Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ

Chương 345: Chương 345



Phượng Hoàng nhỏ nức nở, nghẹn ngào nói:
"Tôi vui chứ... nhưng mà... cậu nhìn tôi đi. Bộ lông đen sì, lại còn một bên cánh bị cháy hỏng, xấu quá đi mất. Chủ nhân chắc chắn sẽ không thích tôi đâu..."

Nó rấm rứt khóc, vừa sụt sịt vừa lẩm bẩm:
"Cô ấy vừa nãy còn định chạm vào cánh của tôi nữa cơ mà..."

Vừa nói, Phượng Hoàng nhỏ vừa oà khóc to:
"Hu hu hu, tôi xấu quá! Sao tôi lại xấu thế này cơ chứ!"

Con rắn đen ở bên cạnh cũng khựng lại khi nghe những lời đó. Nó cúi đầu nhìn đôi sừng cụt ngủn, thân hình bé tẹo chưa phát triển đủ, lớp vảy loang lổ thiếu ánh sáng lấp lánh. Càng nhìn, nó càng thấy tủi thân.

Rồi chẳng mấy chốc, nó cũng bật khóc theo:
"Hu hu hu! Tôi cũng xấu lắm! Chủ nhân chắc chắn sẽ không thích tôi đâu!"

Thế là hai sinh vật nhỏ ôm nhau, cùng nhau khóc nức nở giữa không trung. Tiếng khóc vang vọng khắp một góc Nhà Ma, khiến mây mù kéo đến, mưa lất phất rơi.

Không lâu sau, có người chạy tới tìm Lê Diệu, báo gấp:
"Chị Diệu! Một góc Nhà Ma bỗng dưng có mưa! Mà còn nghe thấy tiếng lạ nữa, lúc thì khóc 'hu hu', lúc thì kêu 'chíp chíp' nghe rợn cả người!"

"Mưa? Giữa trời đẹp thế này?" — Lê Diệu ngạc nhiên, lập tức rời ghế, đi thẳng về phía âm thanh phát ra.

Vừa tới nơi, cô đã thấy hai bóng đen nhỏ đang lơ lửng giữa trời, khi thì gào khóc, khi thì chạy vòng vòng loạn xạ, lúc lại ôm chầm lấy nhau tru tréo. Nhìn kỹ, cô nhận ra ngay — chẳng phải là Tiểu Phượng Hoàng và Tiểu Thanh Long vừa được mở ra từ hộp đặc biệt sao?

Lê Diệu bóp trán, thở dài. Mới được thả ra chưa bao lâu mà đã gây náo loạn cả góc Nhà Ma thế này rồi...

Không nói không rằng, cô vung tay, mỗi tay tóm gọn một đứa, nhấc cả hai lên khỏi mặt đất.

"Im lặng lại coi!" — Cô nghiêm giọng.

Lời vừa dứt, hai sinh vật nhỏ lập tức câm bặt. Tiểu Phượng Hoàng phản ứng nhanh nhất, vừa thấy rõ mặt Lê Diệu liền cuộn tròn cả người, rúc hẳn vào lòng bàn tay cô, chỉ để lộ một cái đầu nhỏ bé.

Toàn thân nó rụt lại, mấy cọng lông cháy xém vểnh lên che một bên mặt, cố tình nghiêng sao cho góc đẹp nhất hướng về phía Lê Diệu.

Ngược lại, Tiểu Thanh Long vẫn chưa ngừng khóc, nước mắt ngắn dài, vừa nức nở vừa kể lể:
"Chủ nhân, có phải... có phải tôi xấu quá nên cô không thích tôi không? Hức hức... Nhìn đống vảy xám của tôi kìa, đầu thì trọc lóc, lại chẳng có sừng... Tôi xấu xí quá... Hay là... hay là để tôi chết luôn đi cho xong!"

Lê Diệu thở ra một hơi dài. Cuối cùng cũng hiểu lý do khiến cả hai khóc lóc thảm thiết như thế.

Thì ra là do mặc cảm ngoại hình.

Cô nhìn chúng, ánh mắt dịu xuống, rồi chậm rãi nói:
"Không xấu đâu. Tôi thấy màu đen cháy này rất đặc biệt, trông cá tính lắm."

"Thật... thật sao?" — Tiểu Phượng Hoàng tròn mắt, ngẩng đầu nhìn cô không tin được.
"Chủ nhân không thấy lông tôi bị cháy xém... trông xấu thảm hại sao?"

Lê Diệu lắc đầu, ngón tay cái nhẹ nhàng gãi gãi dưới cổ nó, giọng đầy trìu mến:
"Không xấu. Rất đẹp là đằng khác. Mà tôi còn thích đôi cánh của cậu nữa cơ."

Nghe nhắc đến "đôi cánh", Tiểu Phượng Hoàng lập tức căng thẳng. Lông dựng đứng cả lên như sắp bị gió cuốn đi. Nó cố gắng đứng yên, chẳng dám nhìn thẳng Lê Diệu, chỉ cụp mắt xuống, ánh mắt buồn rười rượi.

Nhìn bộ dạng vừa mạnh mẽ ngoài mặt vừa yếu đuối bên trong ấy, Lê Diệu không khỏi xót xa. Cô cúi người, nhẹ nhàng cọ cằm vào lớp lông mềm của nó, thì thầm:
"Tôi không thấy đôi cánh đó xấu. Tôi chỉ cảm thấy... đau lòng. Một bên cánh này rất đặc biệt, rất dũng cảm. Cậu là Phượng Hoàng ngầu nhất, độc nhất."

"Thật hả?" — Đôi mắt tròn xoe của Tiểu Phượng Hoàng mở lớn, nhìn cô chằm chằm.

"Thật." — Lê Diệu gật đầu chắc nịch.

Ngay bên cạnh, Tiểu Thanh Long cũng bò lồm cồm lại gần, nước mắt rưng rưng, lắp bắp hỏi:
"Vậy... vậy chủ nhân cũng không ghét tôi chứ?"

Lê Diệu bật cười, xoa đầu nó:
"Không ghét. Tôi rất thích cả hai đứa."

"Auuu!" — Tiểu Thanh Long sung sướng, tung mình bay vòng quanh Tiểu Phượng Hoàng, miệng ríu rít:
"Phượng Hoàng, nghe chưa! Nghe chưa! Chủ nhân nói thích tụi mình đó! Thích thiệt đó!"

"Nghe rồi..." — Phượng Hoàng nhỏ lầm bầm, "Kêu nhỏ thôi, ồn chết được!"

Nói xong, nó mới chợt nhận ra giọng mình hơi to, lập tức đỏ mặt, quay lại nhìn Lê Diệu, nhỏ nhẹ nói bằng giọng điệu ngọt ngào nhất có thể:
"Bình thường tôi không nói lớn như vậy đâu... Tôi rất... rất dịu dàng mà."

Nó cúi đầu, cố tỏ ra ngoan ngoãn.

Chỉ tiếc, vẻ dịu dàng ấy chỉ kéo dài được hai giây, rồi lập tức bị Tiểu Thanh Long hồn nhiên phá hỏng hoàn toàn...

"Ha ha ha, dịu dàng á? Nó mà dịu dàng? Trời ơi, buồn cười chết mất! Chủ nhân đừng có tin, nó không dịu dàng nổi một chút nào đâu!"

"Đồ sâu xanh đáng ghét!"

Tiểu Phượng Hoàng lập tức nổi giận, bật khỏi tay Lê Diệu, xông thẳng vào Tiểu Thanh Long định mổ cho một trận ra trò.

Tiểu Thanh Long hét toáng lên, vừa tránh vừa phản bác:
"Cậu gọi ai là sâu xanh hả? Cậu mới là Phượng Hoàng cháy khét, Phượng Hoàng cháy khét!"

Chỉ một thoáng, hai sinh linh nhỏ đã lao vào nhau đánh loạn trên không trung.

Lê Diệu thấy vậy thì đau đầu, đành vội niệm chú, tạo ra một chiếc lồng chắn, nhốt cả hai vào rồi đẩy chúng ra xa khỏi khu vực khách tham quan để tránh gây sợ hãi.

Dù có chút hỗn loạn, nhưng nhờ có hai sinh vật "tưng tửng" này mà bầu không khí trong Nhà Ma náo nhiệt hẳn lên.

Nhưng náo nhiệt không chỉ gói gọn trong khu vực Nhà Ma. Bên ngoài, thế giới mạng cũng đang sôi sục vì một cái tên: Phó bản Ngọc Thố – Nhà Ma Phong Đô.

Cái tên này nhanh chóng leo lên top bảng tìm kiếm nóng nhất.

Nhiều người bất ngờ:
"[Tôi chưa từng thấy khu nào tạo sóng truyền thông mạnh đến mức này, đúng là đáng nể!]"
"[Mọi người ơi, làm ơn cho tôi yên! Chỉ là một phó bản thôi mà, có cần phải đẩy lên tận trời như thế không? Đừng quảng bá lố quá được không?]"

Dư luận chia rẽ, nhưng điều lạ là—những người từng yêu thích Nhà Ma lại không buồn lên tiếng đáp trả.

Khác với lần phó bản Tận Thế ra mắt, khi cư dân mạng còn tranh cãi gay gắt, lần này phe Nhà Ma chọn cách im lặng hoàn toàn. Mặc cho những lời chê trách hay cà khịa, họ vẫn dửng dưng.

Thậm chí, một influencer (người có tầm ảnh hưởng trên mxh, bản trung gọi là đại võng hồng) nổi tiếng tên là lão Lưu, người luôn giữ quan điểm trung lập, cũng lên tiếng chỉ trích. Anh ta đăng bài cho rằng Nhà Ma Phong Đô đang dùng lại chiêu trò marketing từng thành công với phó bản Tận Thế, kêu gọi mọi người tẩy chay phó bản Ngọc Thố và không tiếp tay cho kiểu quảng bá rầm rộ như vậy.

Bài viết của lão Lưu nhanh chóng được chia sẻ rộng rãi, phần bình luận cũng đầy ắp người đồng tình. Không ai đứng ra bênh vực Nhà Ma cả.

Ban đầu, lão Lưu cảm thấy rất hài lòng, cho rằng mình đang dẫn dắt dư luận thành công. Nhưng rồi, chỉ trong chốc lát, anh ta nhận ra có điều gì đó... sai sai.

Người ta không còn bàn luận về chiến lược quảng bá nữa. Mà thay vào đó, chủ đề hot nhất lại là: Nhà Ma không công bằng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.