Nhà Tôi Có Một Lão Quỷ

Chương 13: Nỗi lòng của lão quỷ



Người khác không nhận ra điều gì bất thường. Bởi lẽ bọn họ nghĩ rằng nhân viên đẹp vì tiệm có tiền. Không gian mát lạnh vì có máy lạnh hoạt động. Thế nhưng trong mắt Võ Tiết Châu, không gian mát lạnh này chính là khí tràng âm u của lệ quỷ. Bộ dạng xinh đẹp của nhân viên lượn lờ đầy khói đen. Ngay cả việc bưng bê cũng dùng khói đen. Hoàn toàn không như mấy học sinh trường cô miêu tả.

Võ Tiết Châu sốc toàn tập.

Nhất Minh thấp thỏm kéo cô vào khu hậu cần. Y không đợi cô nói gì đã tự mình gấp gáp giải thích: "Ngươi yên tâm. Sẽ không có ai nhận ra chúng ta không phải người. Ta đã bố trí ma trận xung quanh rồi. Khách hàng sẽ không nhìn thấy bất kỳ dị thường nào. Mặc khác bọn họ cũng sẽ không bị hút tinh khí hay gì cả. Bọn quỷ này là người của ta. Nàng có thể an tâm."

"Sao anh không mướn người mà lại mướn quỷ? Tiền mướn người cũng có bao nhiêu đâu." Võ Tiết Châu không cho là đúng hỏi lại.

Nhắc đến đây Nhất Minh lại muốn khóc ròng. Y rất muốn hô to: "Kẻ nào đặt ra mấy điều khế ước gì gì đó mau ra đây. Ta thề sẽ không đánh chết ngươi đâu!"

Mẫu thân nhà ngươi! Không thể tin được là sau khi lệ quỷ có được thân thể phải hóa giải lệ khí của mười quỷ hồn khác. Nhất Minh tỏ vẻ sau khi đọc lại quy định, y cảm thấy cả người đều không tốt! Vì cái gì có thân thể rồi phải đi phổ độ mấy mấy con quỷ khác hả? Lấy máu ở tim của kí chủ còn không đủ sao?

Kỳ thật khế ước tỏ vẻ bản thân nó rất ủy khuất. Ban đầu người sáng tạo ra nó chính là một vị quỷ thần có tình cảm với loài người a. Chính vì quỷ thần có niềm thương tiếc đối với sinh mạng nên đã đặt ra cái giá này. Lấy máu ở tim là bước đầu để hai người hiểu rõ tình cảm của nhau. Dùng máu chứa đầy dương khí và năng lượng ấy tăng khả năng hữu hình của quỷ. Sau đó lại phải làm việc thiện, tích công đức mới có khả năng giữ vững năng lực này. Chậc, trách là trách ai đó ban đầu nghe tới "dính chung một chỗ với kí chủ" thì mắt sáng rỡ, có còn quan tâm đến vấn đề nào khác nữa đâu. Bây giờ mò nó ra xem rồi chửi bới nó, nó rất thương tâm a.

Nhất Minh không còn cách nào khác đành phải đem sự thật nói cho cô nghe. Sẵn tiện còn nói luôn cả kế hoạch hóa giải lệ khí của mình: "Cho nên ta quyết định để bọn chúng làm việc ở nơi này. Dần dần, nhân khí của khách hàng lưu lại sẽ hóa giải lệ khí. Thêm nữa bọn chúng tiếp xúc với con người nhiều sẽ bớt đi phần nào âm u. Vừa không đi hại người được, vừa gián tiếp giúp đỡ ngươi. Không phải rất tốt sao? Bọn quỷ kia là cam tâm tình nguyện theo ta a."

Võ Tiết Châu có chút mù mờ. Nhưng nghe y nói vậy cô nghĩ chắc cũng sẽ không có vấn đề gì đi. Ừ, cứ nghe theo y vậy.

Nhất Minh thấy cô không phản bác nữa liền vui mừng. Y lập tức triệu tập tất cả nhân viên lại giới thiệu một lần.

Lần giới thiệu này khiến Võ Tiết Châu thật mở mang tầm mắt. Không biết y tìm đâu ra những tiểu quỷ có kinh nghiệm làm việc chuyên môn. Giống như vị Trần lão kia, thân người mập mạp như thế mà khi còn sống chính là đầu bếp ở nhà hàng năm sao! Bây giờ nấu vài món ăn vặt nho nhỏ đối với ông chẳng qua chỉ là việc cỏn con.

Lại nhìn thanh niên mắt kính đầy thư sinh kia xem. Người đó chính là nhân viên pha trà sữa mười năm kinh nghiệm đó! Còn nữa, Trịnh thẩm kia hồi ấy kinh doanh bán nước kia kìa.

Thật sự là... không còn gì để nói nữa.

Bên trong sôi nổi làm quen. Bên ngoài, thiếu niên đã lâu không xuất hiện trước mặt Võ Tiết Châu - Bạch Ngọc Ân - đang quan sát cửa tiệm Ruby này. Hai cái đầu hai bên vai cậu lúc này biểu tình cũng hết sức kỳ quái.

Một cái đầu trông có vẻ dữ tợn nói với cái đầu còn lại:

"Cái tiệm này đúng là! Không biết ai lại gan lớn như thế nữa. Xem đám người âm dương đạo sư tuyệt chủng hết rồi sao!?"

Cái đầu bên kia chỉ có cười cười, không có quan tâm trả lời lại.

Bạch Ngọc Ân dường như không phát hiện hai cái đầu này mà chăm chú xuyên thấu qua cửa sổ nhìn vào tình hình bên trong. Trầm ngâm một hồi cậu liền đi vào tiệm, kêu một ly trà đào và hai phần khoai tây lốc xoáy.

Rất nhanh nhân viện phục vụ đã mang phần cậu order lên. Bạch Ngọc Ân nhìn chằm chằm phần ăn này. Hai cái đầu cũng nhìn chằm chằm phần ăn này. Nếu có người nhìn thấy những hiện tượng phi vật thể ở đây chắc chắn sẽ vô cùng buồn cười bởi vì trong mắt bọn họ là hình ảnh thiếu niên đẹp trai rạng ngời cùng hai cái hồn quỷ soái ca dí sát mặt vào phần nước và khoai trước mặt như muốn moi móc cái gì đó. Thế nhưng nhìn mãi cũng chẳng có gì, Bạch Ngọc Ân liền nhíu nhíu mày. Đáy mắt thoáng tia hoài nghi. Cậu cầm lấy một xiên khoai bắt đầu nhắm nháp. Ừ, không tồi, có thể xem xét đến ủng hộ đôi chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.