Nhà Lao Chi Vương

Chương 57: Chương 57




“Không có gi là liên lụy hay không liên lụy cá, chí lã mấy thâng ranh con, bộ xương già này còn không để họ vào mắt.” Chú Lục đáp.

trong lời nói lộ ra cám giác tự tin đã lảu.
Nhìn ông cụ phóng khoáng như thế, đám anh em cũng không nhịn được tăng thèm khí phách.
Lủc này, chi thấy Hỏa Phượng lấy ra một cải hỏm lởn từ dưởi đất lên, đoán chừng phải nặng năm mươi, sáu mươi cân.

Đám người mở hỏm xem xét đều ngây dại, trong hỏm lả sủng ống đạn được mới tinh, mặc dù không có vũ khí hỏa lực lớn như AK47, nhưng từng cây súng lục bẽn trong vô cùng tinh xảo.

Đám người Lý Thế Vinh và Trương Anh Tú rất có nghiên cứu vớỉ súng Ống nhìn thấy súng lục trong hòm mả hai mẳt đều tỏa ra ánh sáng nóng bóng, đối với đám Lý Thế Vinh mà nói, một cây súng tốt không thể nghi ngờ chính là thần hộ mệnh giữ mạng cho bọn họ.
“Mọi người chọn đi, ở đây có hơn chục cây súng lục, đều là súng lục tiêu chuấn phản phối cho bộ đội đặc chủng cảc quốc gia, mổi cây súng đều có một đến hai băng đạn.” Chú Lục thúc giới thiệu nỏi.
Đối với Lý Thế Vinh nghiên cCm súng nhìn kỹ một chút rồi chọn lấy một cây súng nòng xám bạc, thân súng màu đen, dây là súng lục Ruger p-85 do Mỹ sán xuất, hĩnh dâng đằu ngâm thích hợp bán ban đêm.

Trương Anh Tú dùng ánh mát kính nế nhìn Lý Thế Vinh, ý lả tầm nhìn thật tốt! Lý Thế Vinh mỉm cười, xem như đáp lại.

Mà Trương Anh Tú thì chọn cây súng Đại bàng sa mạc mâu đen, mặc dù bàng đạn chỉ có thể chửa báy viên, nhưng tốc độ bán nhanh.

Mặc dù Hỏa Phượng và Phièu Tuyết không quen dùng súng, nhưng vẩn tự mình chọn lựa một cây súng lục chuyên dụng cho nữ do Đức sán xuất.
Những người khác cũng chọn lựa cây súng lục minh thích.

Tiêu Chấn Long không phải rất thành thạo về súng, chỉ tùy ý chọn một cây súng bạc màu bạc, trọng lượng cầm trong tay cảm thấy còn hợp tay, bỏi vì cho tới bây giờ đều không dùng sũng, cho nẻn Tièu chấn Long rất khiêm tốn thinh giáo Trương Anh Tú sử dụng như thế nào.

Thật ra rất đơn giàn, chỉ cần mờ khỏa bảo hiểm của sủng lục rồi bôp cỏ lả được.

Vài trăm ngưởi vây quanh bên ngoài, dù cho nhầm mât lại cũng có thể bắn trúng mấy tèn.
Tất cá mọi người thu dọn xong, câm ba con dao găm quân đội dầt vào bẳp chân, tay cầm súng lục lặng yên chờ đợi Tiêu Chấn Long căn dặn.

Kinh như đêm càng sáu hơn, biệt thự màu trâng như một đáo hoang giữa biển bị nước biển màu đen bao quanh, xem ra một trận giết chóc không thế tránh được.
Cửa biệt thự chậm rãi mớ ra, tiếng kẽo kẹt vang lên theo cửa chuyển động, Tiêu Chấn Long dẫn đầu mười hai anh em chậm rãi đi ra biệt thự, trước đây Hỏa Phượng và chú Lục phụ trách liên lạc trong biệt thự, giây phút cửa mở ra, sau khi trải qua trận chiến đêm nay cũng chính thức gia nhập vào binh đoàn của Tiêu Chân Long.

Thật ra chỗ bí mật của chú Lục thúc không chỉ ở kỹ thuật phẫu thuật ngoại khoa cao siêu của ông ấy, mà bồi vì hai mươi năm trước ông ấy đã từng là một sát thủ nhà nghề vang danh giang hồ, mặc dù đã gần đến tuổi về hưu, nhưng thân thủ sác bén không bị ảnh hưởng chút nào do tuổi tác suy yếu, sau trận này các anh em đều gọi ông ấy bằng biệt danh bác sĩ ngoại khoa, dựa vào dao giải phẫu dài hơn ba tấc trong tay đã từng vô số lần “Giải phẫu” kẻ địch vì Tiêu Chấn Long, đương nhiên những người này không còn ai có thế đứng lẻn.
Mười hai người chậm rãi đi xuống cầu thang, đứng giữa khu đất trống trước biệt thự, mười hai người hợp thành một đội ngũ chiến đấu hình tam giác.

“Chiến Thần’ Lý Thế Vinh đứng phía trước nhất, còn Tiêu Chấn Long đứng ở chính giữa hình tam giác.

Tiêu Chấn Long mặc áo khoác màu đen, đứng trói tay, thỉnh thoáng gió nhẹ nứa đêm lại tung bay một góc áo khoác, lúc này Tiêu Chấn Long tựa như một pho tượng dùng búa chạm khác, khuòn mặt đẹp trai lạnh lùng, nhìn hàng trăm anh em Thanh bang trước mặt không chớp mát.

Mười hai người hình thành hơi thờ sát khí lao nhanh đến Thanh bang, trận sống mái đến cùng, không chiến, e sợ chỉ có một kết quả, đó chính là chết.

Trong ánh mắt tất cả mọi người vốn không hề khiếp đảm, không hề sợ hâi, hầu như cũng không đế gần năm trăm người giỏi Thanh bang ở trong mát.

Phải biết dù cho những người này muốn diệt hết bất kỳ một bang phái nào ở Thượng Hải cũng dư xài, mười hai người vô cùng tỉnh táo làm trong lòng đàn em Thanh bang chấn động, đây cũng chính là nguyên nhân Thanh bang chậm chạp không khởi động tấn công.
Có đôi khi nhiều người không nhất định sức lực lớn, ít người cũng không nhất định chính là kẻ yếu, khí thế hai quân đối chọi tuyệt đối quan trọng nhất, khí thế binh đoàn của Tiêu Chấn Long hình thành sát khí tuyệt đối có thể khiến cho bất kỳ một đàn em Thanh bang nào muốn tiến lên trước nhất chết dưới chân họ.

Nhưng cũng có người không tin, theo một tiếng “Giết!”, tất cả người của Thanh bang đều vung dao trong tay lên chạy đến chỗ đám người Tiêu Chấn Long.
Chỉ nghe thấy một tiếng súng ‘Bằng” vang lên, người xông lên trước nhất cầm dao theo tiếng súng vang mà đứng im ở nơi đó, là bị dọa sao? Dĩ nhiên không phải, chỉ nhìn thấy ờ giữa trán gã ta chảy ra từng giọt từng giọt máu tươi xuống đồng cỏ trước biệt thự, sau đó bịch một tiếng ngã xuống đồng cỏ.

Mượn ánh đèn hơi yếu ngoài hành lang bên cạnh nhìn giữa trán bị trúng đạn, khiến tất cả mọi người Thanh bang biết kỹ thuật băn súng của người trước mắt cực kỳ chuấn xác.

Nố súng chính là Lý Thế Vinh, cánh tay trái tiếp tục đỡ cánh tay phải cầm súng, vẫn duy trì tư thế bán súng, thậm chí ngay cả hai chân cũng không chuyển động.
Lý Thế Vinh không hề động, tất cả mọi người cũng không động, vần dừng lại tư thế lúc đi ra cửa lớn biệt thự.

Tiêu Chấn Long đứng gác tay, đã không có khái niệm đối với máu tươi, tất nhiên anh cũng không chút thương tiếc đối với sinh mạng, cho nén tiếng súng vang lên tẻn đàn em Thanh bang kia ngã xuống đất, Tiêu Chấn Long ngay cả mầt cũng không nháy.


Lý Thế Vinh mặt không thay đổi xuyên qua đầu ngầm súng lục tiếp tục nhám chuẩn đàn em kế tiếp muốn tấn công Thanh bang.
Người của Thanh bang không phải chưa từng thấy qua việc đời, đương nhiên bọn họ biết âm thanh kia đến từ súng, lúc súng vang lên hầu như tất cả mọi người đều dừng bước chân lại, đám người vội vàng ổn định thân thể của mình.

Lúc này
đàn em Thanh bang mới nhìn mười hai người trước mát, mượn ánh trăng mông lung và ánh đèn đường hành lang bên cạnh, bọn họ trông thấy ngoại trừ người trẻ tuối ờ giữa hai tay cháp sau lưng không cầm súng ra, tất cả mọi người còn lại tay phải đều cầm súng, họng súng màu đen là vũ khí sắc bén có thế lấy mạng người ta mọi lúc, đê’ mỗi một đàn em Thanh bang sợ hãi trong lòng, dù sao bọn họ chỉ cầm dao.
Thời gian súng vang lên dừng lại vài giây, nhưng sự bình tĩnh ngần ngủi này lại bị đánh vỡ lần nữa, người đàn ông dẫn đầu lại ra lệnh tấn công, gã ta biết súng lục trong tay đám người Tiêu Chấn Long không có bao nhiêu đạn, mà mình có năm trăm người, dù cho số lượng cũng có thế liều giết bọn họ.
Mệnh lệnh vừa ra, tất cá người của Thanh bang lần nữa tuôn ra hành động, cho dù đàn em ở phía trước không muốn ra tay cỡ nào, nhưng lúc này bị một loạt người phía sau ôm lấy biến thành tấm bia sống cho đám anh em Tiêu Chấn Long luyện tập bán súng.
Nhìn thấy súng của mười một người gần như đồng thời vang lên, mỗi tiếng súng vang nhất định sẽ có một đàn em Thanh bang ngã xuống đất chết, mười một người báo vệ Tiẻu Chấn Long nổ súng đi đến cửa lớn biệt thự, mặc dù rất chậm nhưng không hề dừng lại.

Lúc này tay phải Tiêu Chấn Long cũng móc súng lục ra, tự nhiên xuôi ờ bên người, từng bước một kiên cố đi thẳng về phía trước, vốn không cần anh ra tay, người của Thanh bang cũng không có cơ hội tiếp cận anh, toàn bộ bị mười một người cầm súng ngăn cản bên ngoài vòng tròn.
Đây là một cuộc chiến đấu thực lực cách xa, đồng thời cũng là một cuộc giết chóc cực kỳ tàn ác.

Binh đoàn Tiêu Chấn Long và đàn em Thanh bang như diễn lại tình huống xã hội Trung Quốc hiện đại đối kháng đại vũ khí nóng và vũ khí lạnh, cho dù đàn em Thanh bang kêu vang ầm trời, dao cầm trong tay múa đến cỡ nào, nhưng ai cũng không thế tiếp cận khoảng cách
trong vòng một trượng trước mặt Tiêu Chấn Long.

Mười một người đều là tay giỏi dùng súng, luận thực lực tống của binh đoàn Tiêu Chấn Long thì sức chiến đấu tuyệt đối giống với Mỹ.

thậm chí liều mạng giống cảnh sát vũ trang Trung quốc.

Mười một người tiến lên cũng không rối loạn đội hình, an tĩnh giống một chiếc máy từ từ xoay tròn, khác biệt duy nhất chính là cái máy sản xuất không phải sản phẩm, mà là đàn em Thanh bang ngã xuống đất không ngừng tuôn ra máu tươi.

Con đường mười hai người Tiêu Chấn Long đi ra dùng máu tươi của đàn em Thanh bang lát thành, máu tươi tha thiết ám đạm dưới ánh trăng giống một dòng sông màu đó, tung tóe ống quần mọi người, cũng nhuộm đỏ cả đường hành lang biệt thự.
Trong mát mười hai người không có chút thương hại nào, một người trong lúc tính mạng của bạn bị uy hiếp sẽ không có bất kỳ thương tiếc gì đối với người uy hiếp tính mạng mình, là bi ai của nhân tính, cũng là chỗ u tối cúa nhân tính.
Họ biết nếu như bị bọn họ đột phá lưới hỏa lực do súng lục tạo thành, thì chờ đợi bọn họ khỏng phải là tay đấm chân đá, mà là loạn dao chém chết, sẽ chết rất thê thảm.


Vì không đế xuất hiện hậu quả như vậy, tất cả mọi người chỉ có thế kiên trì đi từng bước một đến cửa lớn biệt thự, mặc cho xác đàn em Thanh bang nằm dưới chân của mình, có đôi khi đàn em Thanh bang ngẫ xuống đất bị thương còn chưa chết, thỉnh thoảng sẽ ôm chân một người trong số đó.

Như vậy không ngoài dự tính người bị ôm sẽ nổ súng vào đầu tên đàn em Thanh bang kia, mặc cho não vàng, não tráng dính lên người mình và quần áo người khác.
Tiêu Chân Long tin ngoài cửa lớn nhất định có xe, bới vì bốn năm trăm người này châc sẽ không thế đi bộ đến vùng ngoại thành Thượng Hải.

Nếu không phải đi bộ, như vậy thì nhất định có đi xe tới.

Cho nẻn chỉ cần đến cửa chính, nhất định có cơ hội giành một chiếc xe trong đó chạy trốn.
Rốt cuộc đi tới cửa chính, mát thấy xe dừng lại cách cửa lớn biệt thự khoảng một cây số, trong lòng các anh em vui vẻ một hồi.

Nhưng viên đạn cuối cùng trong súng lục của Tiêu Chấn Long đã bắn ra, tất cả mọi người đã sử dụng hết toàn bộ đạn, tất cả anh em không khỏi quay đầu nhìn con đường vừa rồi mình đi qua, mặc dù khoảng cách cửa lớn biệt thự chỉ không đến năm mươi mét, nhưng họ lại dùng gần nửa tiếng để đi đến.

Lúc này đường hành lang biệt thự và đồng cỏ đều có xác đàn em Thanh bang nầm đầy, còn có xác chết chảy ra máu tươi cuồn cuộn, từng giọt từng giọt máu tươi thuận theo đường hành lang thấm xuống dưới đất, rót vào trong bụi cỏ.
Nhìn thây tình huống như địa ngục nhân gian, mặc cho đám người Tiêu Chấn Long máu lạnh vô tình cỡ nào, lúc này trong lòng cũng hơi không đành lòng.

Cảm giác giết người như ngóe người thường không thể cảm nhận được, nhưng nhìn hai tay mình nhuộm đầy máu đồng loại cũng không phải là chuyện đáng để tự hào.

Muốn trách chỉ có thể trách các người theo sai, sớm đi luân hồi chuyên thế, Tiêu Chấn Long thầm nghĩ trong lòng.

Tiêu Chấn Long đánh giá đại khái một chút cho đến bây giờ có chừng hơn một trăm tên đàn em Thanh bang đã chết, mà xa xa cỏ lẽ đàn em Thanh bang đã nhìn ra đám người Tiêu Chấn Long đã không còn đạn, từng kẻ như sói như hổ đánh tới họ.

Bây giờ trong khu biệt thự còn hơn ba trăm người của Thanh bang, tại cửa lớn đến nơi đậu xe cách một cây số còn khoảng sáu, bảy mươi người, hai nhóm người giống mạch nước ngầm màu đen vọt tới chỗ mười hai người Tiêu Chấn Long.
Đám anh em của Tiêu Chấn Long biết đêm nay cuộc chiến đẫm máu chân chính vừa mới bắt đầu, tất cả mọi người rút ba con dao găm quân đội từ hai chân ra, nám trong tay.

Dương Tuấn Phương đợi tam đại hộ pháp xé một miếng vải trên người mình xuống quấn vào tay phải đế cố định dao găm, đề phòng bị giuộc mất trong lúc chiến đấu.
“Nhớ kỹ, mọi người hợp thành đoàn không được phân tán, mục tiêu là chiếc xe trước mặt.” Tiêu Chấn Long ra lệnh.
“Vâng.” Tất cả mọi người trăm miệng một lời đồng ý nói.
“Lên.” Theo tiếng Tiêu Chấn Long ra lệnh, mười hai người liều mạng phóng đi đến chỗ sáu mươi đàn em Thanh bang mặc cho hơn ba trăm người khác đang đuối theo, tóm lại mục đích là nhất định phải vọt tới chiếc xe cách một cây số trong thời gian ngán nhất, nếu không một khi bọn họ bị hai đám người vây quanh, buổi tối hôm nay sẽ bị người của Thanh bang chém thành nhân sủi cảo.
Rất nhanh mười hai người bốc cháy với đàn em Thanh bang trước mặt, lúc này không có quần chiến, chỉ có một phát lấy mạng.


Bên trong mười hai người chỉ có chú Lục là không có dao găm quân đội, vũ khí của òng ấy là một con dao giải phẫu dài ba tấc, lưỡi dao mỏng giống trang giấy sác bén dị thường.

Ống ấy xông vào trong dòng người, bên trong quá trình tránh trái tránh phải dao phẳu thuật trong tay bay múa như sao rơi, mỗi dao thấy máu, mồi dao phong hầu.

Bị dao giải thuật sắc bén cắt đứt yết hầu, người này không có bất kỳ đau đớn gì, chỉ có cảm giác cần cố mát lạnh, giây phút dao rời đi cũng không có máu tươi tràn ra.

Nhưng khi ngã xuống đất, máu tươi giống như vòi nước cứu hỏa phun ra, người ngã xuống đất ngửa mặt chết, máu tươi bán ra tựa như một dòng suối tuôn.

Đám dàn em Thanh bang đánh nhau với đám người chú Lục, Hỏa Phượng, Phiêu Tuyết, Lý Thế Vinh, Tiêu Chấn Long, Trương Anh Tú vốn có thế ngăn được một hiệp, tàn nhẫn ớ thời điếm này đã không thế hình dung giết chóc trước mắt, thỉnh thoảng máu tươi bân ra lại phun trên mặt và trên người, máu tươi không ngừng thuận theo dao găm quân đội chảy vào nâm đấm, mặc gió thổi khô, ngưng đọng.
Mười hai người giống mười hai tên ma vương giết người, tay cầm dao găm quân đội điên cuồng múa, quơ, cuồng đâm, hung hăng đâm vào đám đàn em Thanh Bang.

Rất nhiều đàn em Thanh bang nhìn mười hai người này giống hung thần đẫm máu dứt khoát từ bỏ chống cự, vứt dao trong tay xuống hét lên chạy ra ngoại ô, tin tưởng ký ức tối đêm nay sẽ trờ thành ác mộng bọn họ mãi mãi không thê’ quên được.
Mười hai người như mười hai mũi dao nhanh chóng lao về phía xe tải, có đôi khi người phía trước có thế tránh thoát là tránh thoát, mục đích chỉ có một chính là đột phá đến trước xe.
Năm mươi mét, ba mươi mét… Còn thừa lại mười mét đã đến trước xe, lúc này hơn ba trăm người sau lưng cũng chạy tới, mười hai người dựa lưng vào nhau cố gắng chống đỡ, tiếp tục di chuyến đến xe tải, lúc này tất cả mọi người đã thở hồng hộc, dù sao chém người cũng là chuyện tốn thời gian phí công sức.

Rốt cuộc đến trước xe tải, mười hai người dựa lưng vào xe tải còn đang ra sức chống trả, dần dần có người bị thương, không biết lúc nào trước ngực Tiêu Chấn Long lại bị vẽ lên một dao, cũng may không sâu, nhưng máu vần chậm rãi chảy xuống, thấm ướt quần áo.

Tiêu Chấn Long và Hỏa Phượng hồ trợ Vương Quang Khải leo lên buồng lái, ra lệnh người khác lập tức leo lẽn xe tải.
Đột nhiên Tiêu Chấn Long quát lên một tiếng lớn, chán khí mãnh liệt trong thân thế lưu chuyển, vung mạnh dao găm quân đội trong tay, đẩy đàn em Thanh bang trước mặt ra, đỡ Vương Quang Khải lên, Vương Quang Khải đã sắp sửa không cầm cự nối được đưa đến buồng lái.

Vương Quang Khải lập tức khởi động xe tải, Hỏa Phượng đứng bên cạnh buồng lái hỗ trợ, thỉnh thoảng lại đánh nhau với đàn em Thanh bang dưới xe, lúc này bời vì người Thanh bang tấn công quá nhiều, đến mức đám người Lý Thế Vinh, Trương Anh Tú sau xe không có thời gian leo lên xe tải, mà còn đang liều chết chiến đấu.
Vào lúc này, cánh tay phải Tiêu Chấn Long cũng bị chém mấy dao, thỉnh thoảng cảm giác đau đớn lại truyền đến từ vết thương, có lẽ lúc này Tiêu Chấn Long giống như không cỏ cảm giác với đau đớn, trái lại càng kích thích luồng khí ngang ngược đã tiềm ấn thời gian rất lâu trong thân thể anh.

Bỗng nhiên một tiếng rống điếc tai vang vọng bầu trời đêm, sác mặt Tiêu Chấn Long đỏ lên, hai mắt đỏ thầm như muốn chảy máu, không biết rốt cuộc lúc này cơ thế Tiêu Chấn Long trong áo khoác xảy ra biến hóa gì, chắng qua cảm thấy anh không giống với trước đó, dường như trở nên càng cao hơn lớn, càng thêm khôi ngô, ánh mắt càng thêm sắc bén.

Dường như nhìn vào là có thể đánh tan túi mật trong cơ thể bạn, áo khoác tung bay giống răng nanh mãnh thú kêu gào với người của Thanh bang.
Nhưng có lẽ người tinh tế sẽ phát hiện, hiện tại trên con đường vùng ngoại ô đằng xa không có gió thối qua…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.