Nhà Tôi Có Một Lão Quỷ

Chương 16: Chúng ta là đồng loại



Võ Tiết Châu hoảng hốt nhìn sang bên cạnh. Ngoài ý muốn nhìn thấy người con trai đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô và Nhất Minh. Cô không biết nên dùng biểu cảm gì để hình dung tâm tình của mình lúc này. Cô có chút run rẩy hỏi:

"Anh nhìn thấy được sao?"

Người thanh niên ấy gật đầu. Ánh mắt lo lắng, quan tâm nhìn cô.

Một loại cảm giác thân thiết giữa đồng loại với đồng loại bỗng dâng trào trong lòng. Võ Tiết Châu cứ thế ngây ngốc nhìn thanh niên.

Thanh niên bình tĩnh nhét vào tay cô một tờ giấy. Hắn mỉm cười đầy thâm ý: "Chúng ta giống nhau. Sau này liên lạc nhiều hơn nhé."

Trong lúc ngỡ ngàng, cô đã quên mất Nhất Minh là một người thiếu cảm giác an toàn cực kỳ ấy thế mà lại không hề cắt ngang hay có động tĩnh gì khi thấy cô trò chuyện cùng thanh niên lạ mặt. Thậm chí y hình như còn chẳng phát hiện ra điều gì dị thường!

Bỗng, một bóng người đã chạy tới bên cạnh thanh niên. Khóe môi cậu bĩu ra có vẻ vô cùng bất mãn: "Cuối cùng cũng tìm được cậu a. Quốc Minh à, tôi mà lạc cậu thì tôi sẽ không xong đâu."

Sau đó lại quay sang nhìn cô đầy ngạc nhiên: "Hi, lại gặp nhau rồi. Không ngờ chúng ta có duyên như vậy ha."

Cũng nhờ có sự xuất hiện của Bạch Ngọc Ân mà Nhất Minh đã chú ý tới bên cạnh mình tự lúc nào đã mọc thêm hai người. Ánh mắt y lóe lóe. Thế nhưng không đợi y nhìn kỹ, Trần Quốc Minh đã xoay đầu rời đi. Chỉ còn lại Bạch Ngọc Ân đang cười mà như không cười đánh giá hai y cùng cô.

Võ Tiết Châu nhíu mày chống lại tầm mắt của cậu. Cô phát hiện ra hôm nay hai cái đầu trên hai vai thiếu niên này không thấy bóng dáng đâu cả. Chẳng lẽ là bị độ rồi? Là do thanh niên kia sao? Trong lòng tự hỏi, hiếu kỳ cùng hưng phấn không nhịn được hiện lên trên mặt.

Bạch Ngọc Ân cũng chẳng ở lại lâu. Sau khi nhìn Nhất Minh vài cái bèn vội vã đuổi theo Trần Quốc Minh.

Võ Tiết Châu vẫn còn trông theo bóng dáng của bọn họ.

"Không cho nhìn."

Hai mắt tối sầm. Một đôi tay lạnh lẽo chặn lại tầm mắt của cô. Giọng nói trầm thấp thể hiện rõ chủ nhân của nó không vui khiến cô chỉ có thể cười khổ.

Nhất Minh thấy cô như vậy mặt mày càng nghiệm túc nói: "Bọn họ không bình thường. Ngươi cũng thấy rồi đó, tên Bạch Ngọc Ân kia không thấy hai con lệ quỷ của cậu ta đâu. Còn có cái thanh niên ấy nữa. Lúc nãy ta thật sự không phát hiện ra hắn. Ta không biết hắn ở đây từ lúc nào nhưng ta dám khẳng định trên người hắn có cổ quái. Mà vị đạo của bọn họ... khiến ta không thoải mái." Cái mùi đó thật chán ghét. Câu này, y vẫn không nói ra.

Võ Tiết Châu cụp mắt nhìn sàn nhà. Đáy lòng tuông ra một nghi hoặc kích động. Nếu chiếu theo những gì Nhất Minh nói, vậy có phải thanh niên kia không những có thể nhìn thấy những thứ không phải người mà còn có khả năng tránh né, khắc phục chúng?

Hai người chìm trong im lặng quỷ dị. Khuôn mặt Nhất Minh âm trầm khó lường. Mãi cho đến khi Huỳnh Diệp Linh cầm một đống túi xách trở lại không khí mới miễn cưỡng bình thường. Nhưng chuyện này vẫn cứ canh cánh trong lòng hai người, cuộc đi chơi cũng kết thúc sớm hơn dự kiến.

**************

Mấy ngày nay Nhất Minh càng lúc càng âm trầm. Y phát hiện ra vợ mình lúc nào cũng cầm điện thoại. Lúc nói chuyện với y cũng chẳng ngẩng đầu lên. Nhiều lần y muốn nhìn xem cô đang làm gì đều bị cô dùng cớ hoặc là tắt điện thoại để ngăn cản.

Lão quỷ nào đó nhìn nụ cười mỉm của cô lúc này càng thêm chướng mắt. Ai dám dụ dỗ vợ ngoan của y trèo tường? Ai?! Đứng ra đây! Ta hứa ta tuyệt đối sẽ không đánh chết mi đâu!

Mấy ngày nay tân trạng Võ Tiết Châu đặc biệt tốt. Bởi vì cô với Trần Quốc Minh đã thông qua mess face mà hiểu nhau hơn. Cô phát hiện ra cả hai có rất nhiều điểm tương đồng. Điều này làm cho cảm giác thân thiết trong cô càng tăng lên. Thậm chí cô có loại ảo giác rằng hắn mới thật sự là đồng loại của cô.

Có điều... chẳng hiểu sao tên hotboy Bạch Ngọc Ân kia cũng nhảy vào kết bạn face với cô. Còn thường xuyên gửi tin nhắn kiểu như làm quen cho cô. Nếu không phải vì mục đích thì chẳng lẽ cậu bị trúng tiếng sét ái tình với cô?

...

Ảo tưởng sức mạnh là bệnh, phải trị!

Nhất Minh không cách nào nhìn nổi nữa bèn kiếm một chuyện nào đó để thu hút sự chú ý của cô: "Tiểu bất điểm, ngươi có để ý thấy cha ngươi tuy trúng số nhưng chưa nói cho gia đình biết chưa?"

Câu nói này thành công khiến Võ Tiết Châu đặt điện thoại sag một bên: "Đúng nha, đã qua hai tháng kể từ ngày cha tôi lần đầu tiên nhận được tiền rồi. Tại sao vẫn chưa nghe ông nói gì hết nhỉ?"

Nhất Minh mừng rỡ. Cuối cùng vợ cũng chịu nhìn y. Vợ à, vợ à, nàng xem, hôm nay ta có soái hơn không? Nàng nhìn ta nữa đi.

Thế nhưng Võ Tiết Châu chẳng có tâm trạng chú ý vẻ đẹp của lão quỷ nào đó. Cô đang bận tự hỏi. Tự hỏi tại sao đến bây giờ cha cô vẫn chưa đem tiền về nhà. Tối đó Nhất Minh đã cho ông hai tờ vé số. Giá trị tương đương không phải ít. Càng tự hỏi cô càng cảm thấy có gì đó rất không ổn.

"Nhất Minh, có khi nào cha tôi thật sự không định nói với gia đình không?" Điều cô sợ nhất chính là cha cô dùng số tiền đó vào những việc tồi tệ.

Nhất Minh nghe cô nói liền nhíu mày. Y hỏi: "Hôm nay cha ngươi làm đến mấy giờ về?"

Bởi vì Võ lão cha là công nhân làm theo ca nên thời gian rất không cố định. Có khi đi sớm về khuya nên việc này chỉ có mẹ cô là biết rõ. Nghĩ như vậy cô bèn chạy ra khỏi phòng tìm Võ lão mẹ hỏi thăm.

Một lát sau cô quay lại đáp: "Hôm nay cha tôi chỉ cần làm đến ba giờ chiều là về nhưng chẳng hiểu tại sao đến sáu giờ rồi vẫn chưa thấy đâu. Mẹ tôi dọn cơm chiều ngồi chờ nãy giờ."

Nhất Minh nhìn vợ nhà mình bất mãn mím môi liền xoa đầu trấn an. Tiền và quyền luôn là thứ khiến con người thay đổi. Ba ngàn năm trước y đã sâu sắc cảm nhận được định lý ấy. Bởi vì cũng chính nó đã đẩy người y yêu và lẫn y vào vực sâu vạn kiếp bất phục. Y không muốn bây giờ nàng cũng trải qua như vậy.

Y ôn nhu xoa đầu cô. Mỉm cười nhẹ giọng trấn an cô gái nhỏ: "Ngươi yên tâm. Ta tìm vài tiểu quỷ hỏi giúp ngươi."

Nói rồi y xuyên qua cửa sổ biến mất để lại Võ Tiết Châu thẫn thờ nhìn theo hướng y. Một nỗi bất an từ từ lan tỏa. Cô đột nhiên có lỗi giác sợ hãi khi biết được đáp án...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.