Nha Sĩ Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 4



10.

Tôi không thể tin nổi tròn mắt nhìn anh: "Ở đâu cơ?"

Thẩm Nhất An nói tên một khu phố: "Tôi mới mua hai năm trước, thuận tiện đi lại."

"..."

Đây đâu phải thứ tôi muốn hỏi chứ.

"Em không đi."

Tôi giật mạnh đai an toàn, thà chết chứ không đầu hàng.

"Không thích hợp."

Những lời nói hoa mỹ rõ ràng không thể thuyết phục được Thẩm Nhất An.

"Là anh hàng xóm của em, tôi nên chăm sóc cho em."

Tốt lắm, nhưng tôi đã hiểu cảm giác một mình chịu đựng là như thế nào rồi!

Cảm sốt thực khó chịu, cuối cùng tôi cũng chọn cách nhắm mắt xuôi tay chấp nhận số phận.

Thật ra, tôi biết chuyện anh ấy mua nhà, vì anh ấy đã nhắc tới nó lúc chúng tôi còn đang ở bên nhau, anh ấy cảm thấy sẽ thoải mái hơn khi sống ở ngoài trường.

Nhưng sau đó chúng tôi chia tay, và tôi đã cố tình chặn tất cả những tin tức liên quan tới anh ấy.

Thật đáng tiếc là bố mẹ tôi cứ luôn lải nhải về chuyện của Thẩm Nhất An, tôi cũng không có cách nào tránh được.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng lần đầu tiên tôi tới nơi ở của Thẩm Nhất An lại là với tư cách bạn gái cũ.

Thế giới này thật diệu kỳ.

"Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai là sẽ hết sốt thôi."

Thẩm Nhất An mang dép lê cho tôi, xỏ từng cái vào chân tôi.

Là dép nam màu xám đậm.

Tôi nhìn xung quanh rồi hỏi theo bản năng: "Anh ở một mình à?"

Thẩm Nhất An đứng thẳng người dậy, cười nửa miệng nhìn tôi: "Không thì sao?"

Khoảnh khắc tôi hỏi ra câu này thì cảm thấy thật hối hận.

Đây không phải là câu mà một cô bạn gái cũ nên hỏi ra.

Tôi cúi đầu thay giày: "Không, không có gì, vậy thì... cảm ơn anh."

Tắm rửa sơ qua một lát, Thẩm Nhất An đã thu xếp xong phòng ngủ dành cho khách.

"Khăn trải giường với đệm đã được thay, nhưng anh không có đồ ngủ phù hợp với em. Nếu em không phiền thì mặc của tôi nhé."

Thẩm Nhất An ôm một bộ đồ ngủ bằng vải cotton màu xanh đậm, uể oải dựa vào cửa.

Thoải mái lại lười biếng, lông mày nhướng lên, đôi mắt sâu thẳm.

Thấy tôi thẫn thờ, anh còn nói: "Còn mới, tôi chưa mặc đâu."

Người đang ở dưới mái hiên, không nên có xôi đòi hai bà trưng.

Tôi đáp: "... Ò, cảm ơn anh..."

Tôi cũng không biết tại sao bây giờ khi ở chung một chỗ với anh ấy tôi lại cảm thấy rất sợ hãi.

Tất cả những môn võ chân tay hay võ mồm tôi học được đều biến mất không chút dấu vết vào lúc này.

Chắc là do bệnh, hẳn vậy rồi!

Thẩm Nhất An ổn định nói: "Còn nữa, về ngày hôm đó... Quên đi, đã quá muộn rồi, để mai rồi nói."

Tôi vội vàng lướt qua anh ấy, lao vào trong phòng ngủ rồi đóng sầm cửa lại.

Anh ấy định nói gì?

Tôi muốn biết, nhưng tôi sợ hãi khi biết được điều đó.

Có lẽ là do tác dụng của thuốc, tôi hơi buồn ngủ cho nên liền chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Sáng sớm, tôi cảm thấy khát cho nên từ từ ngồi dậy đi xuống bếp lấy nước uống.

Tuy nhiên đi được nửa đường thì tôi nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa.

Ai mà tới sớm thế nhỉ?

Cửa phòng Thẩm Nhất An còn đóng chặt, hình như anh ấy vẫn chưa dậy.

Tôi cầm cốc nước đi ra mở cửa.

"Con trai! Bố mẹ đặc biệt tới thăm con bất ngờ..."

Bên ngoài cửa, mẹ Thẩm và tôi nhìn nhau chằm chằm.

"... đây nè."

Bố Thẩm thêm vào hai chữ cuối cùng.

Sau đó, một giọng nói trầm và ngái ngủ vang lên từ phía sau.

"Miêu Miêu, sao em dậy sớm thế? Ngủ không ngon à?"

Tôi: "..."

Ánh mắt mẹ Thẩm cuối cùng cũng chuyển từ mặt tôi sang anh ấy, bà trợn to mắt: "..."

Mẹ ơi!

Tôi vẫn còn đang mặc bộ đồ ngủ của Thẩm Nhất An!

"... Dì ơi, dì nghe con giải thích..."

Mẹ Thẩm cuối cùng cũng tỉnh lại, gầm lên một tiếng như sư tử Hà Đông:

"Thẩm Nhất An!"

"Thằng khốn! Mày đã làm gì Nguyễn Miêu Miêu rồi?!"

11.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sau nhiều năm là đứa con nhà người ta trong miệng các ông bố bà mẹ như vậy rồi, thế mà cũng có một ngày Thẩm Nhất An sẽ bị chửi là thằng khốn.

Lại còn là do mình nữa chứ.

"Nói cho tôi biết! Anh bắt đầu nhắm vào Miêu Miêu từ lúc nào!"

Tôi khó khăn giơ tay lên: "Cái đó... chú dì ơi, thật ra bọn con chưa xảy ra chuyện gì cả..."

"Miêu Miêu, đừng sợ, thằng nhãi này dám bắt nạt con, để chú và dì giúp con đòi lại công bằng!"

Tôi tiếp tục giãy giụa: "... Không có, con với Thẩm... anh An thực sự không có làm gì hết..."

"Thằng nhãi thối tha! Cánh cứng cáp rồi có phải không! Anh còn dám vô trách nhiệm như vậy?!"

Tôi: "..."

Dư quang khóe mắt tôi nhìn qua Thẩm Nhất An, người không nói một lời nào kể từ khi bố mẹ Thẩm bước vào tới giờ, hiếm khi tôi lại có chút thiện cảm với anh ấy.

Nhìn vẻ ngoài điềm tĩnh và cam chịu này, chắc là anh ấy cũng đoán được việc bố mẹ Thẩm sẽ không chịu nghe những gì anh nói...

Tôi không biết là qua bao lâu sau Thẩm Nhất An mới lên tiếng.

"Miêu Miêu còn chưa có ăn sáng."

Mẹ Thẩm lập tức bị phân tâm, nắm lấy tay tôi: "Miêu Miêu à, con muốn ăn gì nào? Mẹ... à dì nấu cho con ăn nhé!"

"... Làm phiền dì quá, con không..."

"Không phiền, không phiền!"

Mẹ Thẩm vội vàng đi vào bếp, còn kéo theo bố Thẩm cùng đi vào.

Cuối cùng cũng yên lặng.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn qua Thẩm Nhất An ở bên cạnh, không khỏi chọc anh một cái.

"Em phải làm gì đây?!"

Thẩm Nhất An dường như không hề có chút ý thức nào về việc thanh danh của mình bị hủy hoại, ngước mắt nhìn sang:

"Em có làm gì sai đâu, sợ cái gì?"

Sao anh có thể nói như vậy chứ?

"Anh mới sợ ấy!

Tôi lập tức chạy vào bếp, nhưng tôi không ngờ lại nghe thấy bố mẹ Thẩm đang nhỏ giọng thảo luận với nhau rất hứng thú.

"Dùng căn nhà bên phía Tây thành phố làm nhà tân hôn không phải tốt hơn sao?"

"Anh thấy căn đó được đấy, gần trường của Miêu Miêu."

"Hay là chúng ta lấy hết đi, để Miêu Miêu chọn."

Tôi: "...???"

Tiếc là căn nhà này không có cái lỗ nào, chứ có thì tôi đã chui xuống rồi biến mất ngay lập tức rồi.

Sau khi suy nghĩ, tôi quyết định trốn vào trong phòng ngủ, nhưng khi tôi đi qua phòng khách, mẹ tôi đột nhiên gọi tới.

Ngay khi ấn nghe, đã có một giọng nói đầy phấn khích từ bên kia vang lên.

"Miêu Miêu! Con tóm được Nhất An rồi à? Quả nhiên là con gái lớn của mẹ!"

"..."

Tôi vô cảm cúp điện thoại, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Nhất An.

"Anh nghe thấy rồi?"

Thẩm Nhất An thành thật gật đầu:

"Ừ."

"..."

Nếu trên đời này có thuốc hối hận, tôi chắc chắn sẽ ngăn bạn cùng phòng tôi gọi điện thoại cho Thẩm Nhất An vào đêm hôm qua!

Thẩm Nhất An đưa nhiệt kế qua: "Nếu em đã hăng hái tới vậy thì chắc là cơn sốt đã hạ rồi, nhưng tốt hơn hết là nên đo lại lần nữa."

Dù sao đây cũng là cơ thể của mình chứ không phải của ai khác, nhưng cái mớ hỗn độn bên kia làm sao để thu dọn được đây?

Tôi héo rũ ngã xuống ghế sofa.

Ai mà ngờ rằng khi tôi và Thẩm Nhất An hẹn hò, chúng tôi đã giấu rất kỹ mà không ai phát hiện ra, thế nhưng sau khi chúng tôi chia tay, cả hai bên gia đình lại đều cùng lúc biết chuyện là thế nào?

Cái quái gì vậy?

"Tý nữa em sẽ giải thích rõ ràng với chú và dì." Vừa nói, tôi lại nhìn qua Thẩm Nhất An, không nhịn được hỏi:

"Thẩm Nhất An, anh... thực sự không ngại bị hiểu lầm sao?"

Từ đầu tới cuối, hành động của anh ấy quá bình tĩnh, khiến tôi cảm thấy vô cùng bồn chồn.

Thẩm Nhất An cầm lấy nhiệt kế, liếc nhìn: "Không còn sốt nữa."

Tôi nản lòng một cách khó hiểu.

Người này luôn không chịu nghe tôi nói gì cả.

Tôi nhắm mắt lại, phòng khách yên tĩnh tới nỗi tôi có thể nghe được tiếng thở của anh ấy.

"Lúc trước em không cho anh danh phận." Anh đột nhiên nói.

Trái tim tôi rung động, không thể không quay đầu lại nhìn anh.

Mặt trời chiếu lên má anh, một đường viền màu vàng nhạt được vạch ra dọc theo khuôn mặt rõ ràng của người đàn ông.

Khóe môi anh khẽ cong lên, như đang cười.

"Dù bây giờ có chút sai sót, nhưng hãy cho anh trải nghiệm và cảm nhận một chút có được không. Như vậy cũng không tính là vi phạm pháp luật chứ?"

12.

Tôi không thể tin nổi: "Em không cho anh danh phận? Là anh..."

Thẩm Nhất An nhàn nhã nhìn tôi, như thể đang chờ đợi câu nói tiếp theo của tôi vậy.

Tôi chọn cách im lặng.

"Nói đi, sao không nói nữa?" Thẩm Nhất An nhướng mày, "Anh làm sao?"

Tôi không thể trả lời câu hỏi này, bởi vì nó thực sự rất khó nói.

Sau khi tôi với Thẩm Nhất An ở bên nhau, đúng là tôi là người đã đề nghi giấu chuyện này với bố mẹ hai bên.

Khi đó, tôi còn trẻ và vừa mới thi đại học xong, tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới là tự do, hơn nữa... còn có một tình yêu trong sáng với Thẩm Nhất An.

Nếu bố mẹ của cả hai bên biết chuyện này, họ nhất định sẽ lải nhải suốt ngày.

Tôi không muốn vậy.

Hơn nữa, trong tôi vẫn còn một chút ích kỷ không thể giải thích được.

... Tôi hy vọng Thẩm Nhất An thực sự coi tôi là bạn gái của anh ấy, chứ không phải là em gái hàng xóm lớn lên bên nhau.

Người này hơn tôi bốn tuổi, anh luôn chu đáo và ân cần.

Tôi không biết là những người bạn cùng phòng của mình đã ghen tỵ tới mức nào.

Vì vậy khi mà Thẩm Nhất An và tôi chia tay, tất cả bọn họ đều nghĩ là tôi bị điên.

Tôi không nói với ai, đó là bởi vì Thẩm Nhất An chăm tôi rất tốt, tốt tới mức tôi không biết anh ấy làm vậy là vì thích hay là do thói quen.

Tôi cố tình trở nên mất bình tĩnh và gây sự với anh ấy, nhưng anh ấy rất ít khi nổi giận, luôn nhìn tôi như nhìn một đứa nhỏ, cực kỳ chiều chuộng tôi.

Sau đó, tôi cũng cảm thấy điều này rất nhàm chán.

Bất kể tôi làm gì, anh ấy đều rất kiên nhẫn và bình tĩnh.

Tôi có thực sự là bạn gái của anh ấy hay không?

Hoặc, Thẩm Nhất An có thực sự coi tôi là bạn gái hay không?

Hơn nữa, lúc đầu anh ấy đồng ý ở bên tôi, chẳng lẽ là chỉ đồng ý vì nhất thời cảm thấy tôi thú vị hay sao?

Anh ấy coi nó như một trò chơi và chơi nó cùng với tôi?

Như rất nhiều lần từ thời thơ ấu cho tới khi trưởng thành.

Nhưng tôi không thể nói ra lời này với bất cứ ai, đặc biệt là Thẩm Nhất An.

"Không có gì, đó là vì hai chúng ta có tính cách khác nhau thôi." Tôi đưa ra một cái cớ cho có lệ.

Thẩm Nhất An nhìn tôi: "Nguyễn Miêu Miêu, em đang nhắc nhở anh là tính cách của chúng ta rất mâu thuẫn, nhưng chưa từng đánh nhau?"

"..."

Đó chính là vấn đề đó!

Ngày tôi đề nghị chia tay, người đàn ông này chỉ nói "hãy cho anh một lý do", rồi im lặng nhìn tôi và đồng ý!

Nhớ lại quá khứ, hình như tôi lại đau, thận!

"Miêu Miêu! Ra ăn đi con!"

Mẹ Thẩm nóng lòng dồn hết tâm huyết để nấu thức ăn ngon cho tôi.

"Bồi bổ cơ thể đi Miêu Miêu! Nhìn mặt con xanh xao chưa kìa..."

Nói tới đây, bà ấy lại trừng mắt nhìn Thẩm Nhất An.

Thẩm Nhất An giơ tay đầu hàng, thở dài, trực tiếp thừa nhận: "Tất cả là lỗi của con."

Bố Thẩm và mẹ Thẩm dặn dò đủ thứ chuyện, sau đó liền rời đi.

Lúc đóng cửa lại, tôi nhìn anh chằm chằm, khẽ nói: "Đều là lỗi của anh?"

Thẩm Nhất An nói: "Hửm."

"Thực sự là lỗi của anh vì không chăm sóc tốt cho bệnh nhân."

"..."

Tôi thấy rằng mình thực sự không phải là đối thủ của tên đàn ông chó má này.

Sau khi vật lộn như vậy, tôi lê cơ thể vẫn còn mệt mỏi của mình vào trong phòng, định dự tính ngủ một lát cho đỡ hơn rồi quay về trường.

Nhưng khi tôi thức dậy thì đã xế chiều, mà tôi lại còn thấy là mình không thể nào rời đi được.

"Có tuyết rơi."

Thẩm Nhất An chỉ ra bên ngoài.

Nhìn tuyết rơi dày mà lòng tôi lạnh lẽo.

Thượng đế chắc chắn muốn giết tôi, chắc chắn, là thế!

Tôi tuyệt vọng vùi mình trong chiếc ghế sofa.

Quên đi, giết tôi luôn cũng được!

Thẩm Nhất An đột nhiên đi tới, chạm vào một bên má của tôi.

Tôi chưa kịp phản ứng, anh đã rút tay về.

"Hình như hơi sưng, có muốn uống thuốc giảm đau không?"

Trong phòng có bật máy sưởng, nhiệt độ trên ngón tay anh mát lạnh, như thế có một dấu vết vô hình nào đó nhẹ nhàng bị đốt cháy.

Tim tôi đập nhanh hơn, buộc phải nhìn đi chỗ khác.

"Không cần."

Anh ấy không rời đi.

Một lúc sau, cho tới khi tôi không thể chịu được nữa, thì lại nghe thấy anh ấy khẽ nói.

"Cả người chỗ nào cũng mềm, chỉ có cái miệng này là cứng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.