*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Gracie- Quả dứa có gai
Phác mại còn được gọi là "quan phác mãi mại", nói khó nghe thì cũng tựa như đánh bạc. Tuy nhiên, giá cả đã được người bán hàng niêm yết sẵn ngay từ đầu, ai ngại đắt thì có thể không chơi, cũng xem như là một việc kinh doanh minh bạch.
A Hạ chen vào đám đông để xem, thấy phác mại này không phải là trò ném đồng xu đoán mặt sấp hay ngửa, mà là bày một cái bia tròn bằng gỗ rất lớn, bên trên dán giấy, chia thành nhiều ô nhỏ, in hình các vật phẩm muốn phác mại. Mỗi lượt chơi tốn một văn tiền, dùng mũi tên bắn vào bia, bắn trúng thì được lấy món đồ đó miễn phí. Còn nếu bắn mãi không trúng, vậy thì tiêu tiền mua.
Người bán rong đến từ trấn bên cạnh, chuyên chạy vào trấn Đại Thành để lấy những món đồ mới lạ về bán, như đồ sứ xanh mới, áo yếm lụa, khăn trùm đầu nhỏ có viền lông, quả cầu vải nhiều màu sắc, túi thơm các loại, quạt tranh,... vô cùng đẹp mắt, được bày đầy một bàn dài, thu hút ánh nhìn của mọi người.
Người vây quanh đông đến mức giống như bầy kiến tha cục đường, chôn chân tại đó không chịu rời đi, chỉ có chỗ ở giữa nơi người ta bắn vào bia tròn là còn trống ra một khoảng lớn. A Hạ đặt tay lên vai Hiểu Xuân để xem náo nhiệt, mỗi lần thấy người khác bắn không trúng, nàng lại kêu lên một tiếng "ui da".
Nếu ai may mắn bắn trúng, thì trong số những người vỗ tay cười vui kia chắc chắn sẽ có nàng.
Sơn Đào dựa vào cạnh nàng, nhỏ giọng hỏi, "Có muốn lên chơi thử một lần không?"
Dù gì cũng chỉ một văn tiền, cho dù không bắn trúng, nghe cái tiếng vang cũng không làm người ta đau lòng, nếu trúng còn được đồ vật, dẫu sao đều không lỗ.
"Được nha, chơi thử một lần đi, nhưng nếu thật sự muốn mua thì bỏ tiền ra, không được chơi nhiều, trò này dễ gây nghiện."
A Hạ nói xong, đi đến chỗ người bán rong trả ba văn tiền, đợi người chơi trước thất vọng đặt cung tên nhỏ xuống, nàng nhanh tay lẹ mắt cầm lấy và đưa cho Sơn Đào.
"Này, Sơn Đào, ngươi chơi trước đi."
Sơn Đào cũng không nói hai lời, trực tiếp cầm lấy, cung tên này rất nhẹ, nữ tử cũng có thể kéo được. Nàng ấy tùy ý nhắm ngay một điểm, bắn ra, mũi tên còn chưa tới bia tròn đã rơi thẳng xuống.
Những người đang xem bên cạnh vỗ tay thở dài tiếc nuối, Hiểu Xuân so ra thì vẫn tốt hơn một chút, ít nhất là còn tới sát mép giấy, nhưng cũng không bắn trúng.
Đến lượt A Hạ, dù sao nàng cũng không có món gì muốn bắn trúng, sau khi nhìn đại khái vị trí của bia tròn thì lên tên kéo cung, hơi dùng chút lực, mũi tên bắn ra, "đinh" một tiếng ghim vào trên bia tròn.
Thật đúng là mèo mù vớ phải chuột chết, thế mà nàng lại bắn trúng.
Sơn Đào và Hiểu Xuân reo hò đầy vui mừng, "A Hạ, A Hạ, nhìn kìa, ngươi bắn trúng rồi!"
"Ta trúng thật sao?"
"Đúng vậy!"
Các nàng vui mừng, những người xung quanh xem cũng mừng theo, như thể chính họ bắn trúng vậy.
Người bán hàng thấy có người bắn trúng cũng không bực, rút mũi tên ra xem hình vẽ là gì, rồi từ trên bàn cầm một gói kẹo đậu nành và lớn tiếng nói: "Chúc mừng vị tiểu nương tử này, đã bắn trúng một gói kẹo đậu nành. Ta đã nói rồi mà, trò này có thể bắn trúng được, không phải lừa đảo đâu. Còn ai muốn thử không?"
Thấy một văn tiền có thể đổi lấy một gói kẹo, ai nấy đều tỏ ra rất hứng thú, những người ban đầu còn đang do dự lập tức bỏ tiền ra chơi. Lúc mọi người đang ồn ào, náo nhiệt thì A Hạ đã sớm nhận gói kẹo và cùng mấy người Hiểu Xuân rời khỏi đám đông, cũng không chơi thêm nữa, các nàng biết thế nào là một vừa hai phải.
Ba người vừa đi vừa cười, bọn họ không phải là không mua nổi một gói kẹo, nhưng được cho không thế này thật khiến người ta vui vẻ. Các nàng đi theo dòng người đến một tòa Phật điện khác. Bên cạnh đại điện còn có một con đường nhỏ, được bao quanh bởi bức tường thấp bằng gạch xanh, ba người ngồi trên bậu cửa sổ bên ngoài điện, đung đưa chân, tà váy áo bay bay.
A Hạ cẩn thận tháo sợi dây lụa trên gói giấy dầu, lộ ra mấy miếng kẹo lớn dính đầy bột đầu nành, không nhìn ra hình thù gì, trông có vẻ không đẹp mắt lắm.
Nhưng kẹo đậu nành này ở trấn Lũng Thủy rất nổi tiếng, từ cụ già tám mươi đến đứa trẻ vừa biết đi đều thích ăn thứ này. Người làm loại kẹo này ngay từ khâu chọn đậu đã tuyển lựa kỹ lưỡng, vào vụ thu hoạch, bọn họ đến tận các sườn đồi trồng nhiều đậu nành để chọn ra những hạt đậu vừa mới hái, không bị hỏng, hạt nào hạt nấy đều phải căng mẩy mới đạt yêu cầu.
Đậu nành đã qua chọn kỹ cần phải được rang chín, sau đó bóp vỡ và loại bỏ lớp vỏ bên ngoài, rồi dùng cối đá lớn và chày đá nghiền thật mịn. Chỉ có bột đậu nành thôi thì chưa đủ, còn phải thêm bột gạo và đường vào, những người làm nghề này gọi ba thành phần trên là "tam trạch đầu" (ba nguyên liệu được chọn lựa hàng đầu).
Cho dầu nóng vào nồi, đun đến khi sệt lại và ngả màu đen bóng, sau đó rắc bột vào và cán phẳng, còn phải gấp lại thành ba, bốn lần. Kẹo đậu nành làm xong sẽ giống với chiếc kẹo mà A Hạ đang cầm trên tay, thơm lừng mùi đậu nành, dù có méo mó cũng không bị vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Kẹo ngon, thì quan trọng nhất là không dính răng, bột đậu nành dính vào miệng cũng không cảm thấy đắng, từng lớp từng lớp xốp giòn, vào miệng là tan ngay, bên trong còn rắc thêm chút mè, vô cùng thơm ngọt.
Chỉ có điều khi ăn, bột đậu thường hay vô tình dính lên miệng. Thời điểm A Hạ ăn hết miếng cuối cùng và lau miệng, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một cái đầu mèo nhỏ màu cam thò ra khỏi bức tường thấp, móng vuốt bám vào tường, nhìn họ bằng đôi mắt to tròn.
Thấy A Hạ nhìn qua, nó cũng không né tránh mà nghiêng đầu, từ bên cạnh nhảy lên, vẫy vẫy cái đuôi dài rồi ngồi xổm ở đó, kêu "meo" một tiếng. Không đợi A Hạ kịp phản ứng, lại vang lên những tiếng mèo kêu lúc to lúc nhỏ khác.
Trên mái hiên nhô ra bên cạnh bức tường thấp, có vài con mèo đang bò đến, nào là mèo tam thể, mèo quýt, mèo li hoa, tất cả đều còn nhỏ xíu. Có con nằm trên mép mái hiên phơi nắng, có con lại đuổi bắt nhau. Một con mèo li hoa bước từng bước rồi nhảy đến trên tường thấp, ngồi xổm hai chân song song với mèo quýt.
Bị hai đôi mắt mèo nhìn chằm chằm, A Hạ khẽ huých Sơn Đào ở bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: "Chúng nó không phải đến tìm bọn mình để xin ăn đấy chứ?"
"Có thể cho chúng nó ăn sao?"
Sơn Đào không rõ, mở túi giấy dầu trong tay ra, bên trong chỉ còn một đống bột đậu nành. Nàng ấy mới nuôi mèo gần đây, còn chưa biết có thể cho chúng nó ăn mấy thứ này hay không.
"Chắc là không được."
A Hạ cũng không chắc lắm, chỉ biết rằng Niên Cao và Bánh Trôi ở nhà đều chưa từng ăn bột đậu, nên cũng không dám cho mấy con mèo nhỏ này ăn thử.
Trong lúc ba người còn đang do dự không biết nên đi mua chút thức ăn cho mèo, hay là cứ thế lén lút chuồn đi, thì từ cuối con đường nhỏ nơi bọn họ đang ngồi bỗng vang lên một tiếng "thùng", có ai đó đang gõ trống.
A Hạ theo tiếng nhìn lại, từ sau Phật điện đi ra một tiểu sa di có vóc người cao hơn bức tường thấp một chút, cái đầu tròn vo và gương mặt phúng phính thịt, trên thắt lưng đeo một chiếc trống cơm đỏ.
Hắn vừa xuất hiện, mấy con mèo nhỏ giống như khi ngửi thấy mùi cá mà nhảy ngay qua, ngồi xổm bên tường, không hề chạy loạn, chỉ ngẩng đầu nhìn lên.
Tiểu sa di kia chắp tay sau lưng, thấy đám mèo ngoan ngoãn thì gật gật đầu hài lòng. Sau đó, hắn vất vả ôm từ chỗ ngoặt ra một cái thùng gỗ cùng một chồng chén sứ, lần lượt đặt trước mặt từng con mèo.
A Hạ phát hiện tiểu sa di này đặc biệt thú vị, mỗi lần hắn đổ thức ăn vào chén con mèo nào, là lại vỗ đầu con mèo ấy, nghiêm túc dặn dò: "Phải nghe lời, không được đi xin đồ ăn của các thí chủ, nếu bị trụ trì nhìn thấy, sẽ bị phạt ngồi thiền."
Mèo nhỏ liếm liếm lông, nghe không hiểu hắn đang nói cái gì. Tiểu sa di nghiêm mặt, ấn mèo quýt nhỏ lại, bảo nó không được lộn xộn.
Sơn Đào cười xoa bụng, nhìn thấy cảnh này mới nhớ ra, liền kể với hai cô bạn mình rằng những con mèo này đều là từ bên ngoài chạy vào, một khi đã vào rồi thì không chịu rời đi. Trụ trì cũng thiện tâm, cho rằng đã vào chùa chính là có duyên, nên trích một phần tiền hương hỏa để nuôi chúng nó.
Mọi người gọi những con mèo thường xuất hiện ở tượng Phật, mái hiên, tường thấp trong chùa là "thiền miêu", vì chúng có duyên với Phật. Còn về tiểu sa di, hắn tu hành không tĩnh tâm, tuổi tác còn nhỏ lại ham chơi, nên trụ trì dứt khoát giao cho hắn nhiệm vụ dẫn dắt đám mèo nhỏ, chỉ khi nào làm cho chúng nó không quậy phá nữa, thì mới được quay lại tiếp tục tu hành.
Vì vậy, mỗi ngày tiểu sa di đều sẽ cho chúng nó nghe tiếng gõ mõ, nghe Phật hiệu, từ lúc ban đầu còn xấu hổ khi bị người khác vây xem, đến giờ hắn đã hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của mọi người nữa.
A Hạ nghe xong lại nhìn tiểu sa di đang ngồi bên cạnh đám mèo nhỏ, cố gắng giảng đạo lý cho chúng nó, bộ dạng nghiêm túc kia thiếu chút nữa khiến nàng không nhịn được mà cười to ra tiếng.
Chợt nảy ra một ý tưởng, A Hạ sờ túi tiền đồng mà mình đã tích góp từ trước, rồi lén lút thì thầm ý tưởng của mình vào tai Sơn Đào và Hiểu Xuân, cuối cùng mấy người các nàng cùng nhau góp một ít tiền.
Chạy đến chỗ người bán giấy bút bên cạnh, các nàng nhờ ông ấy viết mấy chữ, rồi nhét hết số tiền kia vào phong bì. Phong bì nặng trĩu, được bỏ vào trong thùng tiền hương hỏa.
Không giống với những người khác, trên phong bì tiền hương hỏa của các nàng viết mấy chữ rất to: "phí thức ăn cho mèo". Có lẽ hôm nay khi các tăng nhân kiểm tra tiền hương hỏa, lúc nhìn thấy dòng chữ này sẽ ngẩn người một lát, rồi lại mỉm cười thầm hiểu ý.
Trước khi rời đi, A Hạ liếc nhìn con đường nhỏ kia một cái. Tiểu sa di đang tức giận chống nạnh, giáo huấn mèo quýt không được tranh đồ ăn, mèo quýt bị mắng thì ngồi xổm trên đất đáng thương vô cùng, mấy con mèo bên cạnh đã quen với cảnh tượng này nên chỉ ngoe nguẩy cái đuôi.
A Hạ cười rộ lên, hai mắt cong như trăng non, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi Phật điện.
"Đi thôi," A Hạ tay trái khoác tay Sơn Đào, tay phải khoác tay Hiểu Xuân, miệng nói: "Chúng ta đi lên tháp dạo một vòng đi."
"Đi đi đi, nhưng đến lúc đó trên đỉnh toàn người là người, chẳng thấy được gì đâu."
Sơn Đào nhanh chóng giữ chặt tay nàng, đi về phía trước.
Tòa tháp cao của chùa Thiên Quang thu hút rất nhiều người đến tham quan, tầng trên cùng lúc nào cũng đông đúc nhất, bởi vì từ nơi đó có thể ngắm nhìn bao quát hầu hết cảnh sắc của trấn Lũng Thủy.
Cầu thang trong tháp uốn lượn lên cao, mỗi tầng đều có không ít người bày sạp bán hàng, náo nhiệt chẳng giống chút nào với chốn thanh tịnh của Phật gia ngày thường.
A Hạ xem mà hoa cả mắt, tầng một bán sách, tầng hai bán vải dệt, tầng ba bán y phục, tầng bốn bán kinh Phật, tầng năm thì không mở, nhưng chỉ cần nhìn thấy Thanh Long uốn lượn trên mái hiên là biết đã lên đến đỉnh tháp.
Chú thích:i. Kẹo đậu nành (豆酥糖):