Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ

Chương 395: Chương 395



"Việc chúng ta cần làm," Đại Thánh vừa nói vừa chỉnh lại tư thế ngồi trên đám mây Cân Đẩu Vân, khiến nó mềm mại hơn để nằm cho thoải mái, "là xử lý sạch những hệ thống có ý đồ xấu. Chỉ cần loại bỏ được chúng, mọi chuyện sẽ dần tốt lên."

Nói xong, hắn liếc nhìn sang Lê Diệu. Thấy cô vẫn cau mày trầm tư, Đại Thánh liền bước tới, đưa tay xoa loạn mái tóc suôn mượt của cô, làm tóc cô rối tung lên như tổ chim.

"Cô bé ngoan, đừng nghĩ nhiều nữa," giọng hắn dịu lại, "cô mạnh mẽ hơn Mạnh Bà nhiều, nên tôi mới chọn nói sự thật cho cô biết. Họ thì không dám tin, cũng không dám đối mặt. Họ sợ cô cũng sẽ như họ — sụp đổ, mất phương hướng. Nhưng tôi thì không nghĩ vậy. Tôi tin là cô sẽ chấp nhận được. Đừng khiến tôi thất vọng nhé."

Lê Diệu không nhịn được bật cười. Màn u ám trong lòng như tan biến, cô ngẩng đầu, nở nụ cười rạng rỡ:
"Yên tâm đi, Đại Thánh, tôi không để anh phải thất vọng đâu."

"Ha ha ha!" Đại Thánh cười lớn, vỗ vai cô một cái thật mạnh, tán thưởng:
"Cô bé ngoan."

Dù tâm trí đã phần nào thả lỏng, nhưng Lê Diệu vẫn còn đầy những thắc mắc chưa lời giải. Cô nghiêng đầu, ánh mắt như một đứa trẻ hiếu kỳ, liên tục đặt câu hỏi:

"Đại Thánh, Nhà Ma là cái gì vậy?"

"Đại Thánh, mấy phó bản kia rốt cuộc là sao?"

"Đại Thánh, anh thật sự từng đi lấy kinh ở Tây Thiên hả?"

"Đại Thánh, sao lại chọn tôi làm chủ nhân của Nhà Ma?"

"Trời ơi!" Đại Thánh vỗ trán như bất lực, rồi không đợi thêm một giây nào, đá đám mây Cân Đẩu Vân phóng vọt lên trời, chỉ để lại một câu vọng lại phía sau:
"Cô bé phiền chết đi được, ra ngoài mà hỏi bà già Mạnh Bà đi!"

Nói xong, hắn lập tức biến mất vào không gian, trốn khỏi cơn bão thắc mắc dồn dập kia, quay về tiếp tục công việc trong các phó bản.

Bị bỏ rơi bất ngờ, Lê Diệu đành lặng lẽ đi tìm Mạnh Bà.

Lúc này, bà cụ không còn bận bịu gì nữa, một mình ngồi trầm mặc nơi góc sân, ánh mắt xa xăm, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.

Thấy Lê Diệu bước tới, bà hơi bất ngờ. Ánh mắt bà lặng lẽ quan sát cô từ đầu đến chân, rồi nhẹ nhàng hỏi:
"Cháu... Đại Thánh không nói gì với cháu à?"

"Anh ấy nói rồi," Lê Diệu gật đầu, giọng bình thản, "nói về những kẻ đến từ ngoài vũ trụ, về hệ thống, về chủ não, và cả đám tín đồ của dị thân nữa."

Mạnh Bà tròn mắt nhìn cô, lần đầu tiên trong suốt quãng thời gian quen biết, bà để lộ cảm xúc rõ ràng đến vậy. Ánh mắt bà nhìn cô rất lâu, sau mới hỏi, giọng đầy lo lắng:
"Cháu... không sợ? Không tuyệt vọng sao?"

"Ban đầu thì có," Lê Diệu mỉm cười, "thật sự rất sốc, cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Nhưng rồi Đại Thánh đã trấn an cháu, và cháu nghĩ thông rồi."

Cô ngừng lại một chút, rồi tiếp tục với giọng kể bình thản, như đang nói về một điều đã từ lâu nằm trong tim:

"Mỗi thế giới mà cháu từng đi qua, điều cháu cảm nhận rõ nhất là thời gian. Với vùng đất Xám mà cháu đã nuôi dưỡng, nơi đó đã trải qua hàng nghìn, hàng vạn năm. Nhưng ở thế giới này, thời gian trôi qua chỉ như một cái búng tay. Có thể, với những kẻ ở tầm vóc như dị thân, toàn bộ thời gian của nhân loại chỉ là một cái chớp mắt. Họ và chúng ta không cùng tồn tại trong một chiều không gian — vậy thì sao phải sợ?"

Cô nhún vai, cười nhẹ:
"Vũ trụ này lớn lắm, đâu chỉ có một mình cháu muốn sống. Những người khác cũng muốn sống. Vậy thì cứ chiến đấu để sống thôi."

Thấy Lê Diệu nói năng thoải mái, thần sắc bình tĩnh, không một chút u sầu hay hoảng loạn, Mạnh Bà cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Bà bước tới, dịu dàng kéo cô ôm vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc rối, giọng đầy cưng chiều:
"Cục cưng ngoan của bà, cháu làm bà bất ngờ thật đấy."

Hóa ra, Mạnh Bà không phải không muốn nói sự thật với cô. Chỉ là bà sợ — sợ cô cũng như những người trước, không chịu đựng nổi. Trước đây đã có người, sau khi biết sự thật, đạo tâm vỡ nát, phát điên, thậm chí còn gia nhập hàng ngũ dị thân, quay lại phản bội nhân loại.

Nhưng Lê Diệu thì khác.

Cô đã vượt qua được cơn chấn động đầu tiên, vẫn giữ được lý trí và lòng tin.

Lúc ra khỏi vòng tay của bà cụ, Lê Diệu có thể cảm nhận rất rõ — tình cảm của Mạnh Bà dành cho mình đã khác trước. Không còn là thứ tình cảm xuất phát từ thân phận “Chủ nhân Nhà Ma” nữa, mà là sự yêu thương, quý trọng xuất phát từ chính con người cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.