã.
Tiêu Chấn Long nhàn nhã ngồi giữa đám đông, cả người đêu toát lên vẻ phỏng khoáng mà tàn độc một cách tự nhiên, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị và khí thế uy nghiêm tản ra từ trên người của những thiết vệ Cờ Đen phía sau khiến cho người đã xử lý những vụ án ở cả hai giới hâc bạch lâu năm như Hoàng Mạnh Hùng biết được, người trẻ tuổi đang ngồi ở kia nhất định là một nhân vật không đơn giản.

Thế nhưng gã đã từng gặp qua phần lớn những đại ca xã hội đen ở Đài Bắc, thế mà chưa từng gặp người trẻ tuổi trông có vẻ hơi quen mát này.
Hoàng Mạnh Hùng biết rõ, kẻ dám làm càn ờ phần cục cảnh sát lớn nhất Đài Bắc như thế thì nhất định là một nhân vật có bối cánh thâm hậu, thế nên dù cho gã ta có bất mãn với thái độ kiêu ngạo của Tiêu Chấn Long đến đâu thì cũng không dám tuỳ tiện làm càn, chỉ có thế cấn thận từng chút một mà dò hỏi mục đích của Tiêu Chấn Long.
“Rốt cuộc cậu là ai? Coi phân cục Trung Sơn là nơi nào hả? Còn dám đánh cả cảnh sát.” Hoàng Mạnh Hùng hỏi.
“Tôi có một người bạn bị cảnh sát của phân cục Trung Sơn bât đi, tôi muốn đưa cô ấy về.” Tiêu Chấn Long nhàn nhạt nói.
“Chẳng hay cô ấy phạm phải tội gì mà vào đây?” Hoàng Mạnh Hùng hỏi.
“Hình như là làm người khác bị thương, còn có giết người nữa, sự việc cụ thế thì tôi cũng không rõ lám, tóm lại hôm nay tôi phải đưa cô ấy đi.” Mặc dù giọng điệu của Tiêu Chấn Long rất ôn hòa, nhưng xen lần trong đó là một sự kiên quyết cứng rân,
tín hiệu từ trong lời nói đã nói cho Hoàng Mạnh Hùng biết rầng tôi mặc kệ người bạn này của tôi đã làm người khác bị thương hay là giết người thì tôi cũng phải dẫn cô ấy đi.
Hoàng Mạnh Hùng cố kìm nén lửa giận đang bốc lén trong lồ ng ngực, gần từng chữ mà nói: “Quý ngài đây, đầu tiên tôi không rõ là người bạn này của cậu có phải đang bị nhốt ở phân cục Trung Sơn hay không, thứ hai, ngay câ khi cô ấy thật sự bị nhốt ở phân cục Trung Sơn, dù cho cô ấy đã làm người khác bị thương hay là đã giết người thì đêu đã vi phạm luật pháp quốc gia, cậu muốn đưa người đi như vậy không hề phù hợp với thủ tục.”
“Luật pháp quốc gia? Hừ!” Tiêu Chấn Long nghe Hoàng Mạnh Hùng nói thế thì hừ lạnh một tiếng, sau đó anh thay đối thái độ, nói: “Được thôi, vậy tôi làm thủ tục, tôi muốn báo lãnh cô ấy, như vậy là được rồi chứ, cảnh quan Hoàng?”
“Đương nhiên là được, chắng hay người bạn đó của cậu tên là gì, phạm phái tội gì?” Hoàng Mạnh Hùng hói.
“Cô ấy mặc đồ đỏ, là nữ, mới nãy đã bị nhân viên cảnh sát của các anh bắt vào đấy.” Tiêu Chấn Long nói.
Hoàng Mạnh Hùng đưa tay lên vẫy một cái, lập tức có một nhân viên cánh sát chạy vào, Hoàng Mạnh Hùng dặn dò mấy câu, người nhân viên cảnh sát nọ lập tức chạy về phía sau.

Không bao lâu sau, nhân viên cảnh sát nọ trở lại nói thầm mấy câu vào tai của Hoàng Huy Mạnh khiến gã ta cau mày.
‘Thật xin lỗi quý ngài đây, tôi không thể thả bạn của ngài bạn!” Hoàng Mạnh Hùng trả lời.
“Vì-sao-hả?” Tiêu Chấn Long lạnh mặt đi, gằn từng chữ mà hỏi
Hoàng Mạnh Hùng ở đối diện.
“Người bạn này của cậu bị tình nghi đã giết mấy du khách có quốc tịch Nhật Bản, thật xin lỗi, tạm thời không thế bảo lãnh!” Hoàng Mạnh Hùng trá lời.
“Anh lớn gan thật đấy!” Tiẽu Chấn Long đứng phát dậy, quát thẳng vào mặt của Hoàng Mạnh.
Trong nhất thời, bầu không khí của cả sảnh xử lý vụ án lập tức căng tháng lên….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.