Thiên Đạo siết chặt nắm tay, vẻ mặt đầy uất ức.
Lê Diệu thở dài một tiếng rồi khẽ lẩm bẩm:
"Làm khách đúng là quá phiền... Hay để tôi làm chủ nhà luôn cho rồi."
Vừa dứt lời, Thiên Đạo như bị chọc giận, lập tức lao vào phòng ngủ bắt đầu dọn dẹp. Chỉ ba phút sau, căn phòng vốn phủ đầy bụi xám xịt đã sáng bừng, sạch bóng, thơm tho như mới.
Nhưng Lê Diệu vẫn chưa hài lòng, cô nhíu mày nhìn quanh:
"Chăn nệm cứng quá, thay cho tôi bộ mềm hơn. Còn cái giường này nữa, tệ quá đi mất. Tôi muốn một cái giường lớn, sang trọng, có thêm đệm massage."
Thiên Đạo nghiến răng ken két, cố kìm nén:
"Cô có cần tôi mát-xa luôn cho không?"
Lê Diệu nghiêm túc gật đầu:
"Nếu cậu sẵn lòng, tôi cũng không phản đối."
"Á—!!!" Thiên Đạo bùng nổ, chỉ thiếu nước nhảy dựng lên.
Lê Diệu thấy vậy liền xoa dịu:
"Đừng nóng, đừng giận. Cậu là Thiên Đạo mà, sao lại dễ xúc động như vậy? Tôi cũng đâu yêu cầu gì quá đáng đâu. Nghĩ thử xem, khách đến nhà thì chủ nhà phải tiếp đãi tử tế chứ, đúng không? Những thứ này vẫn là của cậu, tôi chỉ mượn dùng một chút thôi mà."
Thiên Đạo im lặng, suy nghĩ một lúc rồi miễn cưỡng gật đầu. Nếu chỉ cho cô ta dùng tạm, thì cũng không đến mức không thể chấp nhận.
Ngay sau đó, nó mang đến một chiếc giường lớn có đệm pháp khí cực phẩm, thêm chăn mềm mại, thơm tho. Lê Diệu nằm phịch xuống, ngáp một cái rồi nghiêng người nói:
"Tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt và gà hoa phượng. Hai món còn lại thì tùy cậu chọn, tốt nhất là đặc sản ở đây. Tôi muốn nếm thử xem vị diện này có gì nổi bật không."
Thiên Đạo im lặng, nhưng trong lòng thì hậm hực: Ăn phân đi cho rồi!
Lê Diệu trở mình, quay lưng vào trong rồi buông thêm một câu:
"Phải làm thật ngon đấy nhé, tôi còn muốn so sánh với các vị diện khác nữa. Sau cùng sẽ chọn ra mười món ngon nhất các thế giới. Hy vọng vị diện của cậu lọt được vào bảng vàng."
Nghe vậy, Thiên Đạo lập tức bừng tỉnh. So sánh giữa các vị diện! Đó không phải là cơ hội để chứng minh vị diện mình ưu việt sao?
Nó lao vào bếp, lục tung cả thế giới. Đến Đông Hải bắt một con kim long, cắt một miếng thịt nhỏ. Lên Linh Sơn tìm trứng phượng hoàng. Rồi đi gom đủ các loại linh thú, linh quả quý hiếm – nguyên liệu đỉnh cao cho một bữa tiệc hoàng gia.
Một lúc sau, Thiên Đạo gọi lớn:
"Đồ ăn làm xong rồi, dậy mà ăn!"
Lê Diệu uể oải vươn vai, từ trong chăn bò ra, ngáp một cái thật dài:
"Ôi, giấc ngủ này thật tuyệt!"
Nhưng cô nhanh chóng nhận ra bộ đồ trên người đã nhăn nhúm hết cả. Cô quay sang Thiên Đạo:
"Lát nữa chuẩn bị cho tôi vài bộ đồ mới nhé. Sáu bộ mặc đi ra ngoài, hai bộ ở nhà, hai bộ ngủ. Nhớ cả đồ lót, giày dép, tất tát gì cũng đủ cả."
Thiên Đạo gầm gừ:
"Phiền chết được..."
Lê Diệu cười nhẹ, nhún vai:
"Nếu thấy phiền thì tôi lấy đồ ở nhà tôi cũng được. Thế nào, đồ rằn ri được không? Thêm cái áo chống đạn nữa cho phong cách."
Thiên Đạo suýt thì nổi điên:
"Những thứ đó không mặc được! Cô phải mặc đồ của vị diện chúng tôi!"
"Vậy thì làm phiền cậu vậy." – Lê Diệu điềm nhiên đáp.
Cuối cùng, sau khi lẩm bẩm mắng một tràng trong miệng, Thiên Đạo vẫn mang đến một loạt quần áo.
Lê Diệu chọn một chiếc váy dài màu xanh lam, mặc vào, đứng trước gương đồng soi một lượt. Cô chau mày:
"Trời ơi, kiểu dáng thì lỗi thời, không tôn dáng gì cả. Chất liệu cũng chẳng ra sao..."
Cô lắc đầu than thở tiếp:
"Thiên Đạo này, thời trang của vị diện cậu thật thảm họa. Tôi mà về, chắc phải làm một cuốn sổ mẫu thời trang, ghi lại hết quần áo ở đây. Đảm bảo không thể lọt nổi top các vị diện, chắc chắn đội sổ!"
Nghe xong, Thiên Đạo tái mặt, vội vàng lôi thêm mấy bộ đồ khác ra:
"Nhầm rồi! Bộ lúc nãy không phải cho cô đâu! Cô thử bộ này xem sao!"
"Vậy à?" – Lê Diệu cố tình làm ra vẻ ngây thơ, rồi chọn một bộ váy lụa vàng nhạt.
Bộ váy này quả thật rất đẹp. Chất liệu trông như lụa giao nhân, vừa bóng vừa mềm. Khi cô bước đi, tà váy khẽ lay động, như được phủ bởi ánh sáng vàng nhạt dịu dàng.
"Quá tuyệt!" – Lê Diệu giơ ngón tay cái, tỏ ý hài lòng. Sau đó cô tìm một đôi giày thêu để mang vào.
Đôi giày ấy đẹp đến mức khiến người ta phải ngẩn ngơ. Họa tiết bươm bướm thêu trên thân giày sống động như thật, như chỉ cần khẽ lay đã có thể bay đi.
Cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, xõa tóc ra, rồi gọi to:
"Nhóc Thiên Đạo, lại đây. Búi cho tôi một kiểu tóc thịnh hành nhất ở vị diện các cậu đi. Mặc bộ đồ này mà để tóc đơn giản thì không hợp chút nào đâu!"
Ban đầu, Thiên Đạo chẳng mấy hứng thú với việc giúp đỡ, nhưng khi nghe Lê Diệu bảo rằng cô muốn phối hợp kiểu tóc cho hợp với bộ y phục mới, nó liền nhanh chóng nhào tới.
Nó hóa ra một đôi tay nhỏ nhắn, linh hoạt, tỉ mỉ búi tóc cho Lê Diệu thành một kiểu cực kỳ tinh xảo và đẹp mắt.
"Wow!" – Lê Diệu không giấu được sự kinh ngạc, ngắm nghía hình ảnh mình trong gương rồi buột miệng khen ngợi – "Đẹp quá chừng! Nhóc Thiên Đạo à, vị diện các cậu đúng là phát triển vượt bậc. Quần áo đẹp, kiểu tóc cũng xịn, gu thẩm mỹ đỉnh thật đấy!"
"Đương nhiên rồi!" – Thiên Đạo ưỡn ngực, ra chiều tự mãn.
Lê Diệu vui vẻ đứng dậy, định bước vào bếp thì vừa đi được một bước, cô lập tức dừng lại. Thiên Đạo thoáng cảm thấy bất an, và như linh cảm, quả nhiên cô thở dài.
"Haiz… Tôi đẹp thế này, sao lại hợp với cái nhà tranh rách nát này chứ…" – Vừa nói, cô vừa nhẹ nhàng giơ chân lên, đôi giày thêu xinh xắn chạm xuống nền đất lấm lem – "Nhóc Thiên Đạo, cậu nhìn mà xem, nền đất này làm bẩn giày của tôi rồi."
Thiên Đạo ghé lại nhìn kỹ, quả thật, đôi giày thêu trắng tinh lấm lem chẳng hợp chút nào với nền đất bụi bặm.
"Tôi đổi nền nhà thành đá cho cô nhé?"
"Khoan đã." – Lê Diệu vội ngăn lại – "Đổi nền thôi chưa đủ. Mái nhà, tường vách, rồi cái cửa gỗ cũ mèm kia nữa, cả cái ghế sứt và đống đồ nát... tất cả đều phải thay mới."
Thiên Đạo cạn lời, lầm bầm: "Có cần thay luôn cả cô không?"
Lê Diệu nhẹ nhàng vén váy, giọng vô tội: "Cậu nhìn đi, váy tôi đẹp thế này, giày thêu tinh xảo thế này, tóc thì vừa làm xong, tiên nữ như tôi mà sống trong cái nhà tranh tồi tàn này à?"
Dù không ưa Lê Diệu, Thiên Đạo cũng chẳng thể phủ nhận một sự thật hiển nhiên... Cô nói không sai. Quả thực không hợp chút nào.
"Thôi được rồi. Tôi xây cho cô một ngôi nhà mới."
Nó vừa định ra tay thì lại bị Lê Diệu cản lại.
"Khoan đã, phiền phức lắm. Cậu làm cho tôi một căn nhà có thể mang theo người luôn đi, kiểu như pháp khí cấp thần, có thể biến hình ấy."
Thiên Đạo lập tức nổi giận: "Cô nói sao? Không được lấy thiên tài địa bảo mà! Cô định phá vỡ lời thề à?"
"Tôi không lấy mà." – Lê Diệu bình tĩnh phân trần – "Tôi chỉ ở tạm thôi, giống như khách sạn ấy. Cậu hiểu không?"
Cô tiếp tục phân tích: "Tôi là người, đâu thể đứng im một chỗ như cái cây. Tôi còn phải đi lại, hôm nay ở đây, ngày mai đến thị trấn, rồi ngày kia lại đến huyện thành… Chẳng lẽ mỗi nơi tôi đến, cậu lại phải xây nhà mới?"
"Vậy nên, thay vì phiền phức như vậy, cậu chỉ cần làm cho tôi một căn nhà pháp bảo mang theo bên người. Dù tôi ở đâu, vùng hoang vu hay núi rừng xa xôi, tôi cũng có nơi trú chân."
Giọng cô dịu lại: "Tôi nghĩ cho cậu thôi đấy, không muốn để cậu mệt mỏi. Với lại, chủ nhân thật sự của căn nhà vẫn là cậu. Tôi chỉ là khách trọ. Khi tôi đi, cậu thu về là xong."
Thiên Đạo suy nghĩ một chút, thấy lời cô nói cũng có lý. Nó đúng là không thể cứ đi theo cô rồi xây nhà mãi được.
"Được rồi. Tôi làm cho cô một căn nhà mang theo bên người."
"Khoan đã!" – Lê Diệu lại giơ tay ngăn – "Cậu làm từ từ để tôi còn quan sát kỹ. Sau này tôi sẽ viết một cuốn sách minh họa pháp bảo kiến trúc của các vị diện. Căn nhà này của cậu chắc chắn sẽ được xếp hạng!"
Nghe vậy, Thiên Đạo lén lút đổi căn nhà ban đầu thành một pháp bảo cấp thần – Linh Lung Tiên Phủ.
Một luồng ánh sáng vàng rực rỡ lóe lên. Căn nhà tranh cũ nát phút chốc biến thành một tòa tiên phủ tráng lệ, lầu các đình đài, vườn cảnh ao hồ, mọi thứ đều đẹp đến nghẹt thở.
Linh Lung Tiên Phủ không chỉ là một kiến trúc đơn lẻ mà là cả một không gian nội giới khổng lồ. Bên trong có tiên hồ, linh tuyền, dược điền, kỳ hoa dị thảo, thư viện, pháp bảo, trang phục tiên gia... Tựa như một thành phố thu nhỏ của chư tiên.
Tất nhiên, Thiên Đạo vốn keo kiệt, không hề mở hết toàn bộ cho Lê Diệu. Nó chỉ cho cô sử dụng một khu vực nhỏ – Đào Hoa Nguyên.
Dù vậy, chỉ riêng phần ấy thôi cũng đã khiến người ta phải ngẩn ngơ. Nơi Lê Diệu ở là một rừng hoa đào rực rỡ trải dài, sắc hồng nhuộm cả không gian. Một con suối nhỏ trong vắt uốn lượn quanh, bên bờ suối là những con thú nhỏ xinh xắn đang thong thả dạo chơi, tạo nên một khung cảnh yên bình như bước ra từ tranh thủy mặc.