Khi cánh cổng Mộ Thần Long mở ra, Lê Diệu theo đoàn người tiến vào.
Lần này, Mộ Thần Long giới hạn tu vi người tham gia dưới cảnh giới Nguyên Anh, nên gần như ai cũng có cơ hội bước vào. Những người khác thường đi theo nhóm ba đến năm người, duy chỉ có Lê Diệu, phía sau lại dẫn theo cả một đám đông tu sĩ, trông chẳng khác nào một sơn đại vương xuất chinh.
Doãn Trạch mấy lần định tìm cơ hội bắt chuyện với Lê Diệu nhưng đều bất thành. Mỗi lần hắn vừa nhìn sang, Kim Đại Bảo đã nhanh chóng chen lên trước, chắn tầm mắt hắn, còn cúi đầu thì thầm bên tai cô:
"Tiểu tiên tử, đừng để ý đến tên thiếu chủ nhà họ Doãn đó. Nhìn bề ngoài oai phong vậy thôi, chứ bên trong điên khùng lắm."
Thấy cô có vẻ ngạc nhiên, Kim Đại Bảo tiếp tục:
"Cha tôi từng dặn, cả đời có thể kiêu ngạo, nhưng gặp người nhà họ Doãn thì nhất định phải tránh xa. Mấy người đó chuyện gì cũng có tính toán, nói không chừng lần này hắn đánh Doãn Thần chỉ là đang diễn trò cho cô xem, biết đâu đã nhắm đến tiên phủ của cô rồi. Cô cẩn thận thì hơn."
Lê Diệu gật đầu liên tục, vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ tránh xa hắn."
Không lâu sau, hai huynh muội nhà họ Tư Mã cũng xuất hiện trước cổng Mộ Thần Long. Nhà họ Tư Mã là một trong bảy đại gia tộc tu tiên, vừa đến đã thu hút sự chú ý. Tư Mã Cương, người anh, có tính cách hào sảng, rất thích kết giao bằng hữu. Vừa trông thấy Doãn Trạch, hắn liền bước tới chào hỏi:
"Doãn huynh đệ!"
Doãn Trạch khẽ gật đầu đáp lễ: "Tư Mã huynh."
Tư Mã Cương bật cười sang sảng: "Không ngờ cậu cũng đến Mộ Thần Long đấy. Nói mới nhớ, đây là lần đầu tiên cậu vào nơi này đúng không? Lần trước nó mở cửa, cậu mới năm tuổi, còn bé tí."
Hai người trò chuyện vui vẻ chưa được bao lâu thì một đạo ánh sáng lại hạ xuống. Tần Phong Nhiên, thiếu gia nhà họ Tần, xuất hiện. Hắn nổi tiếng là kẻ phong lưu, diện mạo tuấn tú, ánh mắt lại luôn ngập tràn ý cười trêu ghẹo. Trong bảng xếp hạng mỹ nhân của giới tu tiên, có đến bảy người từng có liên quan đến hắn – đúng chuẩn sát thủ tình trường.
Ba người chào hỏi nhau qua loa, ánh mắt Tần Phong Nhiên liếc nhìn xung quanh, nhanh chóng phát hiện ra Lê Diệu giữa đám đông. Đồng tử hắn khẽ co lại, rồi dùng cây quạt trong tay nhẹ gõ lên mu bàn tay mình, khẽ cười:
"Nữ Phúc Vận."
Tư Mã Cương nhìn theo ánh mắt hắn, vừa thấy Lê Diệu cũng bật cười: "Trùng hợp thật, nàng cũng ở đây."
Tần Phong Nhiên ánh mắt sáng rỡ, chợt nghĩ ra trò tiêu khiển: "Tôi có một ván cược, không biết hai vị có hứng thú không?"
Tư Mã Cương tò mò: "Cược gì?"
Tần Phong Nhiên dựa vào kiệu, cười gian xảo: "Đám trưởng bối trong nhà muốn chúng ta kết giao với nữ Phúc Vận để đổi lấy khí vận của nàng. Nhưng thế thì nhàm chán quá. Hay là chúng ta cược xem ai chiếm được trái tim nàng trước?"
Tư Mã Cương nghe xong liền đấm vào vai hắn: "Cậu chơi ăn gian rồi! Cậu là Tần phong lưu, chuyên gia tán gái số một, thế thì còn ai chơi lại cậu?"
Tần Phong Nhiên nhướng mày trêu chọc: "Sao thế? Không dám à?"
Tư Mã Cương cười khẩy, khoát tay: "Khích tướng vô dụng thôi."
Doãn Trạch đứng một bên, nhẹ giọng nhắc: "Nữ Phúc Vận là vợ của Tứ thúc trong nhà tôi. Người đã từng bị thúc ấy giết để chứng đạo. Bối phận giờ hơi… rối."
Câu nói này khiến ánh mắt Tần Phong Nhiên càng thêm hứng thú: "Càng thú vị hơn nữa! Thế thì càng phải chơi."
Đúng lúc đó, vài tu sĩ nhà họ Trương cũng vừa đến, lập tức bị cuốn vào không khí náo nhiệt, vui vẻ tham gia cá cược.
Tu tiên là một con đường dài đằng đẵng, hiếm khi nào có chuyện khiến các thiên tài của các đại gia tộc cùng hứng thú đến vậy. Cuộc vui lần này, chẳng ai muốn bỏ lỡ.
Ngay cả Tư Mã Khinh, muội muội của Tư Mã Cương, cũng chen vào góp mặt. Tư Mã Cương lắc đầu bất lực: "Muội là nữ nhi, tham gia làm gì?"
Tư Mã Khinh phản bác ngay: "Nữ nhi thì sao? Ai biết được nữ Phúc Vận có khi lại thích nữ nhi thì sao?"
Lời vừa dứt, cả đám phá lên cười. Không chỉ có nàng, mà vài nữ tu khác cũng tham gia đặt cược. Dù là tình yêu, tình bạn hay tình thân, chỉ cần khiến Lê Diệu chú ý đến mình, là xem như thắng cuộc.
Còn Lê Diệu, hoàn toàn không hay biết gì về trò cá cược kỳ quặc ấy. Lúc này, cô chỉ đang tò mò nhìn ngắm xung quanh...
Vừa bước vào Mộ Thần Long, Lê Diệu lập tức bị truyền tống đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Xung quanh vắng lặng, chẳng có bóng dáng một ai, chỉ còn lại mình cô giữa vùng đất hoang sơ đầy linh khí mịt mù.
Đây là lần đầu tiên cô đặt chân vào bí cảnh, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác háo hức xen lẫn dè chừng. Cô lập tức gọi nhóc Thiên Đạo bằng giọng thúc giục:
"Nhóc Thiên Đạo, ra đây nhanh lên! Mau giải thích cho tôi biết nơi này rốt cuộc là cái gì? Mộ Thần Long có gì đặc biệt? Tôi đang ở đâu thế?"
Nhóc Thiên Đạo đáp lại bằng giọng lè nhè khó chịu, nghe không mấy vui vẻ.
Thấy vậy, Lê Diệu bực mình, khoanh tay trước ngực, nhướng mày trách móc:
"Cậu làm Thiên Đạo kiểu gì mà tệ thế hả? Thứ gì cũng giấu giấu giếm giếm, hỏi cái gì cũng không chịu nói. Bộ cậu không có đồ tốt à? À, quên mất, thế giới này của cậu vốn dĩ đã mục nát rồi, làm gì còn gì để khoe."
Nghe vậy, nhóc Thiên Đạo giãy nảy lên, hét toáng:
"Ai bảo thế giới tôi mục nát? Tôi là Thiên Đạo mạnh nhất! Thế giới của tôi cũng là một trong những vị diện đỉnh cao đấy nhé!"
Lê Diệu nghiêng đầu, nửa tin nửa ngờ:
"Vậy sao? Nếu thế giới của cậu mạnh như lời cậu nói, thì sao một cái Mộ Thần Long thôi mà cũng giấu nhẹm? Vương Ngũ nói nơi này chẳng qua là một ngôi mộ của Thần Long, cứ một trăm năm mở ra một lần, bao nhiêu người đã vào rồi, chẳng có gì gọi là bí cảnh đỉnh cao cả. Tôi cá là mấy Thiên Đạo ở vị diện khác còn chẳng thèm ngó ngàng."
Cô lắc đầu ra vẻ tiếc nuối:
"Chậc, đến cả giới thiệu cũng không dám, là vì cậu nghèo hay vì cậu keo kiệt vậy?"
Nhóc Thiên Đạo tức đến phát điên:
"Tôi chỉ đang cảnh giác cô thôi nhé!"
Lê Diệu hừ lạnh:
"Tôi có đòi đồ đâu, chỉ muốn tìm hiểu một chút cũng không cho? Cậu biết người ta gọi cái kiểu giấu giếm này là gì không? Là coi cái chổi cùn trong nhà như bảo bối đấy!"
Cô tiếp tục mỉa mai:
"Tôi từng đến nhiều vị diện rồi. Mấy vị diện quý tộc ấy, Thiên Đạo người ta toàn tặng bảo vật, thậm chí có vị còn đưa cả bản nguyên thế giới cho tôi. Người ta gọi đó là hào phóng. Còn cậu? So với họ thì đúng là nhỏ nhen đến mức không muốn nói luôn!"
Thiên Đạo rít lên, bực bội:
"Tôi nhỏ nhen hồi nào? Tôi rất rộng rãi là đằng khác!"
Lê Diệu khoanh tay, mắt sáng như cười:
"Thế thì mau giới thiệu Mộ Thần Long cho tôi đi."
"Được thôi, giới thiệu thì giới thiệu!" – Thiên Đạo hừ một tiếng, rồi bắt đầu giải thích không giấu giếm.
Hắn nói, Mộ Thần Long thực chất không quá đặc biệt. Tuy nhiên, bên trong có hai loại bảo vật vô cùng quý giá: Long Tiên Thảo và Long Tức.
Long Tức là thứ vô cùng hiếm hoi, bởi các Thần Long đã chết từ lâu, dù mộ được phong ấn nhưng lượng Long Tức còn sót lại gần như đã tan biến hết theo năm tháng.
Còn Long Tiên Thảo thì vẫn còn. Đây là loại linh dược cực kỳ hiếm thấy, thường được dùng để luyện chế đan dược kéo dài thọ nguyên. Hình dáng của nó rất đặc biệt, lá dài, thanh mảnh như râu rồng, toàn thân phủ một lớp lục sắc óng ánh.
Nghe đến đây, ánh mắt Lê Diệu sáng lên. Cô nhìn quanh, bỗng phát hiện không xa có một bụi cỏ xanh thẫm, trông rất giống mô tả của Long Tiên Thảo. Không kìm được, cô liền vươn tay ra định hái.
"Nhóc Thiên Đạo, cậu nhìn xem, chỗ kia có phải Long Tiên Thảo không?"
Cô vừa dứt lời, một tia sáng trắng bỗng lóe lên, đánh mạnh vào cổ tay cô, khiến tay lệch sang bên, chụp phải một bụi cỏ dại khác. Mà cây Long Tiên Thảo kia thì... biến mất.
Lê Diệu sững sờ:
"...Hả?"
Nhóc Thiên Đạo hừ lạnh:
"Hả cái gì? Tôi đã nói rồi, cô không được tùy tiện đụng vào bảo vật của tôi!"
Lê Diệu chép miệng, giọng bất lực:
"Đúng là keo kiệt thật sự."
Cô cúi đầu nhìn bụi cỏ trong tay. Dù chỉ là cỏ dại, nhưng cây cỏ này có hình dáng rất kỳ lạ, uốn lượn như một con rồng khô quắt.
"Cái này là gì vậy? Tôi không thấy có loại cỏ nào giống nó xung quanh cả." – Cô tò mò hỏi.
Thiên Đạo đáp:
"Đó là cái bóng của Long Tiên Thảo, gọi là Long Khô Thảo."
"Cỏ mà cũng có... bóng á?" – Lê Diệu tròn mắt.
"Chứ sao! Mấy thứ linh dược đẳng cấp cao đều có thể để lại bóng linh lực mà!" – Thiên Đạo kiêu ngạo giải thích.
Lê Diệu nhấc cây cỏ lên, ngắm nghía một lát rồi hỏi:
"Cái bóng này chắc cũng quý đúng không? Thế sao cậu lại để tôi hái được?"
Nhóc Thiên Đạo cười khẩy, giọng đầy gian trá:
"Hì hì, đây là hình phạt. Ai bảo cô dám định hái Long Tiên Thảo của tôi? Tôi quyết định rồi, nếu cô còn dám đụng vào bảo vật vô chủ nào trong thế giới này, cô sẽ bị phạt bằng cách... nhận về một món tạp vật vô thưởng vô phạt. Vừa quê vừa tức, khỏi cần lấy đồ ngon nữa!"