Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ

Chương 255: Chương 255



"Để phòng ngừa, tốt nhất tôi đánh anh tàn phế luôn một lần cho xong!"

"Cái gì cơ?!"

Sa Bích sợ hãi đến mức suýt không kiềm chế nổi, vội vàng lắc đầu lia lịa:
"Đừng, đừng làm bậy! Tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi! Tôi thề sẽ không bao giờ dám làm hại gia đình cô nữa. Xin cô tha cho tôi đi!"

Thấy van xin không có tác dụng, Sa Bích lập tức chuyển sang đe dọa:
"Tôi cảnh cáo cô, Ngụy Ni! Nếu cô dám động vào tôi, cha mẹ tôi sẽ không tha cho gia đình cô đâu! Cô có đánh chết tôi thì cũng vô ích, tôi vẫn còn cha mẹ chống lưng!"

Ngụy Ni cười nhạt, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng. Cô như vừa nghĩ ra điều gì đó thú vị, gật gù:
"Cảm ơn anh đã nhắc tôi. Cỏ mà không nhổ tận gốc, chỉ cần gió xuân thổi qua là lại mọc lên."

Dứt lời, cô liền rút điện thoại ra:
"Tôi sẽ gọi cho cha mẹ anh ngay bây giờ, dụ cả nhà anh đến đây, rồi giết sạch ba người một lượt."

Nghe đến đây, mắt Sa Bích tối sầm lại, thiếu chút nữa thì ngất xỉu. Anh ta vốn định dọa lại cô, không ngờ lời mình nói lại như đang chỉ đường cho cô ra tay, tự tay đẩy cả nhà mình vào chỗ chết.

Sa Bích hoảng loạn, bật khóc thảm thiết, liên tục cầu xin:
"Xin lỗi, tôi sai rồi... tôi thực sự biết lỗi rồi. Ngụy Ni, cô bình tĩnh lại đi! Giết người là phạm pháp! Cảnh sát sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"

Ngụy Ni nghiêng đầu, ánh mắt ngây thơ nhìn anh ta, nhẹ nhàng nói:
"Không sao mà. Tôi là vợ anh mà, tôi có thể tự viết đơn xin bãi nại cho chính mình."

Cô mỉm cười, giọng nói nhẹ tênh như đang kể một câu chuyện cười:
"Tinh thần tôi không ổn định, chẳng phải anh vẫn hay nói với người khác rằng tôi bị tâm thần sao? Anh còn từng đưa tôi đi khám để lấy giấy xác nhận bệnh tâm thần phân liệt cơ mà. Anh nói những vết thương trên người tôi là do tôi tự làm."

Cô khẽ nhún vai, như thể chuyện đó chẳng có gì to tát:
"Tôi là bệnh nhân tâm thần, cảnh sát sẽ không bắt tôi đâu. Mà nếu có bị bắt thì cùng lắm là ngồi tù vài năm thôi. Dù sao thì lúc đó, nhà anh cũng chết sạch rồi. Tôi ra tù là có thể thừa kế toàn bộ tài sản của anh."

Ngụy Ni càng nói càng thấy hứng thú, ánh mắt lóe sáng như vừa phát hiện ra kho báu:
"Sa Bích, chồng yêu của tôi, anh đúng là quá tốt! Anh nghĩ xa thật đấy!"

Cô liếc mắt nhìn khắp căn phòng – bức tường dày, cửa sổ được cách âm, căn nhà vắng vẻ không một bóng người – và reo lên đầy phấn khích:
"Anh còn đặc biệt chuẩn bị cho tôi một nơi hoàn hảo như thế này! Kiên cố, cách âm, chẳng ai nghe thấy dù tôi có giết người, phân xác ở đây!"

Ngụy Ni vừa nói vừa chỉ vào đầu mình, ôm lấy mặt, nụ cười ngây ngô pha chút điên cuồng:
"Tôi là bệnh nhân tâm thần mà, giết người không cần đền mạng. Anh thật biết lo xa, sớm đưa tôi đi làm giám định tâm thần, tính hết mọi thứ cho tôi rồi!"

"Bây giờ nhớ lại, tôi mới thấy anh thực sự là người chồng tuyệt vời!"

Cô nhảy đến trước mặt Sa Bích, gần như hét lên vì phấn khích:
"Tôi vẫn còn là vợ hợp pháp của anh đấy! Năm kia, tôi vừa đủ tuổi đăng ký kết hôn, anh sợ tôi bỏ trốn, lại muốn có lý do hợp pháp để đánh tôi, nên lập tức dẫn tôi đi đăng ký kết hôn."

"Nhờ có tờ giấy kết hôn ấy, khi anh đánh tôi thì chỉ bị xem là chuyện nội bộ gia đình, cảnh sát chẳng thể can thiệp. Cũng nhờ giấy đó, nếu tôi có bỏ trốn, anh chỉ cần báo cảnh sát tôi mất tích là họ sẽ đưa tôi về tận tay anh."

"Ngày đó tôi đau lòng lắm, thấy mình như bị ràng buộc bởi một tờ giấy. Nhưng bây giờ nghĩ lại... Sa Bích à, anh thật sự là đã tính giúp tôi cả rồi!"

"Nhờ anh, tôi có thể giết anh một cách danh chính ngôn thuận, tự xin tha cho mình, rồi đường đường chính chính thừa kế hết tài sản!"

Ngụy Ni cúi đầu xuống sát mặt Sa Bích, cười rạng rỡ:
"Sa Bích, anh tốt đến phát điên ấy!"

Rồi cô cầm điện thoại lên, bước đi vài bước, như thể sắp gọi cho bố mẹ chồng mình:
"Giờ tôi sẽ gọi điện mời bố mẹ chồng đến, giết sạch cả nhà các người. Cả nhà cùng xuống Hoàng Tuyền, làm bạn bên nhau, kiếp sau lại tiếp tục làm một gia đình nhé!"

Cảm giác mình sắp mất tất cả – cả mạng sống lẫn gia đình – vào tay người phụ nữ mà chính mình từng khống chế, Sa Bích chỉ biết run rẩy. Giấy chứng nhận bệnh tâm thần, giấy kết hôn, ngôi nhà được gia cố kín đáo… Từng thứ một, đều do anh ta đích thân sắp xếp, từng bước dọn đường cho bi kịch hôm nay.

Tất cả… đều là do chính tay anh ta tạo ra.

Nghĩ đến đây, Sa Bích không thể chịu đựng thêm nữa, cơ thể mềm nhũn, gục xuống đất rồi ngất xỉu.

Ngụy Ni liếc nhìn anh ta, nhíu mày:
"Ngất thật rồi à? Đúng là yếu ớt."

Cô chẳng buồn bận tâm. Mặc kệ Sa Bích nằm đó, Ngụy Ni quay người bước vào bếp. Cô đói bụng, và cô cần ăn. Phải ăn mới có sức mà đánh người tiếp!

Ngụy Ni lấy một cân thịt bò ra hầm, vo gạo nấu nồi cơm, rồi xào thêm hai đĩa rau nhỏ. Mùi thơm lan tỏa khắp gian bếp.

Khi miếng thịt bò đầu tiên vừa đưa vào miệng, cô sững lại. Phải rồi... cô quên mất mình đã không còn răng! Đây không phải phó bản "Tận Thế Cực Hàn" nữa, mà là thế giới thực, nơi cô từng bị đánh đến gãy cả răng.

Thở dài, cô lục trong túi, lấy hàm răng giả ra đeo vào, tiếp tục nhai chậm rãi. Vừa ăn, cô vừa nghĩ:
"Mai phải đi làm implant. Không thể sống mãi với hàm răng giả được."

Trong lúc Ngụy Ni ăn uống, phía sau cô, Sa Bích bắt đầu tỉnh lại. Anh ta lồm cồm bò dậy, nhìn quanh. Khi thấy Ngụy Ni đang mải mê ăn uống, anh ta lập tức nhân cơ hội lẻn ra cửa, mở khóa rồi chuồn mất.

Ngụy Ni biết anh ta sẽ bỏ chạy. Nhưng cô không cản.

"Anh ta không chạy, thì làm sao tìm đến bố mẹ tôi, làm sao tiếp tục gây chuyện để khống chế tôi? Phải cho anh ta một cơ hội!" – cô thản nhiên nghĩ.

Sau khi ăn xong, cô mở điện thoại tìm thông tin về “Nhà Ma Phong Đô”.

Trong số các hình ảnh, có một tấm ảnh nổi bật chụp chủ nhân của Nhà Ma. Đó là một cô gái trẻ, mặc váy dài cổ điển, tóc xoăn nhẹ bồng bềnh, ánh mắt lười biếng mà dịu dàng, toàn thân toát lên vẻ ấm áp khiến người nhìn không khỏi mềm lòng.

Ngụy Ni nhìn tấm ảnh, đôi mắt bất giác đỏ hoe.

"Chính cô ấy... đã cho mình một cuộc sống mới." – cô lặng lẽ nghĩ.

Dù chủ nhân Nhà Ma trông còn rất trẻ, thậm chí có vẻ nhỏ tuổi hơn cô, nhưng khí chất lại dịu dàng, bao dung, như một luồng sáng ấm áp khiến người ta muốn dựa vào, muốn đi theo, muốn dốc lòng cống hiến.

Cô lau nước mắt, lưu bức ảnh ấy lại. Không hiểu sao, chỉ cần nhìn thấy gương mặt ấy, cô như được tiếp thêm sức mạnh.

Thức ăn vừa kịp tiêu hóa, Ngụy Ni liền đứng dậy bắt đầu tập luyện. Cô ngồi tấn, tập quyền, không nghỉ dù chỉ một phút.

Về phía Sa Bích, vừa ra khỏi cửa, anh ta đã cắm đầu chạy như thể có ma đuổi phía sau. Chạy một mạch đến nhà cha mẹ mình, anh ta mới dám dừng lại, thở hổn hển.

Lúc ấy, ông bà Sa đang ngồi ăn tối. Vừa thấy con trai mặt mũi bầm dập, áo quần xộc xệch chạy vào, cả hai vợ chồng đều kinh hãi.

Bà Sa lập tức buông đũa, lao đến ôm lấy con:
"Trời ơi! Con bị sao thế này? Ai đánh con ra nông nỗi này? Có đau không? Để mẹ đưa con đi bệnh viện!"

Ông Sa thì cau có, ánh mắt giận dữ nhìn con trai:
"Lại đánh nhau với ai nữa hả? Mày thật làm tao mất hết mặt mũi! Sao tao lại có thằng con vừa ngu ngốc vừa bạo lực thế này? Đồ ngu! Đồ ngu! Đồ ngul"

Giọng ông ta đầy khinh bỉ.

Những lúc bình thường, nếu bị cha mắng như thế, Sa Bích đã bật lại ngay. Nhưng hôm nay, anh ta chỉ lặng lẽ ôm lấy mẹ, rồi bật khóc nức nở như một đứa trẻ:
"Mẹ... mẹ biết không? Suýt nữa con đã không được gặp mẹ nữa rồi!"

Bà Sa sững người. Con trai bà tính khí nóng nảy, xưa nay cứng đầu, động chút là đánh người, chưa bao giờ mềm yếu. Vậy mà hôm nay nó lại khóc lóc thảm thiết thế này… khiến bà không khỏi hoang mang.

Bà dè dặt hỏi:
"Con trai… có phải… bị đánh đến hỏng rồi không? Hay là... mình đi bệnh viện nhé?"

Sa Bích lắc đầu:
"Không cần đâu mẹ. Con ổn mà, không sao cả."

Bà Sa đau lòng nhìn những vết bầm tím trên mặt anh ta, không nén được cơn tức:
"Ai đánh con nặng tay đến vậy?"

Sa Bích nghiến răng, mắt long lên:
"Là Ngụy Ni! Là cái con tiện nhân đó đánh con!"

Nghe đến đây, ông Sa như nổ tung. Ông giật phắt bát cơm trên bàn, đập xuống đất vỡ tan:
"Mày còn dám bịa chuyện à? Ngụy Ni đánh được mày? Sao mày không nói là con thỏ cắn mày đi cho rồi!"

"Tao nói cho mày biết, có đánh nhau thì cũng phải biết chừng mực! Mày mà đánh chết người, tao không gánh nổi đâu!"

Bà Sa cũng bực bội chen vào:
"Mày càng ngày càng quá đáng. Nói dối cũng phải có chút kỹ năng. Ai mà tin nổi cái trò này?"

"Mày bảo là Ngụy Ni đánh mày? Sao không nói là bị con kiến nó đập cho một trận đi?!"

Vì quá thất vọng, bà Sa chẳng buồn để ý đến Sa Bích nữa. Bà quay mặt đi, không thèm nhìn anh ta lấy một lần.

"Bố, mẹ! Sao hai người không tin con? Con nói thật mà, chính Ngụy Ni đánh con!" – Sa Bích hốt hoảng gào lên, vừa nói vừa kéo tay áo, vén áo sơ mi lên cho bố mẹ nhìn thấy những vết bầm tím và vết thương khắp người.

Anh ta còn cố gắng há miệng, chìa ra cái răng cửa bị gãy:
"Hai người nhìn đi, cái răng này cũng do cô ta đấm gãy đấy!"

Bà Sa vừa nhìn thấy những vết thương liền đỏ hoe mắt. Bà nghẹn ngào hỏi:
"Trời ơi... cái răng này là sao? Rốt cuộc ai lại ra tay nặng thế chứ? Đánh đến mức này thì độc ác quá rồi!"

Ông Sa cũng bước lại gần, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Ông không ngờ con trai mình lại bị thương nặng đến vậy, trong lòng vừa đau xót, vừa tức giận:
"Mày đấy! Cái đồ phá của! Lớn từng này tuổi đầu rồi mà chẳng biết trưởng thành là gì! Cả ngày chỉ biết gây chuyện. Lớn rồi còn ra ngoài đánh nhau hả?"

Rồi ông nghiêm giọng hỏi:
"Nói thật cho tao nghe, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ai đánh mày ra nông nỗi này?"

"Ngụy Ni! Là cô ta đánh con!" – Sa Bích vội nói.

Chưa kịp dứt lời, ông Sa đã giơ chân đá một phát vào mông anh ta:
"Còn dám nói dối! Cái đồ mất dạy! Tao đánh chết mày bây giờ!"

Ông Sa giận đến mức mặt mày đỏ bừng. Đến nước này rồi mà thằng con trời đánh vẫn còn dám dựng chuyện.

Bà Sa cũng không nhịn được nữa, đấm một cái vào lưng con trai:
"Mày không thể sống đàng hoàng được à? Miệng mày có thể nói được một câu thật lòng không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.