Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ

Chương 292: Chương 292



Lâm Hạ nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Đông, cố kiềm nén cảm xúc đang dâng lên trong lồng ngực. Cô vỗ nhẹ lưng cô bé, an ủi:

"Em không phải là một đứa trẻ không được mong đợi đâu. Mẹ em đã nói dối đấy. Em nhất định sẽ khỏe lại."

Lâm Đông ngước lên, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt Lâm Hạ một lúc lâu, rồi bất chợt cất giọng ngây thơ:

"Chị ơi, chị giống chị gái của em lắm."

Nói rồi, cô bé đưa tay lên, chỉ vào má trái gần mang tai của Lâm Hạ:

"Chỗ này của chị có một nốt ruồi đỏ nhạt. Chị gái em cũng có một cái ở đúng chỗ đó luôn."

Lâm Hạ thoáng sửng sốt, tim đập lệch nhịp một nhịp. Cô cứ tưởng chỉ là một lời nói vu vơ của trẻ con, nhưng giờ lại có chút gì đó... trùng hợp.

Khuôn mặt hiện tại của cô không phải gương mặt ban đầu. Khi mới bắt đầu làm nhiệm vụ, dung mạo của Lâm Hạ chỉ ở mức ưa nhìn, không quá nổi bật. Trải qua hàng chục, thậm chí hàng trăm nhiệm vụ, cô dùng điểm tích lũy từ hệ thống để chỉnh sửa từng chút một, mới có được vẻ ngoài xinh đẹp như hiện tại.

Nếu chị gái của Lâm Đông thực sự có nét giống cô, vậy chắc hẳn cũng là một cô gái rất xinh đẹp. Lâm Hạ chạm tay lên nốt ruồi, tò mò hỏi:

"Chỉ giống mỗi nốt ruồi thôi sao? Còn chỗ nào giống nữa không?"

Lâm Đông lắc đầu, đáp:

"Không giống. Chị đẹp hơn chị gái em nhiều, nhưng..."

Cô bé nghiêng đầu, như đang cố gắng tìm từ để diễn đạt cảm giác của mình:

"Nhưng ánh mắt của chị gái em sáng và trong trẻo hơn, long lanh như nước. Ở gần chị ấy thấy rất dễ chịu, nhẹ nhàng lắm."

Nói đến đây, cô bé cúi đầu, nét mặt hiện lên vẻ buồn bã rõ rệt.

Lúc ban đầu, khi nhìn thấy Lâm Hạ, cô bé thực sự tưởng là chị gái mình. Nhưng càng đến gần, càng nhìn rõ, cô mới nhận ra — không phải. Họ chỉ giống nhau ở một vài điểm nhỏ, còn cảm giác thì hoàn toàn khác.

Nhìn vẻ mặt thất vọng của cô bé, Lâm Hạ có chút xót xa. Cô nghiêng mặt sang bên, để lộ rõ nốt ruồi:

"Nhìn kỹ lại đi, có thật là giống hệt không?"

Lâm Đông ngẩng đầu lên, tiến lại gần, chăm chú quan sát.

Cô bé nhìn chằm chằm vào nốt ruồi, rồi lại chuyển ánh mắt sang ngũ quan của Lâm Hạ. Càng nhìn, lông mày cô càng nhíu lại, bối rối lẩm bẩm:

"Ngũ quan thì không giống, nhưng... cảm giác lại có chút giống."

Lâm Hạ nhẹ nhàng xoa đầu cô bé:

"Chắc là vì em nhớ chị gái quá nên mới thấy vậy thôi."

Cô bé cúi đầu, giọng trầm xuống, mang theo nỗi day dứt:

"Tất cả là tại em. Nếu em không bị bệnh, em đã có thể hiến tủy cho chị ấy rồi..."

Lâm Hạ hơi ngẩn người, vô thức hỏi lại:

"Chị gái em cũng bị ung thư máu sao?"

Lâm Đông khẽ gật đầu:

"Vâng. Em và chị ấy là chị em ruột, nên tỷ lệ phù hợp rất cao. Em đã định hiến tủy cho chị ấy... nhưng không ngờ em cũng bị bệnh."

Vừa dứt lời, cô bé òa lên khóc. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn, giọng nghẹn ngào không ngừng.

Lâm Hạ cảm thấy lòng như bị bóp nghẹt. Cô mím môi, định nói gì đó để an ủi thì hệ thống 5678 bỗng chen ngang, giọng khô khốc:

"Ký chủ, cô đang để cảm xúc ảnh hưởng đến nhiệm vụ rồi. Đừng lãng phí thời gian với cô bé đó nữa. Việc chính bây giờ là đến tòa nhà hành chính và giết Lê Diệu."

Lời nhắc nhở lạnh lùng của hệ thống khiến Lâm Hạ bừng tỉnh. Cô hít một hơi thật sâu, dần ép cảm xúc xuống đáy lòng, ngó lơ ánh mắt đỏ hoe của Lâm Đông.

Sau khi thay đồ xong, mọi người chuẩn bị rời khỏi tòa nhà khu khám. Người mặc thường phục, người mặc đồng phục y tế, người thì khoác bộ đồ bệnh nhân. Ai cũng mang theo giấy tờ “chức danh” do Lê Diệu tự cấp, chuẩn bị tiến về tòa nhà hành chính với hy vọng lách qua quy tắc một cách khéo léo.

Lê Diệu là người chỉnh tề nhất. Cô mặc một bộ vest công sở gọn gàng, tóc búi cao sau đầu, khí chất nghiêm túc và chuyên nghiệp, không khác gì một lãnh đạo thật sự.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, cả nhóm lặng lẽ rời khỏi khu khám bệnh.

Lúc này là buổi chiều, theo lý mà nói thì ánh mặt trời phải rực rỡ nhất. Thế nhưng bầu trời lại âm u một cách kỳ lạ, như có một lớp sương mù dày đặc phủ kín. Không khí lạnh lẽo len lỏi qua từng lớp vải áo, khiến ai nấy đều rùng mình.

Vừa bước ra khỏi cửa, Lê Diệu đã cảm thấy khó thở, không khí đặc quánh, không thể hít sâu. Tầm nhìn bị giới hạn nghiêm trọng, chỉ nhìn thấy được khoảng một mét phía trước.

9000 tuổi cau mày, lên tiếng:

"Tòa nhà hành chính ở đâu vậy? Trong màn sương này mà đi lung tung là lạc đường như chơi."

Lê Diệu trấn an mọi người:

"Đừng lo. Mọi người nắm lấy áo người phía trước, đi theo tôi."

"Con biết đường à?" – 9000 tuổi ngạc nhiên hỏi.

Lê Diệu gật đầu chắc chắn:

"Biết chứ. Lúc nãy tôi đã tra bản đồ bệnh viện trên máy tính rồi. Tòa nhà hành chính cách khu khám 200 mét về hướng tây bắc. Cứ theo tôi là được."

Cứ như vậy, Lê Diệu dẫn cả nhóm tiến về phía tòa nhà hành chính.

Tòa nhà chỉ cao năm tầng, diện tích không lớn bằng khu khám chữa bệnh, nhưng ngay từ lúc bước vào, mọi người đã cảm thấy không khí bên trong khác thường. Ánh sáng yếu ớt, hầu hết các cửa sổ đều bị bịt kín, khiến cả tòa nhà tối tăm và ngột ngạt, giống như một cỗ quan tài khổng lồ đang âm thầm nuốt chửng mọi thứ.

Vừa đặt chân vào, Lê Diệu đã phải vòng tay ôm lấy người, xoa nhẹ hai cánh tay:
“Lạnh thật...”

Cơn lạnh không giống với lạnh bình thường. Nó len lỏi vào từng lỗ chân lông, thấm vào da thịt rồi ăn mòn tận xương. Lạnh đến mức cả người nổi da gà, như thể chỉ cần đứng đây thêm chút nữa, cả cơ thể sẽ bị đông cứng.

Những người khác cũng lần lượt cảm nhận được điều đó. Ngay cả những người tu hành lâu năm như ông lão đã sống hơn 9000 năm hay Tề Âm – vốn đã vượt khỏi giới hạn sinh lão bệnh tử – cũng không thể chịu nổi khí lạnh kỳ lạ này.

Chân khí vận hành không trôi, pháp lực cũng không phát huy tác dụng, toàn thân như bị bao phủ bởi một lớp băng mỏng, dù có vận nội lực đến mấy cũng không xua tan được.

Người đàn ông râu quai nón bực dọc, chửi thề:
“Khốn kiếp! Rốt cuộc mấy thứ quỷ quái này là cái gì mà ghê gớm đến vậy?!”

Cả không gian quanh họ ẩm ướt, lạnh lẽo, vừa như đang ở trong một ngôi nhà hoang bị bỏ rơi, lại vừa giống như đang bị nuốt trọn trong một thứ gì đó vô hình. Dù các bác sĩ quỷ tại đây không có sức mạnh quá nổi bật, nhưng chúng luôn hiện diện xung quanh – âm thầm, dai dẳng, như giòi bám trong xương. Một khi ai đó vô tình vi phạm quy tắc, bị chúng bắt gặp, thì chỉ có con đường chết, không còn cơ hội sống sót.

“Phải tìm ra chủ nhân của lĩnh vực này càng sớm càng tốt,” Tề Âm ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt sâu thẳm: “Ý thức của thế giới đang yếu dần, có lẽ sẽ không trụ được bao lâu nữa. Chúng ta phải nhanh lên.”

Nghe vậy, ai nấy đều trầm xuống. Áp lực bất chợt đè nặng lên vai mỗi người, như có một chiếc đồng hồ cát đang đổ cát từng giây, từng phút. Họ cần phải tìm ra đại boss đang ẩn mình trong khu hành chính trước khi ý thức thế giới này sụp đổ hoàn toàn, và tìm cách tiêu diệt nó bằng quy tắc.

Thời gian thì ngắn, mà nhiệm vụ lại quá lớn. Không còn cách nào khác, cả nhóm quyết định tạm thời chia nhau ra để truy tìm manh mối.

Ngay khi vừa đưa ra quyết định, vài bóng người xuất hiện ở hành lang phía trước. Họ mặc vest chỉnh tề, vóc dáng đẫy đà, thoạt nhìn cứ tưởng là những cán bộ hành chính bình thường. Nhưng chỉ cần nhìn kỹ mới phát hiện — sắc mặt bọn chúng trắng bệch, quầng mắt tím tái, không có chút sinh khí nào.

Lê Diệu lập tức nhận ra người đàn ông to béo đứng giữa. Đó là viện trưởng của bệnh viện – Tăng Trát Cát.

“Viện trưởng Tăng?” – cô nheo mắt nói – “À không, tôi quên mất. Giờ không nên gọi ông là viện trưởng nữa, vì ông đã bị miễn chức rồi. Hiện tại, tôi mới là viện trưởng hợp pháp của bệnh viện này.”

Tăng Trát Cát không phản bác. Ông ta chỉ yên lặng nhìn Lê Diệu, rồi phát ra tiếng thở khò khè trong cổ họng:
“Các ngươi... là người đến từ thế giới bên ngoài?”

Ông lão 9000 tuổi cùng vài người khác nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm trọng. Không ngờ Tăng Trát Cát lại nhanh chóng nhận ra thân phận của họ.

Ánh mắt Lê Diệu đảo một vòng qua mấy bóng quỷ trước mặt. Dựa theo trí nhớ, cô nhận ra tất cả bọn chúng đều là những lãnh đạo từng xuất hiện ở khu hành chính – cô từng thấy ảnh của họ treo trên tường.

“Các ông đã bị cách chức hết rồi,” Lê Diệu nói, giọng đầy dứt khoát, “Rời khỏi bệnh viện ngay đi. Từ giờ, nơi này là địa bàn của tôi.”

Tăng Trát Cát không có động thái gì, chỉ lặng lẽ mỉm cười. Nụ cười méo mó khiến cả khuôn mặt ông ta biến dạng. Ngay sau đó, không gian xung quanh như thay đổi.

Đại sảnh rộng lớn bất chợt co rút lại, tựa như một quả bóng bị xì hơi. Tường, trần nhà, sàn nhà... tất cả đều dần ép lại, cho đến khi cả nhóm bị dồn vào một căn phòng nhỏ.

Trong căn phòng chỉ có một cánh cửa. Trên cửa gắn tấm biển số: 101.

“Cẩn thận!” – Lam Dương kịp thời kéo Lâm Đông ra phía sau lưng, đồng thời bật ra lời nhắc nhở.

Những người khác lập tức phản ứng, đứng tựa lưng vào nhau, hình thành một vòng tròn phòng thủ. Ánh mắt dán chặt vào những bóng quỷ đang đứng đối diện.

Tăng Trát Cát nhếch mép, để lộ hàm răng lởm chởm như răng cá mập. Giọng ông ta khàn đặc:
“Tôi biết các người đến từ thế giới khác. Các người có tuyệt kỹ, không sợ chúng tôi. Đã vậy... thì hãy cùng chơi một trò công bằng.”

Dứt lời, một giọng nói vang vọng khắp căn phòng – không rõ nam hay nữ, cũng không biết phát ra từ đâu:

[Lĩnh vực trong lĩnh vực – Cờ mù bắt đầu.]

Lê Diệu tập trung lắng nghe. Nội dung quy tắc được truyền trực tiếp vào ý thức của mỗi người.

Theo đó, toàn bộ khu hành chính sẽ được chia thành năm tầng, mỗi tầng gồm mười phòng – tổng cộng 50 phòng. Họ đang đứng ở phòng 101. Mục tiêu cuối cùng là phòng 510.

Hai đội sẽ tham gia cuộc thi:

Đội đỏ gồm chín người ngoài giới – nhóm của Lê Diệu.

Đội xanh gồm chín lãnh đạo quỷ của khu hành chính.

Luật chơi rất rõ ràng: Đội nào vượt qua các căn phòng và đến được phòng 510 trước sẽ giành chiến thắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.