Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 204



Khoa học kỹ thuật Đỉnh Dịch, trong phòng nghỉ ngơi sau văn phòng CTO.

Minh Thiên và Đoạn Dịch cùng ăn cơm trưa, buổi chiều phải về công ty bận rộn, vì thế cùng nhau về văn phòng.

Do buổi sáng Đoạn Dịch trị liệu tiêu hao tinh thần nhiều, thêm việc hiện tại tâm tình bớt áp lực hẳn, thế nên sau giờ trưa, anh nhanh chóng thiếp đi trên giường lớn.

Minh Thiên lại không ngủ.

Trước khi Đoạn Dịch ngủ, hắn ngồi ở đầu giường đọc sách. Đoạn Dịch ngủ rồi, hắn liền buông sách ngắm Đoạn Dịch.

Nhớ lại đủ loại biểu hiện của Đoạn Dịch vừa rồi, trên mặt Minh Thiên treo nụ cười. Nhưng ý thức khổ cực mãnh liệt, tâm tư nhạy cảm làm hắn chuyển sang sầu lo nhíu mi.

Có lẽ vì hôm nay hắn mặc váy con gái, ánh mắt Đoạn Dịch hôm nay phá lệ nóng bỏng.

Chẳng lẽ bản chất anh ấy vẫn thích con gái?

Minh Thiên đương nhiên sẽ không hoài nghi tình cảm của Đoạn Dịch.

Chỉ là hắn hơi chút lo lắng, hơi chút hoang mang.

Ở trong một trò chơi được miêu tả bằng các từ ngữ đáng sợ, khủng bố, kích thích, giết chóc, máu tươi, thì đặc biệt từ “Giới tính” không còn quan trọng. Nói cách khác, thời điểm lựa chọn đồng đội đáng tin tưởng, họ lo đồng đội mình có đáng tin hay không, chứ không để bụng là nam hay nữ.

Tại nơi giới tính trở nên mơ hồ, hai người kề vai chiến đấu bồi dưỡng ra tình cách mạng, kèm tác dụng hiệu ứng cầu treo tiến thêm một bước thăng hoa. Thế nên hoàn toàn có khả năng Bản chất Đoạn Dịch không cong, anh chỉ thích Minh Thiên “Giới tính mơ hồ”.

Nếu thật sự là như vậy, khi ảnh hưởng của trò chơi dần dần biến mất, cuộc sống khôi phục bình thường, có lẽ giữa bọn họ sẽ xuất hiện vấn đề… Đến lúc đó anh ấy phát hiện mình không có cảm giác với đàn ông thì làm sao bây giờ?

Minh Thiên cảm thấy bản thân mẫn cảm quá độ, buồn lo vô cớ.

Nhưng nguyên tắc làm việc của hắn là loại bỏ tai hoạ ngầm, bảo đảm hướng đi mọi thứ đều nằm trong tay mình.

Trước khi trò chơi tái thiết lập bắt đầu ván thứ hai, Minh Thiên xác định mình đã chết, không thể không từ bỏ, che giấu tình cảm lòng mình ngay từ đầu, cũng chưa từng động tâm tư chiếm Đoạn Dịch làm của riêng. Lúc ấy hắn chỉ đơn thuần muốn Đoạn Dịch sống sót.

Trước khác nay khác, đối với Đoạn Dịch hiện tại, Minh Thiên tuyệt đối sẽ không để tình cảm bọn họ xuất hiện bất cứ biến số nào. Cho nên hắn quyết định phòng tai nạn chưa xảy ra.

Đoạn Dịch ngủ say đến mức không hề phòng bị, không biết tâm tư của chó săn nhỏ bên người.

Anh vô tri vô giác đổi tư thế, nằm nghiêng đối mặt Minh Thiên. Minh Thiên cúi đầu liền thấy cổ áo anh lộ ra nửa xương quai xanh và cơ bụng rắn chắc không khoa trương do xoay người làm áo thun vén lên.

Ngón tay lướt nhẹ lại gần. Đường cong cơ thể hoàn toàn trùng khớp với tưởng tượng. 

Rất dỗi tự nhiên, Minh Thiên cúi người hôn Đoạn Dịch…

Đoạn Dịch bị cái hôn ướt át đánh thức.

Anh mở mắt ra, phát hiện “mỹ nhân tóc vàng” đang đè trên người mình.

Nhưng Minh Thiên chỉ có ngoại hình mỹ nhân. Anh cảm giác được rõ ràng thứ cọ vào eo bụng mình cực có tính xâm lược.

Đoạn Dịch buồn cười, tiện tay vỗ mặt Minh Thiên. “Không phải lúc mới về công ty đã đổi quần áo à. Sao lại mặc vào rồi?”

“Nếu em mặc như thế này, anh…” Minh Thiên phun hai chữ vào tai Đoạn Dịch, hỏi anh, “Anh có đồng ý không?”

Phản ứng đầu tiên Đoạn Dịch nghe được câu này là: Cái, cái quái gì cơ?

Lần trước anh bị Minh Thiên làm vậy thì thôi đi, nhắm mắt một lần là qua.

Giờ muốn quậy kiểu gì cơ?

Bị một mỹ nhân tóc vàng chân dài làm… làm cái đó, cũng kỳ cục quá mức?

“Sao tự dưng…” Đoạn Dịch đỏ mặt, “Tự dưng nhớ tới?”

Nghiêng đầu nhìn chung quanh, Đoạn Dịch vô thức đẩy hắn, lập tức ngồi dậy. “Em thành thật cho tôi. Đây là văn phòng. Buổi chiều tôi còn phải mở họp! Lát nữa thư ký đi vào biết ăn nói như thế nào?”

“Ý anh là…” Minh Thiên nhìn anh, “Thời gian và địa điểm không đúng? Nếu về nhà thì sao? Ví dụ như tối hôm nay sau khi về nhà?”

“Tôi… tối hôm nay…” Đoạn Dịch nghĩ đến cái gì, lập tức nói, “Em chưa hết thời hạn ngủ gara đâu.”

Trầm mặc trong chốc lát, Minh Thiên nhìn anh: “Anh Tiểu Dịch, gara lạnh lẽo lắm. Ngủ nữa chắc em sẽ bị cảm mất.”

“Thế…” Đoạn Dịch xuống giường mặc lại áo thun, móc mỉa hắn, “Không phải em mua nhà ở tiểu khu Thanh Phong à. Thiếu gì chỗ để ngủ?”

Minh Thiên không nói.

Hắn theo Đoạn Dịch xuống giường, rồi ôm anh đẩy dựa vào tường.

Ngay sau đó cổ Đoạn Dịch truyền đến đau đớn.

Aiss, tuy hai người mới vừa trải qua một buổi trưa nhu tình mật ý…

Nhưng thằng nhóc Minh Thiên này càng ngày càng làm càn.

Đoạn Dịch nắm ngược tay hắn, tay kia bóp cằm hắn. “Váy em cũng mặc rồi. Tôi không tính làm gì, là do em nói đấy. Được thôi, thời gian buổi tối địa điểm nhà tôi. Nhưng lần này đến lượt tôi ở trên.”

Minh Thiên mím môi, tựa hồ ấp ủ lời phản bác.

Đoạn Dịch nhìn là biết hắn không muốn.

Sau đó hai người lại đánh nhau một hồi, mãi đến khi điện thoại nội bộ reo chuông.

Buông Minh Thiên ra, Đoạn Dịch tiến lên nhấc điện thoại, là thư ký ở bên ngoài nhắc nhở anh sắp tới giờ mở họp.

Cúp điện thoại, Đoạn Dịch nhìn về phía Minh Thiên: “Thế này đi, chúng ta so nhau. Ai thắng thì ở trên.”

Minh Thiên suy tư nhấc cằm, khóe miệng khẽ cong lên: “So cái gì?”

Trong đầu Đoạn Dịch lướt qua poster vừa rồi nhìn thấy trên đường về công ty, nói: “Sắp có một cuộc thi Marathon. Chúng ta xem ai chạy về đích trước?”

Nghe vậy, trong đầu Minh Thiên bay qua một hàng dấu ba chấm dài thòng, nhưng nhìn về phía Đoạn Dịch, hắn chỉ gật đầu mỉm cười nói: “Được. Vậy… So Marathon.”

“Ờ. Tôi ra ngoài đây…” Đoạn Dịch đi vài bước, nghĩ đến cái gì, quay đầu lại lấy áo khoác âu trên giá áo tròng lên, lại nhắc Minh Thiên, “Thư ký ở bên ngoài. Em chờ một lát rồi hẵng đi ra ngoài.”

Minh Thiên gật đầu, nhìn theo Đoạn Dịch rời đi.

Bước ra ngoài, Đoạn Dịch nhanh chóng điều chỉnh sang trạng thái công tác, bởi vì cuộc họp lát nữa rất quan trọng.

Vấn đề là tác phong anh lôi thôi lếch thếch, vừa cài nút áo âu phục, vừa nhận văn kiện thư ký đưa, thế nên chị gái thư ký vô tình nhìn thấy… dâu tây trên cổ anh.

Thư ký vẫn duy trì tác phong chuyên nghiệp, mặt không đổi sắc dẫn Đoạn Dịch đến phòng họp, lấy nước cho các nhân viên tham dự cuộc họp, kiểm tra máy chiếu…

Hoàn thành một loạt công tác, thư ký trở lại văn phòng, rốt cuộc kìm nén không được liên tục ngó cửa phòng nghỉ.

Cuối cùng cô thấy Minh Thiên đi ra từ văn phòng CTO.

Lúc này Minh Thiên đã đổi về quần áo bình thường.

Thấy thư ký, biểu tình hắn không hề gợn sóng mà gật đầu với cô, chạy lấy người.

Thư ký:!!!!!

Minh Thiên rời đi không lâu, giám đốc nhân sự tới tìm thư ký ký tên.

Thư ký thật sự kìm nén không được, hạ giọng nói nhỏ: “Em kể cho chị nghe một tin giựt gân, chị đừng nói cho ai biết nha!”

“Yên tâm đi. Miệng tôi kín lắm.” Giám đốc nhân sự nói thế.

Nhưng một giờ sau, lúc Minh Thiên xong công việc giúp Đoạn Dịch hoàn thành thí nghiệm sản phẩm mới, đệ trình số liệu BUG và ý kiến sửa chữa, đi đến phòng trà lấy cho mình một ly cà phê, nghe bên trong có tiếng xì xào.

“Ôi vãi! Lời đồn về Đoạn tổng chúng ta là thật!”

“What?! Anh ấy thích nam thật hả? Còn là trai tơ!”

“Đúng! Nghe nói anh ấy quy tắc ngầm trợ lý!!!”

Minh Thiên như thể không để ý mấy lời đồn đãi này.

Dưới ánh mắt khiếp sợ, đồng tình, tò mò, xót thương, hoặc lấp lánh màu hồng kỳ lạ, hắn im lặng đi vào phòng trà rót ly cà phê, rồi im lặng rời đi.

Nhấp một ngụm cà phê ngồi vào vị trí công tác, điều hắn quan tâm bây giờ là cuộc thi Marathon một tuần sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.