Nhà Lao Chi Vương

Chương 96: Chương 96




Hai bèn không có nói nhảm quá nhiều, bây giờ chỉ có dùng máu tươi của đối phương mới có thế làm lễ rửa tội cho thù hận mà hai bên tích lũy.

Anh em Xa cầm đao dần đầu vọt vào trong đội ngũ của Trân Kiệt Giai trong tiếng rống, ỷ vào thản thủ nhanh nhẹn của mình, đánh chém ngang dọc trong đám người, đao máu bay lượn.

Đội ngũ hai bên chém giết nhau cứ như trên chiến trường cố.

Trong nháy mắt, hai đội ngũ đã hòa làm một, Tiêu Chấn Long chỉ có thế thấy trong đám người có từng tia sáng lạnh bay múa và thỉnh thoảng tràn ra mùi máu tươi, chỉ nghe được dường như trong đám người mãi mãi khồng ngừng có tiếng rống giận và tiếng đao va chạm.
Tiêu Chấn Long lạnh lùng nhìn trận chém giết không cân sức bên dưới, khóe miệng lộ ra nụ cười như có như không, loại
cảm giác này giống như mình chính là đạo diễn của bộ phim điện ảnh được phát sóng hôm nay vậy.

Sự thật chứng minh rằng bộ điện ảnh này được chiếu cũng không tệ lắm,
“Anh Thiên, anh em Xa sâp chịu không nối!” Phiêu Tuyết ở bên cạnh nói.
Tiêu Chấn Long gật đầu, nhìn xem trận chém giết này đã kéo dài gần nửa giờ.


Trên đất trống, phe anh em Xa đại khái còn có hơn ba mươi người, mà phe Trần Kiệt Giai trỏng như còn có hơn hai trăm người, tỷ lệ gần như một chọi mười.

Ba mươi mấy người còn lại liều mạng kéo anh em Xa rút lui về phía sau, lúc này anh em Xa đã giết đỏ mắt, trên người đầy rẫy vết đao đẫm máu, nhưng mà hai người bọn họ cứ như không cảm nhận được sự đau đớn vậy còn xông về phía trước.
“Thật là hai viên tướng mạnh! Trần Kiệt Giai bị mù!” Dương Tuấn Phương – một trong ba đại kim cương bên cạnh Tiêu Chấn Long không nhịn được cảm thán.
“Cậu thật sự cho là như vậy à?” Tiêu Chấn Long xoay người lại hỏi Dương Tuấn Phương.
“Đúng vậy! Đại ca!” Dương Tuấn Phương sảng khoái đáp lời.
Tiêu Chấn Long cười một tiếng, nói “Tồi cũng cho là như vậy! Cho nên tôi muốn bọn họ! Cậu biết phải làm sao rồi chứ?”
Dương Tuấn Phương hơi sửng sốt, dường như không rõ ý tứ trong lời Tiêu Chấn Long cho lắm.
“Cái tên ngu ngốc này!” Bùi Đức Lảm giơ tay vỗ ót Dương Tuấn
Phương một cái, phát ra ảm thanh vang dội: “Đại ca là bảo chúng ta đi xuống cứu bọn họ!”
“Ồ! Tôi hiểu rồi!” Dương Tuấn Phương lộ vẻ bừng tỉnh hiểu ra.
Tiêu Chấn Long nói: “Đi! Thoải mái hào phóng theo sát tôi xuống đó!”
Đội ngũ này của Tiêu Chân Long không trực tiếp lao xuống như trong phim ảnh vẫn diễn mà là dưới sự dần dắt của Tiêu Chấn Long, hơn ba trăm người từng bước từng bước đi về phía bãi đất trống trên sườn núi.


Lúc này đội ngũ của Tiêu Chấn Long được huấn luyện nghiêm chỉnh, lộ ra khí thế khác biệt với các bang phái xã hội đen khác, loại khí thế này cho người ta một loại cảm giác đầy áp lực.

Hơn ba trăm người chỉnh tề như một, ngoại trừ tiếng bước chân “lộc cộc”, không phát ra bất kỳ âm thanh không nên có.

Bao gồm Tiêu Chấn Long, mổi người bẽn trong đội ngũ đều mặc trang phục bó sát màu đen, chân đi giày ủng đen chuyên dụng của cảnh sát, hơn ba trăm người tựa như một trận gió lốc màu đen dày đặc, di chuyển về phía vị trí hai đám người.
Mà lúc này trên bãi đất trống, đội ngũ của Trần Kiệt Giai vẫn còn đang đơn phương tàn sát phe của anh em Xa, bởi vì tỷ lệ quá cách biệt, còn dư lại hơn ba mươi bị đội ngũ của Trần Kiệt Giai giày xéo như cẳt thịt nát.

Mắt nhìn anh em mình ngã xuống từng người từng người một, trong mắt anh em Xa tràn đầy nước mắt, lúc còn lại hơn mười người, anh em Xa bỏ vũ khí trong tay xuống, đỡ nhau đứng ở chính giữa đất trống, nhìn đội ngũ của Trân Kiệt Giai từ từ vây lại.
Ngay khi anh em Xa sắp nhuốm máu tại chỗ, đột nhiên trong đội ngũ của Trân Kiệt Giai có người hô: “Đại ca, anh nhìn bên kia kìa!”
Mấy Đường chủ lấy lại tinh thần nhìn sang, phát hiện một đám người đông nghịt đang đi về phía bên này, hơn nữa khí thế kinh người.

Rất rõ ràng đây cũng không là người bên mình, vậy là ai chứ? Chắc sẽ không phải là của anh em Xa, đội ngũ của bọn họ đã toàn quân bị tiêu diệt rồi mà? Mấy người Đường chủ anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cũng không biết rốt cuộc đám người đang tới này là địch hay bạn.
Chỉ chốc lát, đội ngũ của Tiêu Chân Long đã đi vào vòng chiến, bây giờ trên đất trống có đội ngũ của Tiêu Chấn Long, còn có anh em Xa, dư lại chính là mấy vị Đường chủ của Trần Kiệt Giai.
Ba phe thế lực hình thành thế cục đối lập hình tam giác, có lẽ bây giờ anh em Xa đã không xứng xưng là thế lực, hai anh em miền cưỡng đứng đó dưới sự nâng đỡ của các anh em, trên người có mất vết thương tương đối nghiêm trọng vẫn còn đang chảy máu đỏ tươi, từng giọt từng giọt rơi vào trên cỏ…

Anh em Xa cùng với mấy vị đường chủ phe Trần Kiệt Giai cũng không biết rốt cuộc đám người đột nhiên xuất hiện kia là địch hay là bạn, nhưng mấy vị đường chủ phe Trần Kiệt Giai lại mơ hồ cảm thấy đội nhân mã của tên Tiêu Chấn Long này cũng chắng có ý tốt gì với mình cả, bởi vì gã ấy nhìn thấy Tiêu Chấn Long sải bước đi về phía anh em Xa, sau đó giơ tay lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra đưa cho Đại Xa đang bị thương khá nặng.
“Cho anh, lau máu đi!” Tiêu Chấn Long nói.
Đại Xa ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiêu Chấn Long một cái, phun một ngụm máu bầm từ trong miệng ra đất, nhận lấy chiếc khăn tay mà Tiêu Chấn Long đưa qua rồi nói: “Cảm ơn!”
“Không cần khách khí!” Tiêu Chấn Long mỉm cười nói tiếp:
“Anh bị thương rất nặng, nếu không lập tức trị liệu sẽ không thấy được mặt trời ngày mai.”
Nghe thấy lời nói của Tiêu Chấn Long, Đại Xa không nhịn được mà cười khố, có chút cảm giác như anh hùng đã hết thời.

Đại Xa dãi nẳng dầm mưa suốt mấy năm nay, sao lại không biết tình trạng thân thế mình bây giờ được chứ? Nhìn bên ngoài thì thấy chỉ bị thương ngoài da do đao chém thôi, nhưng e rằng càng đáng sợ hơn phải kế đến nội thương trong thân thế.
Đại Xa nói: “Nếu bọn họ bằng lòng thả chúng ta đi, tôi tin tưởng nhất định tôi có thế nhìn thấy được mặt trời ngày mai.”
Nghe thấy lời nói của Đại Xa, Tiêu Chấn Long hơi nhíu mày, anh quay đầu nói với mấy vị đường chủ của xã đoàn Tam Liên: “Tôi muốn mời mấy anh bạn này đến nhà tôi làm khách, được khống?”
Mấy vị đường chủ của xã đoàn Tam Liên đều là những người từng trải, đương nhiên bọn họ biết ý của Tiêu Chấn Long, rõ ràng là muốn mang anh em Xa đi từ trong tay bọn họ đi.

Vài vị đường chủ nhìn một lát, trong đó có một vị đường chủ nói: “Anh bạn! Cậu muốn lo chuyện bao đồng cũng phải xem xét tình hình chứ, xã đoàn Tam Liên bọn tôi giải quyết chuyện nội bộ mà cậu cũng muốn nhúng tay vào sao?”
“Ồ! Các người là người của xã đoàn Tam Liên à? Thất lễ, thất lể rồi!” Tiêu Chấn Long cố ý bày ra bộ dạng cực kỳ sợ hãi, giả vờ như vô tội nói.
“Người anh em, nếu cậu đã biết bọn tôi là xã đoàn Tam Liên, như vậy lần này anh đừng lo chuyện bao đồng nữa đi!” Vị đường chủ kia thấy cái danh xã đoàn Tam Liên có hiệu quả thì giọng điệu lập tức trở nên khí phách hơn, cứ giống như sau lưng mình có một chỗ dựa vững chắc vậy, nhưng lại không biết rằng chỗ dựa vững chắc ấy lại chả là cái gì trong mắt Tiêu Chấn Long cả.
“Ha ha, xã đoàn Tam Liên! Ha ha, xen vào việc của người khác?” Đột nhiên Tiêu Chấn Long bật cười ha hả, tiếng cười sang sảng vang lên trong đêm khuya yên tĩnh lại chói tai như vậy.

“Cậu cười cái gì?” Vị đường chủ vừa nói chuyện kia lớn tiếng hỏi.
Tiêu Chấn Long cười gằn chỉ vào cái mũi của gã đường chủ kia rồi lớn tiếng nói: “Tôi nói cho các người biết, tồi chính là lo chuyện bao đồng nhà các người đó!”
“Con mẹ nó, mày chán sống rồi!” Vị đường chủ kia giơ tay chỉ Tiêu Chấn Long ra rồi bắt đầu muốn ồn ào một phen.
Tiêu Chấn Long nhắm chuẩn vào ngón trỏ phải mà gã ta vừa vươn ra, nhanh chóng vươn tay tóm lấy ngón trỏ của gã ta rồi giật mạnh lên trên, bất chợt nghe thấy tiếng khớp xương bị gãy giòn tan, vang vọng trong bầu trời đêm, kèm theo đó chính là một tiếng kêu gào thảm thiết đềy thê lương, làm cho người ta nghe thấy mà sởn cả gai ốc.
“Mày xứng ầm ĩ với tao sao?” Tiêu Chấn Long lạnh nhạt nhìn vị đường chủ của xã đoàn Tam Liên, vừa nãy gã ta còn đang khí phách hiên ngang, bây giờ lại đau đớn mà cuộn thành một đoàn trên mặt đất, anh dùng giọng điệu cực kỳ khinh miệt nói.
Cùng lúc đó, anh xem Xa đứng phía sau Tiêu Chấn Long lại dùng ánh mắt khác thường nhìn Tiêu Chấn Long, cấn thận đánh giá bóng lưng Tiêu Chấn Long.

Ánh trăng chiếu xuống làm bóng lưng Tiêu Chấn Long lộ rõ vẻ thâm sâu, bóng dáng kéo dài.

Dường như đã ẩn giấu một cổ sức mạnh to lớn trong bóng tối, bóng lưng cao ngất mang theo một cố khí thế uy nghiêm, mặc dù không đến mức làm cho người ta lập tức sinh ra cảm giác sùng bái, nhưng cũng đủ để có thế làm cho người ta phát sợ.

Trong bóng đêm, toàn thân Tiêu Chấn Long đều tràn ngập một loại hơi thở thần bí, phía dưới áo gió màu đen ấn giấu khí chất bất phàm không gì sánh được của Tiêu Chấn Long, khiến cho anh em Xa không khỏi sáng bừng cả mắt.
Nếu so sánh Trân Kiệt Giai và Tiêu Chấn Long, một người là cá chạch trong nước bùn, mà người kia lại là con rồng lớn bay lượn trên bầu trời.
“Người anh em, cậu cứ khăng khăng ra mặt vì đám người này
đúng không?” Một vị đường chủ, dường như là người câm đằu trong đội ngũ đứng ra nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.