6.
Chu Nhất Thủy nói: "Tên trộm này thật vô sỉ, bị bắt liền giả bộ bất tỉnh, Nhạc huynh, ngươi chờ đó, ta đi tìm dây thừng trói hắn lại."
Vì thế trong phòng chỉ còn lại hai người Nhạc Diểu cùng Tư Mộc hôn mê bất tỉnh.
Nhạc Diểu ngồi ở bên cạnh Tư Mộc, cảm thấy khăn đen che trên mặt hắn rất là chướng mắt, dứt khoát tháo bỏ một phen, cũng xem như là hiếm khi thấy được dung mạo thật sự của thiên hạ đệ nhất thần trộm.
Tên trộm này, bộ dạng còn rất đoan chính.
Hắn vừa mới nghĩ như vậy, liền buông lỏng cảnh giác, chỉ chờ Chu Nhất Thủy cầm dây thừng lại đây, việc này sẽ xong xuôi.
Tư Mộc đang nằm trên đất đột nhiên mở mắt, vươn tay cởi đai lưng của hắn, Nhạc Diểu bất ngờ không kịp đề phòng, còn chưa hồi phục tinh thần, đai lưng đã bị kéo nhanh một cái, đảo mắt Tư Mộc đã ở ngoài cửa, nhìn hắn cười nhạt một tiếng: "Dám giở trò với tặc gia."
Nhạc Diểu ngơ ngẩn: "..."
Tư Mộc đã quay đầu chạy như điên ra mấy trượng.
Vì sao sáng nay hắn lại không đánh nhiều thêm vài cái nút chết trên đai lưng chứ ?!
...
Đêm nay Nhạc Diểu gặp ác mộng.
Hắn đẩy Tư Mộc ngã xuống đất, vươn tay cởi đai lưng Tư Mộc, ngược lại không ngờ Tư Mộc nghiêng người dùng sức chế trụ hắn, nhìn hắn cười nhạt một tiếng: "Cùng tặc gia ngoạn cứng rắn."
Nói xong, thử kéo một cái, liền kéo đứt đai lưng hắn.
Nhạc Diểu tỉnh mộng, vẻ mặt bình tĩnh, khó hiểu không vui.
Đây là giấc mơ gì vậy trời !
Ngày hôm sau Chu Nhất Thủy lại đưa ra chủ ý cho hắn.
Khinh công Tư Mộc vô cùng tốt, còn về võ công, kì thực không hề mạnh, chỉ cần có thể chế trụ hắn trước một bước, lấy võ công của Nhạc Diểu, bắt giữ hắn rất dễ dàng.
Nhạc Diểu nhíu mày.
Nếu hắn có thể có tốc độ của Tư Mộc, sẽ còn bị hắn đùa giỡn nhiều tháng như vậy sao !
Chu Nhất Thủy nghe vậy, thập phần đồng tình vỗ vỗ bả vai Nhạc Diểu, thở dài: "Ngươi vẫn là cam chịu đi."
7.
Nói thì nói như vậy, Nhạc Diểu vẫn là nghĩ biện pháp khổ luyện tốc độ tự phản ứng.
Thiên phú của hắn rất cao, tự giác có điều bổ ích, muốn chờ lần sau Tư Mộc đến liền thử thân thủ của mình, nhưng không nghĩ tới vào lúc này hắn chờ trái lại chờ phải, Tư Mộc cũng không xuất hiện.
Bảo vệ đai lưng, Nhạc Diểu lại cảm thấy hơi khó hiểu ... Ô, mất mát?
Nhạc Diểu cảm thấy chính mình có bệnh, hơn nữa bệnh không rõ.
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tin tức, vài tỉnh ngoài biên quan náo loạn tai ương, dân chúng ăn không no. Phiên vương lại tiêu phí trăm vạn tiền tài nhân lực đến Tự xây thêm vài toà tháp cao.
Tăng nhân trong Tự ăn thịt uống rượu Phật tổ dát vàng, bên ngoài xác người chết đói khắp nơi dân chúng lầm than.
Cuối cùng Phiên vương mua một viên cự châu từ trong tay thương nhân dị vực, tiêu phí vạn kim, cự châu kia lớn khoảng chừng bằng một cái bồn gỗ, sáng rọi rạng rỡ.
Phiên vương đem cự châu này lắp tại đỉnh Tự, ra lệnh thủ vệ ngày đêm canh phòng nghiêm ngặt.
Ba ngày sau, cự châu mất trộm, tìm khắp nơi trong thành cũng không thấy.
Trong tháp lưu một hàng chữ: Đệ nhất thần trộm đã đến đây.
Cùng lúc đó, ngoài thành có một người trẻ tuổi đang phân phát gạo.
Phiên vương giận dữ, hạ lệnh truy nã tặc tử, nhưng không ngờ đêm đó y phục của hắn bị người ăn cắp sạch sẽ.
Mấy ngày liên tiếp, tên trộm kia ra vào Vương phủ như chốn không người, Phiên vương không dám tiếp tục ra lệnh bắt trộm, chỉ cầu ác mộng này sớm ngày rời đi.
Nhạc Diểu kinh ngạc, không nghĩ tới tiểu tặc này ngược lại vẫn là hiệp nghĩa.
Tương lai, e là chuyện này cũng sẽ không chấm dứt trong một hai tháng, xem ra trong mấy tháng này đai lưng của mình an toàn rồi.
Chu Nhất Thủy nắm tay Nhạc Diểu thập phần kích động: "Nhạc huynh ! Cố gắng luyện công ! Chờ tiểu tặc kia trở về, phải bắt được hắn !"
Nhạc Diểu lại ủ rũ, ngay cả chuyện yêu thích nhất mỗi ngày chính là luyện công, nhắc đến cũng không cao hứng nổi.
Thói quen có người mơ ước đai lưng của mình, nhất thời thoải mái, cũng khiến hắn có chút mất mát.
Ban đêm nằm xuống nghỉ ngơi, nhắm mắt lại liền trông thấy Tư Mộc lại đến xé rách đai lưng của hắn.
Lúc này hắn giận, giành trước đè lại tay Tư Mộc, nghiêng người thành công áp người dưới thân.
Nhạc Diểu bừng tỉnh.
Hắn... Hắn đương nhiên biết đây là có chuyện gì !
Đại sư huynh cùng Ngô sư đệ không phải là như vậy sao !
Hắn biết mình mắc bệnh gì.
Bệnh tương tư.
8.
Nhanh chóng đưa ra kết luận, Nhạc Diểu bị chính mình làm cho cả kinh, nghĩ bản thân sao lại có khả năng sẽ thích một tên tiểu tặc cả ngày thích trộm đai lưng của mình.
Vì thế mộng kia như bóng với hình, cũng thường xuyên có xu hướng phát triển.
Rốt cuộc có một ngày hắn mơ thấy mình cởi y phục Tư Mộc, vì thế cả ngày hôm sau sắc mặt hắn đều xanh mét, nhắc nhở bản thân là chính nhân quân tử, sao có thể làm ra chuyện hạ cấp này.
Nhạc Diểu tuyên bố bế quan hai tháng, chuyên tâm nghiên cứu tập luyện võ học, cộng thêm tĩnh tâm.
Mọi người trong Võ lâm minh gần đây không bị trộm quấy rối, trải qua ngày rất là dễ chịu, thống thống khoái khoái để minh chủ bế quan.
Đợi đến sau khi Nhạc Diểu xuất quan đã là hai tháng sau, quản sự đến đón hắn, đưa cho hắn một tờ giấy.
Chữ viết quen thuộc, nội dung quen thuộc.
Tư Mộc trở lại.
Nhạc Diểu suy nghĩ hai tháng, cố gắng vì chính mình làm công tác tư tưởng hai tháng nhưng không có nửa điểm tác dụng.
Hắn sờ sờ đai lưng của mình, đáy lòng có chút áp chế không được, trong chớp mắt phun trào, mừng rỡ như điên.
Quản sự nhìn hắn cười, cảm thấy có chút khó hiểu.
Quản sự: "Minh chủ, còn một chuyện nữa."
Tâm tình Nhạc Diểu không tệ, bao gồm cả chuyện gương mặt già nua đầy nếp nhăn của quản sự cũng nhìn thuận mắt hơn: "Nói."
Quản sự: "Thiên Sơn truyền đến tin tức, kêu ngài sau khi xuất quan lập tức trở về sư môn một chuyến."
"..."
Quản sự cung kính nói: "Ngựa đã chuẩn bị xong, lập tức có thể xuất phát."
"..."
Quản sự làm việc hiệu suất rất là cảm động, nhưng hắn không muốn trở về sớm như vậy.
Đại khái là không gặp được Tư Mộc, Nhạc Diểu nghĩ, có chút khổ sở.
...
Nhạc Diểu mang theo vài người, ra roi thúc ngựa tiến đến Thiên Sơn.
Chạng vạng, đến một cái thôn nhỏ, không tìm được khách điếm, mọi người chỉ có thể nghỉ tạm ngoài trời.
Nhạc Diểu trước khi ngủ nhìn chằm chằm một vòng trăng tròn trên trời nghĩ ngợi lung tung.
Có lẽ loại sự tình này, hắn nên trở về hỏi chút kinh nghiệm của đại sư huynh cùng Ngô sư đệ rồi lại tính tiếp.
Nửa đêm.
Trong lúc ngủ Nhạc Diểu mơ màng hốt hoảng cảm thấy có một bàn tay mò đến bên hông mình.
Hắn cho rằng đây là ở trong mộng, liền vô cùng quen thuộc kéo lấy tay kia một phen, chế trụ mạch môn, động tác một đường liền mạch đè xuống đất, sau đó lại mở to mắt.
Tư Mộc che mặt tràn ngập kinh ngạc nhìn hắn.
Nhạc Diểu ngẩn ra, chợt thấy xúc cảm ấm áp truyền đến từ trong tay mình, không nhẹ giống như trong mộng mà giống như là giấy họa.
Đây không phải là mơ.
Xem ra hai tháng này hắn bế quan không thành công, tuy nói lần này là ức hiếp Tư Mộc bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng cuối cùng vẫn là bắt được tiểu tặc này.
Tư Mộc sắc mặt âm trầm, bày ra dáng vẻ nguyện không chịu thua.
Nhạc Diểu há miệng, chỉ cảm thấy mình bị một tia sét kinh hỉ hung hăng đập trúng, choáng váng, đợi đến khi tơ tưởng người trước mắt xong, chớp mắt một cái lại không biết nói cái gì mới tốt.
Hơn nửa ngày, Nhạc Diểu nhẹ giọng mở miệng, ngữ điệu tràn ngập ôn nhu: "Ngươi..."
Có sơ hở !
Tư Mộc trong lòng hô to, nắm đai lưng Nhạc Diểu kéo xuống một phen, vặn vẹo tránh thoát tay Nhạc Diểu đã sớm lơi lỏng ràng buộc, nhảy ra ngoài chạy mười bước, cũng mặc kệ đối phương rốt cuộc là muốn nói cái gì, quay đầu, sải chân chạy mất.
Nhạc Diểu: "..."
Trong đầu Nhạc Diểu toát ra một câu: Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.
Sau đó lại toát ra vài từ: Ông nói gà bà nói vịt, đàn gảy tai trâu.
Cuối cùng hóa thành một chữ: Xong !
Hắn phạm phải cái ngốc gì ! Đường đường là minh chủ võ lâm ! Vì sao phải làm ra loại chuyện thiếu nữ hoài xuân này chứ !!
Ở bên cạnh, có vị thiếu hiệp chính phái giật mình tỉnh dậy, thấy minh chủ đại nhân ngồi ngay ngắn một bên, có chút nghi hoặc, xoa xoa mắt, lầu bà lầu bầu hỏi: "Minh chủ, làm sao vậy?"
Nhạc Diểu lập tức hoàn hồn nói bậy bạ: "Không sao, chỉ là đột nhiên nghĩ đến lúc bế quan công lực bình cảnh ngưng tụ đan điền, đêm dài người yên giấc không ai quấy rầy, tự nghĩ biện pháp đột phá mà thôi."
Vẻ mặt vị thiếu hiệp tràn ngập kính nể: "Minh chủ thật là năng suất."
Nhạc Diểu: "Cần cù bù thông minh mà thôi."
Nói xong, tên thiếu hiệp kia một lần nữa nằm xuống, tính toán tiếp tục đi gặp Chu Công, liếc mắt nhìn lại cảm thấy có chút không đúng, mở miệng hỏi: "Minh chủ, đai lưng của ngài đâu rồi?"
Nhạc Diểu mặt không đổi sắc: "Ngươi nhìn lầm, hôm nay y phục của ta vốn dĩ không có đai lưng."
Thiếu hiệp: "..."
...
Kỳ thật Tư Mộc không hề muốn đuổi theo vị minh chủ lỗ mãng kia chạy đến một địa phương xa như vậy, chẳng qua hắn cảm thấy ngoài thanh danh đệ nhất thần trộm, không có bất cứ vật nào mà hắn trộm không được, cũng không thể thua ở một cái đai lưng, nhất định phải trộm được trong lòng mới thanh thản.
Mà hiện tại hiển nhiên cũng không phải vấn đề trộm được hay không trộm được.
Cái vị minh chủ lỗ mãng kia thế nhưng suýt nữa bắt được hắn ! Sao hắn lại có thể bị tên minh chủ lỗ mãng kia bắt được chứ !
Đây quả thực là sỉ nhục cuộc đời làm trộm của hắn, hơn nữa một lần bị vị minh chủ lỗ mãng này tháo bỏ khăn che mặt, truyền ra ngoài thật sự nhục nhã với danh hào đệ nhất thần trộm.
Vì chứng minh thanh danh của mình không phải là giả, Tư Mộc quyết định trộm thêm lần nữa.
Lúc này phải đến trộm quang minh chính đại, kinh thế hãi tục.
Tốt nhất là ở bên trong đại hội võ lâm, thần không biết quỷ không hay chỉ dùng một chiêu là tới tay, cuối cùng để lại một tờ giấy bày tỏ đại danh trộm.
Ngẫm lại liền cảm thấy khoái trá.
Chỉ là cẩn thận hồi tưởng, ách... Vừa rồi vị minh chủ lỗ mãng kia là muốn nói chuyện với hắn phải không?
Tư Mộc gối đầu lên rễ cây, trong tay còn đang kéo chiến lợi phẩm không dễ dàng lấy được của mình, đai lưng của minh chủ đại nhân có mùi hương xà phòng, ngẩng đầu nhìn sắc trời một cái, ánh trăng đã nặng nề hạ xuống phía Tây, hắn nhắm mắt lại, buồn ngủ, trong đầu vẫn còn đang nghĩ --
Thôi, dù sao cũng chả phải là lời hay ho gì.
9.
Nhạc Diểu vài lần phát giác được Tư Mộc vẫn chưa rời đi.
... Hẳn là sẽ không cảm thấy bị hắn nhìn thấy mặt mũi, cho nên muốn trộm thêm một lần?
Nhạc Diểu yên lặng gắt gao che đai lưng của mình.
Bất quá đêm đó nói chuyện với vị thiếu hiệp kia đã cho hắn dẫn dắt rất lớn.
Hắn có thể mặc y phục không có đai lưng a ! Tư Mộc cũng không đến mức ngay cả dây lưng cũng trộm đi !
Quả thực hơn mười ngày này, Tư Mộc đều không xuống tay với dây lưng của hắn, chỉ là vẫn âm thầm rình mò, ngẫu nhiên lộ diện trong ngân khố của phú hộ tiệm vàng ở phụ cận.
Nhạc Diểu phân tâm, lại không nghĩ Tư Mộc chỉ là đang chờ một cơ hội thích hợp.
Nửa tháng sau, đoàn người rốt cuộc đến Thiên Sơn.
Đệ tử Thiên Sơn liệt trận đón chào.
Dẫn đầu là đại sư huynh cùng Ngô sư đệ.
Những ngày gần đây chưởng môn ôm bệnh, hạng mục công việc trong môn đều do đại sư huynh chủ trì, Nhạc Diểu tiến lên, đại sư huynh đến nghênh đón.
Đại sư huynh nói: "Sư đệ, đã lâu không gặp."
Trùng hợp Ngô sư đệ cũng mở miệng: "Nhạc sư huynh, đã lâu không gặp."
Hai người đồng thời dừng một chút, sau đó ngoái đầu nhìn nhau cười.
Nhạc Diểu ăn nho không được: "..."
Đôi cẩu nam nam chết tiệt này !
...
Sau khi bái kiến qua sư phụ, đại sư huynh cùng Nhạc Diểu nói đến chính sự.
Gần đây, Thiên Sơn phát sinh sự cố, không ít đệ tử khó hiểu bị người ám toán, hơn nữa có tin tức truyền ra, nói hết thảy đều là do Ma Giáo gây nên.
"Không có khả năng." Nhạc Diểu nói thẳng, "Ma đầu kia chỉ thích kiếm tiền, mới không có nhàn tâm làm loại chuyện này."
Đại sư huynh lại nói: "Có lẽ kiếm tiền chỉ là thủ thuật che mắt của ma đầu."
"Không có khả năng." Nhạc Diểu lại nói, "Đang êm đẹp vì sao hắn lại xuống tay với chúng ta."
"Ngươi là minh chủ, lại là đệ tử Thiên Sơn." Đại sư huynh nói, "Đại khái là muốn đánh phủ đầu chúng ta, hắn muốn từng bước đánh lên võ lâm."
Nhạc Diểu nhíu mày, rất là khó hiểu: "Võ lâm minh là khách hàng lớn nhất của hắn, vì sao hắn lại muốn đánh chúng ta?"
Đại sư huynh ngậm miệng .
"Theo ta được biết, ma đầu kia chỉ thích ba chuyện, còn đối với những chuyện khác không hề cảm thấy hứng thú." Nhạc Diểu dựng ba đầu ngón tay lên, "Kiếm tiền, mở tiệm, bán đồ."
Đại sư huynh: "..."
10.
Nhạc Diểu nói: "Đại sư huynh, có một việc, ta muốn hỏi lâu rồi."
Đại sư huynh hỏi: "Chuyện gì?"
Nhạc Diểu nhấp một ngụm trà, châm chước mở miệng như thế nào.
Đại sư huynh nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, nói: "Sư đệ, từ nhỏ hai người chúng ta cùng nhau lớn lên, thân như huynh đệ, có chuyện gì, cứ nói đừng ngại."
Nhạc Diểu vẫn có chút do dự, mân một ngụm trà, lại mân một ngụm trà, lại mân một ngụm trà.
Đại sư huynh lại nói: "Đừng cố kỵ."
Nhạc Diểu mở miệng: "Đại sư huynh, năm đó ngươi...cùng Ngô sư đệ đến với nhau như thế nào? "
Đại sư huynh: "..."
Nhạc Diểu nhìn chằm chằm đại sư huynh, vẻ mặt tràn ngập mong đợi.
Hơn nửa ngày, đại sư huynh mới gian nan mở miệng: "Lưỡng tình tương duyệt."
Nhạc Diểu hỏi: "Sau đó thì sao?"
Dù sao cũng phải có quá trình hiểu nhau chứ.
Đại sư huynh: "Nước chảy thành sông."
Lưỡng tình tương duyệt nước chảy thành sông... Đây thật đúng là có chút khó khăn.