Nhà Nơi Trấn Nhỏ

Chương 13: Hương xuân xào trứng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Dứa aka Gracie

Vừa ra cửa thì bắt gặp Tiểu Bát bị mẹ của nó bắt được, đang phải chịu một trận giáo huấn, Bát thẩm nhìn thấy mấy người Sinh Đông thì bỏ cái tay đang chống nạnh xuống, gọi lớn, "Thúc nó, mấy đứa nhỏ nhà thúc có rơi xuống ruộng không?"

"Chơi cùng nhau mà, sao có thể không rơi xuống ruộng được chứ, còn bị lão bà nhà ta mắng cho một trận. Hai đứa tụi nó chẳng phải thích chơi ở ven ruộng hay sao, giờ ta dẫn chúng ra ruộng cấy mạ cho Tam gia gia chúng đây." Ông ngoại chắp tay sau lưng, giọng nói không cao không thấp.

"Vậy thúc cũng mang thằng bé nhà cháu theo đi, thích chơi bùn như vậy, thì để nó xuống ruộng mà chơi." Bát thẩm nghe xong thấy biện pháp này rất hay, liền túm lấy cánh tay Tiểu Bát kéo về phía trước.

Ba đứa Sinh Đông, Tiểu Ôn và Tiểu Bát nhìn nhau, rồi đứa nào đứa nấy cũng cúi thấp đầu xuống, không dám hé răng nói nửa lời.

"Được thôi, đến lúc đó ngươi đừng có mà đau lòng."

"Đau lòng nó làm cái gì, thúc, thúc có việc gì nặng nhọc, dơ dáy thì cứ để cho thằng bé làm. Đỡ cho nó rảnh rỗi mỗi ngày lại leo lên nóc nhà lật ngói." Bát thẩm mới không thèm đau lòng, nàng ta nói xong những lời này, liền tự mình đi vào nhà, để khỏi phải nhìn thấy đứa con trai nghịch ngợm này mà tức giận.

Tiểu Bát bất lực buông tay, ngoan ngoãn đi theo bọn họ.

Ruộng của Tam gia gia nằm ngay cạnh con đường dẫn vào trang, nhà ông ấy có nhiều ruộng, những năm trước đều phải nhờ người đã cấy xong trong trang sang phụ giúp một tay, bằng không cả nhà bọn họ sẽ mệt đến quá sức.

"Tam thúc công à, ta mang theo mấy người đến giúp đỡ ông đây."

"Ai đến giúp đỡ đó," Tam gia gia đang ở trong ruộng ngẩng đầu lên, không thể tin nổi mà nói, "Ba đứa trẻ con này á?"

Ông ấy bày ra bộ dạng ông chớ nói đùa với ta.

Ông ngoại tìm một chỗ đất ngồi xuống, rất đứng đắn đáp lời: "Đúng vậy, chính là ba đứa này, đến cấy mạ cho ông, Tam thúc công hãy dạy dỗ bọn chúng thật tốt nhé."

Rồi ông kể lại chuyện mấy đứa trẻ trốn đến mảnh ruộng hoang bên kia chơi, Tam thúc công đỡ đỡ chiếc nón cói của mình, cười tới lộ cả cao răng, "Được, muốn xuống ruộng như vậy thì để cho bọn chúng xuống, Sinh Đông và Tiểu Bát xuống ruộng, Tiểu Ôn sẽ đưa mạ."

Trong trang cấy mạ cũng đơn giản, chỉ cần cầm mạ cắm xuống bùn trong ruộng lúa là được, không cần cắm quá sâu.

Sinh Đông và Tiểu Bát vén ống quần lên, dùng dây thừng buộc lại, lạch bạch bước xuống ruộng. Hai đứa trẻ còn thấy việc giẫm lên bùn rất thú vị, trái một chân phải một chân, khom lưng cấy mạ.

Cắm được một lúc, liền kêu mệt, đầu suýt chút nữa chúi thẳng xuống ruộng.

A Hạ xem đến vui vẻ, nàng bước đi trên bờ, mây và trời in bóng xuống mặt nước ruộng lúa, từng khóm mạ non cắm rễ trong nước bùn, chờ mưa, mong nắng, để cây lúa trổ đầy bông.

Nàng đi được nửa đường thì quay đầu lại gọi, "Ngoại công, con về trước đây."

"Được, nhớ cẩn thận dưới chân."

A Hạ dọc theo con đường nhỏ quanh co mà chậm rãi đi về, trước cửa nhà, bà ngoại đang nhặt mầm hương xuân, những phần bị hỏng được bỏ sang một bên, còn những cọng tươi non đỏ mọng thì được xếp vào trong cái bát sứ trắng.

Lúc này, dù là người cần mẫn nhất như Sương Hoa, cũng không thấy bóng dáng đâu.

"A tỷ lại trốn trong nhà rồi ạ?"

A Hạ dọn cái ghế gỗ từ trong nhà ra, ngồi xuống giúp bà nhặt rau.

Bà ngoại mỉm cười nói, "A tỷ con nói nếu nàng ở đây nửa canh giờ, thì sẽ mất nửa cái mạng. Giờ đang dọn dẹp giỏ lô hao ở bên trong đấy."

Nàng cười khúc khích, cũng không nói gì thêm. Sau khi hai bà cháu nhặt xong mầm hương xuân, lại lột măng nhỏ trong giỏ tre, vì vừa nhú lên khỏi mặt đất không bao lâu, nên mới chỉ là một gốc măng be bé.

Bọn họ miệng nói chuyện nhà, tay vẫn thoăn thoắt làm việc. Mây trên cao trôi lững lờ, mặt trời cũng dần dần ngả về tây. Người dân miền núi ăn cơm rất sớm, từng đợt từng đợt khói bếp dâng lên trước khi mặt trời lặn xuống.

Căn bếp Vương gia cũng bắt đầu nổi lửa, bà ngoại buộc tạp dề, nhấc dao lên, dùng sống dao tách búp măng nhỏ ra, sau đó cắt ngắn thành những đoạn thon dài.

Để làm món măng kho dầu, tốt nhất nên dùng dầu hạt cải đã qua sử dụng, mặc dù màu sắc không đẹp mắt, nhưng khi đổ vào chảo nóng, sẽ dậy lên một mùi thơm đặc trưng của dầu, có phần hơi hắc.

Rắc thêm một ít hoa tiêu để tăng hương vị, đến lúc nghe thấy tiếng nổ lách tách thì dùng vợt tre bện thật nhuyễn vớt ra, cho toàn bộ măng vào.

Xào tới khi măng trắng chuyển sang hơi vàng, nêm gia vị, nước tương, đường trắng, sau đó thêm nước lọc và để kho với lửa nhỏ là được.

Bên cạnh, Sương Hoa cũng đang bắt một chảo khác lên xào lô hao, món này đơn giản, nhưng ăn điểm ở hương vị tươi ngon của nó. Lô hao mới mọc vào đầu mùa xuân, hái lấy phần thân non, đun nóng chảo, bỏ vào xào vài lần là có thể cho ra đĩa.

Trong nhà bếp, hai làn hương thơm tươi mới hòa quyện với nhau, Sinh Đông vừa mới cấy mạ xong, mệt đến mức cả người đều rũ rượi, nhưng khi ngửi thấy mùi thức ăn hấp dẫn kia, tựa như cỏ cây nắng hạn gặp mưa rào, lập tức tỉnh táo trở lại.

Tiểu Ôn ở phía sau lắc đầu, còn bồi thêm một câu, "Nếu Sinh Đông có cái đuôi với lỗ tai, thì sẽ y chang con chó con mới sinh của nhà Tiểu Bát."

"Ôi cái miệng này của con." Ông ngoại cười cô bé.

Sinh Đông hoàn toàn không nghe thấy gì, rảo bước nhảy qua ngạch cửa liền kêu lên: "Thái bà, tối nay ăn gì vậy ạ?"

"Ăn một trận đòn tre."

Bà ngoại nhìn thằng bé một cái, từ trong miệng phun ra mấy chữ này, bưng đồ ăn đặt lên cái bàn bên cạnh. Sinh Đông phồng miệng, nuốt những lời vừa định nói xuống.

Mấy người bọn họ đều không phải là người ăn nhiều, bữa tối nay cũng chỉ có một đĩa măng kho dầu và một đĩa lô hao xào.

Chưng thêm nửa nồi cơm.

Chờ đến khi hai vị lão nhân động đũa, A Hạ mới bắt đầu ăn măng kho dầu, không giống với măng hầm thịt, măng kho dầu vẫn giữ được độ giòn, có màu nâu sẫm của nước tương, nhưng lại không hề bị mặn.

Với A Hạ, cảm nhận trực quan nhất về món ăn này là không mặn không nhạt, rất vừa vặn.

Món lô hao xào của Sương Hoa cũng giống như vậy, vị thanh đạm nhưng không nhạt nhẽo, mùi thơm tỏa tứ phía, giòn giòn mềm mềm, là hương vị của mùa xuân.

Chờ Sương Hoa đi rồi, ông ngoại lại làm thêm một đĩa hương xuân xào trứng, mùi hương của nó nồng nàn đến mức lấn át cả hai món ăn trước, trứng gà vàng nhạt, hương xuân non mềm, mầm hương xuân lúc này có hơi lớn một chút, đem xào cùng trứng gà là ngon nhất.

Còn với mầm hương xuân mới nhú chưa bao lâu, nhỏ đến mức lá còn chưa kịp bung ra, thì thích hợp để trộn với đậu phụ, thêm vào một chút dầu mè, sẽ tạo nên hương vị rất khó quên.

Sau khi ăn xong bữa cơm, A Hạ thậm chí còn chưa lau sạch chút dầu mỡ vương trên môi, thì đã bắt đầu suy nghĩ đến món ngon tiếp theo của mùa xuân.

Nàng cực thích cách nói của người trên trấn, gọi những thực phẩm chuyên sinh trưởng vào mùa xuân là 'giảo xuân*'. (*nghĩa: 'cắn xuân')

Trời tối dần, những ngôi sao lấp lánh hiện ra từ sau đám mây, gió núi chuyển từ hiền hòa sang dữ dội, mang đến cảm giác lạnh lẽo.

Tuy nhiên, A Hạ ngâm mình trong phòng tắm lại không hề bị lạnh, nhà họ Vương là một trong số ít hộ gia đình trong thôn trang có phòng tắm. Không phải kiểu chỉ cần đặt một cái bồn tắm là xong, mà là đặc biệt xây dựng một cái bếp lớn ở trong phòng và đặt làm một cái nồi sắt lớn, có một con đường gạch dài thông đến phía sau bức tường, đó là nơi đốt lửa.

Sương Hoa ở sau tường cứ ước chừng mà chụm thêm lửa, A Hạ xối nước nóng lên người, tắm rửa một cách đầy sảng khoái, dòng nước chảy qua khắp cơ thể mang lại cảm giác dễ chịu.

Sau khi tắm xong, cả gian phòng nhỏ đều chìm trong làn hơi nước trắng xóa, ánh đèn cũng trở nên mờ nhạt, nàng đi giày, rồi gõ nhẹ vào cánh cửa nhỏ bên cạnh, Sương Hoa đẩy hé cửa ra, đưa quần áo vào trong.

Nàng cẩn thận hong từng món quần áo lạnh như băng trước bếp lò cho đến khi chúng nóng lên, mặc vào người vô cùng ấm áp. Mặc đồ xong xuôi, nàng múc hết nước trong nồi đổ xuống mương thoát, để nó chảy ra ngoài.

Ra khỏi cửa, đội gió lạnh trở về phòng, đêm nay nàng sẽ ngủ một mình, tắm rửa sạch sẽ khiến nàng cảm thấy rất thoải mái, cả cơ thể đều trở nên nhẹ nhàng, nàng vùi mình vào trong chăn mềm mại, chưa đến một lát đã ngủ say.

Trong đêm tối mịt mù, nàng chìm vào một giấc mộng thật đẹp, A Hạ mơ thấy mình gặp được một con nai trắng sáng ngời, nàng cưỡi lên lưng nó, băng qua những nơi sâu thẳm của núi Tùng Lĩnh.

Lưu ý: Vì Wattpad bị lỗi, nhiều bạn không tiện vào lắm, nên mình có đăng truyện song song lên https://tornpineapple.wordpress.com/dang-edit-nha-noi-tran-nho-hu-nguyet-thap-ngu/ (có thể vào trang cá nhân mình để lấy link web nhé). Cảm ơn!

Chú thích:

i, Măng kho dầu:



ii, Hương xuân xào trứng:



iii, Hương xuân trộn đậu phụ:



iv, Nồi tắm (ngồi hẳn trong nồi để tắm):


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.