Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ

Chương 344: Chương 344



Lời vừa dứt, sắc mặt của cô thay đổi, khí chất cũng chuyển hẳn sang dịu dàng. Tuy vẫn là gương mặt ấy, nhưng ánh mắt và cử chỉ mềm mại hẳn. Cô cúi người hành lễ với Lê Diệu, giọng nói ấm áp:

"Xin lỗi chủ nhân, Hồ Nhi có hơi thẳng thắn. Cô có thể gọi chúng tôi là Đát Ký hoặc Hồ Nhi đều được."

Lê Diệu ngạc nhiên hỏi:

"Khoan đã... 'chúng tôi'? Các người là hai người à?"

Đát Ký gật đầu nhẹ:

"Là hai, nhưng cũng là một. Hiện tại chúng tôi không thể tách rời. Hồ Nhi là Cửu Vĩ Hồ, còn tôi là Đát Ký – con gái của Tể Tướng Tô Hộ."

Lê Diệu khẽ gật đầu, cuối cùng cũng hiểu rõ. Cô nhìn ba nhân viên mới — Tề Thiên Đại Thánh, Bạch Cốt Tinh và Đát Ký — trong lòng đầy phấn khởi.

"Quá tốt rồi, hôm nay Nhà Ma chính thức bổ sung thêm ba thành viên 'hạng nặng', có thể mở thêm một vài phó bản mới rồi!"

Nghĩ vậy, cô gọi Tiểu Thiến đến, giao nhiệm vụ dẫn Đát Ký và Bạch Cốt Tinh đi tham quan khắp Nhà Ma, giới thiệu về nơi này. Còn bản thân cô thì nhanh chóng rời đi, đi tìm Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không đưa một nhóm Thỏ Ngọc con ra ngoài hóng gió. Đám thỏ này còn nhỏ, lại tinh nghịch, nên Lê Diệu chẳng thể yên tâm nổi. Cô đứng lặng một lúc, nhắm mắt cảm nhận hơi thở xung quanh, rồi nhanh chóng bước lên tầng thượng của tòa nhà cao nhất.

Trên sân thượng, gió nhẹ thổi, trời đã dần tối. Đám Thỏ Ngọc tụm lại ở góc sân, ríu rít nô đùa như không biết mệt. Còn Đại Thánh thì lơ lửng giữa không trung, ánh mắt sắc bén đang quan sát toàn cảnh Nhà Ma phía dưới.

"Đại Thánh!" – Lê Diệu gọi lớn.

Tôn Ngộ Không quay lại, rồi nhẹ nhàng đáp xuống bằng một đám mây nhỏ. Đứng bên cạnh cô, anh ta giơ Gậy Như Ý chỉ về phía Nhà Ma: "Tất cả những thứ này… là giang sơn cô dựng nên sao?"

Nghe vậy, Lê Diệu khẽ cười, không buồn phản bác, chỉ thuận theo lời: "Ừm, đúng thế. Sao nào? Không tệ chứ?"

Tôn Ngộ Không gật đầu liên tục, khó che giấu được sự hưng phấn: "Tốt lắm! Tốt lắm! Thật không hổ là đứa trẻ mà chúng tôi từng gửi gắm hy vọng!"

"Hửm?" – Lê Diệu hơi sửng sốt, định hỏi kỹ thêm, nhưng chưa kịp mở miệng thì lòng bàn tay bỗng nóng lên.

Cô cúi đầu nhìn, đúng lúc nghe thấy giọng nói phấn khích từ ứng dụng Nhà Ma vang lên: "Chúc mừng chủ nhân Nhà Ma! Đại Thánh vô cùng hài lòng với cô. Thưởng hai hộp tàn."

"Hộp tàn?" – Lê Diệu nhíu mày. "Ý là sao?"

"Hộp bí ẩn bị hỏng. Đồ bên trong cũng... hỏng." – ứng dụng trả lời ngắn gọn.

Lê Diệu nửa tin nửa ngờ, tiện tay lấy ra một chiếc hộp, nhẹ nhàng mở nắp. Ngay lập tức, một con chim nhỏ đen sì bay vút ra, nhìn sơ qua thì giống như chim sẻ... nhưng bị cháy khét.

Con chim nhỏ bay vòng vòng trên trời, vừa vỗ cánh vừa la lớn: "A A A! Cuối cùng ông đây cũng được thấy ánh sáng mặt trời!"

Lê Diệu nheo mắt nhìn theo, khẽ thở dài. Cô hỏi ứng dụng: "Cái này là gì?"

[Phượng Hoàng.]

"..." – Lê Diệu im lặng một lúc lâu.

Quả nhiên là hộp tàn, đến cả thứ bên trong cũng khiến người ta dở khóc dở cười. Ai mà ngờ được con chim sẻ cháy đen này lại là Phượng Hoàng?

Sau một lúc bay lượn, con Phượng Hoàng nhỏ dường như cũng mệt, liền đáp xuống cổ tay Lê Diệu. Đến lúc này, cô mới nhìn kỹ: nó bị thiếu nửa cánh. Cánh trái thì bình thường, nhưng cánh phải chỉ còn phân nửa, khiến mỗi lần bay đều nghiêng ngả không vững.

"Cánh cậu bị sao thế?" – Lê Diệu dịu dàng đưa tay muốn chạm vào.

Nhưng vừa thấy vậy, con Phượng Hoàng nhỏ lập tức dựng lông, gào lên: "Đừng chạm vào tôi!"

Nói dứt câu, nó vụt bay đi, chẳng mấy chốc đã biến mất giữa tầng trời mờ tối.

Lê Diệu sững người, hơi ngơ ngác. Nó bị gì vậy?

Tôn Ngộ Không đứng bên, nhàn nhạt nói: "Không sao đâu. Phượng Hoàng yêu cái đẹp. Nó không muốn để cô thấy bộ dạng bị thương của mình."

Lê Diệu lúc này mới hiểu. Nhưng mà… con chim nhỏ này cũng quá nhạy cảm rồi. Cô đâu có ý cười nhạo gì chứ.

Nghĩ vậy, Lê Diệu lại lấy chiếc hộp tàn còn lại, tò mò muốn xem bên trong là gì. Vừa mở nắp, một con rắn đen lấp lánh ánh sáng từ từ bay ra. Nó lượn mấy vòng giữa trời, rồi kêu lên đầy khoái chí: "Ha ha ha! Cuối cùng ông đây cũng được tự do rồi! Tự do thật rồi!"

Kêu xong, nó định bay về phía Lê Diệu, nhưng giữa chừng thì đột ngột dừng lại. Chẳng hiểu nghĩ gì, nó quay đầu đuổi theo hướng mà Phượng Hoàng nhỏ vừa bay đi.

Nhìn theo bóng rắn dần khuất, Lê Diệu không khỏi thở dài. Cả hai đều không đáng tin chút nào…

Quả nhiên, con rắn đen đã cảm nhận được hơi thở của Phượng Hoàng nhỏ. Nó nhanh chóng đuổi kịp, rồi suýt rơi tròng mắt ra ngoài khi chứng kiến cảnh tượng phía trước.

Phượng Hoàng nhỏ đang dùng mỏ… nhổ từng chiếc lông của mình. Từng sợi lông đen sì rơi lả tả dưới đất. Nó vừa nhổ, vừa nấc nghẹn, nước mắt rơi lã chã.

Con rắn đen nhìn mà phát hoảng: "Cậu đang làm cái gì vậy? Đau đến khóc rồi mà còn nhổ? Đừng làm nữa!"

Phượng Hoàng nhỏ chỉ liếc một cái, chẳng buồn trả lời, tiếp tục cúi đầu nhổ tiếp.

"Đừng mà!" – Con rắn hoảng loạn, vung đuôi cản lại.

"Tránh ra!" – Phượng Hoàng nhỏ tránh né, gào lên: "Đừng cản tôi! Tôi phải nhổ hết cái đám lông xấu xí này!"

Nhớ lại lúc nãy Lê Diệu hỏi về cánh bị thương, lại nhìn bộ lông cháy đen của mình, nó bỗng không kìm được nước mắt nữa, òa lên nức nở.

Con rắn đen cuống lên, quẫy đuôi liên tục: "Cậu sao thế? Sao lại khóc? Chúng ta được tự do rồi mà! Không vui à?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.