Nhà Tôi Có Một Lão Quỷ

Chương 48: Giết người



Đến tận khi đi đầu thai, linh hồn Cát Nhi vẫn phải chịu đựng bỏng rát đau đớn. Võ Tiết Châu đương nhiên có thể làm cho linh hồn nó bị khuyết thiếu càng thống khổ hơn nữa nhưng nàng không làm vậy bởi vì sẽ lại có liên hệ nghiêm trọng tới nhân quả. Đành vậy, ai bảo thiên đạo chính là công bằng như thế đâu. Đạo sĩ tổn thương lệ quỷ còn được chứ tổn thương hồn ma bình thường sẽ gặp chuyện không may a.

Có điều, đúng là có đạo sĩ đuổi đến đây. Mấy tiểu quỷ trên đường đều bị chính khí của lão làm cho sợ hãi trốn chạy tán loạn. Võ Tiết Châu không thể ở đây được nữa. Nàng là dị loại của đạo gia, nếu bị lão phát hiện sẽ không tránh khỏi một đánh trận. Nhẹ thì bị trọng thương và phế hết đạo pháp. Nặng thì tử vong. Chưa kể đến việc sẽ bị toàn đạo gia đuổi giết.

Nàng không nói hai lời tức tốc lấy bùa triệt tiêu khí tức của bản thân và tiểu lệ quỷ của mình rồi chạy đi. Hừ, cho dù có nhìn ra điều gì thì lão già đó cũng không tìm được nàng.

Khi Võ Tiết Châu chạy được một quãng, nàng bỗng nhiên dựng hết tóc gáy. Mùi vị chính khí này quả thật không tầm thường. Nếu đặt ở hiện đại, chắc chắn sẽ là người cầm đầu của tất cả đạo gia. Chết tiệt, con quỷ kia đem cho nàng một phiền phức thật to!

Võ Tiết Châu một bên nghiến răng nghiến lợi, một bên chạy nhanh đến nơi có người. Mà bây giờ nhà nhà đều chìm vào giấc ngủ, nàng không còn cách nào khác bèn trà trộm vào phủ đệ của một phú thương. Dù sao ở đây vừa nhiều người vừa canh phòng không chặt chẽ như những nơi ở của quan lại. Là nơi thích hợp để lẩn trốn.

Mà lúc này, đạo sĩ theo mùi Cát Nhi lưu lại đuổi tới căn nhà lá nhỏ hẹp liền mất dấu. Lão nhíu mày đánh giá xung quanh, phát hiện có điểm mờ ám nhưng không cách nào tra ra đầu mối bèn tức giận phất tay áo bỏ đi. Xem ra tên hắc đạo này có chút bản lĩnh, lão phải lập tức về báo cho các đạo gia khác mới được. Để một kẻ như vậy còn sống quả thật là ủ một mầm tai họa.

*************

Buổi sáng Võ Tiết Châu chỉ có thể trốn trong căn phòng bị bỏ hoang. Nàng không thể ra ngoài bởi vì hiện tại có mặt trời, tiểu lệ quỷ không thể sử dụng sức mạnh một cách an toàn. Cho nên từ trước đến giờ nàng đều đến thăm Nhất Minh vào đêm tối. Bây giờ bị vây trong tình cảnh này quả thật…

Trước mắt đừng nói đến việc tìm Nhất Minh, ăn uống cũng là một vấn đề!

Nàng lấy dù che nắng cho cả nàng và tiểu lệ quỷ, để tiểu lệ quỷ bám vào trên vai mình rồi lén lút mờ cửa ngó ra ngoài. Nàng phải đến nhà bếp ăn trộm đồ ăn. Đói quá rồi! Nàng phải cầm cự đến tối mới có thể tìm nhà trọ a. Thiệt tình, người có tiền rảnh lắm sao? Tại sao cứ thích thuê gác cửa vậy hả? Hu hu hu.

**************

“Tiểu tâm can, lại đây a. Đại gia sẽ hảo hảo yêu thương ngươi.” Lời trêu ghẹo ghê tởm từ miệng tên công tử nét mặt dâm tà thốt lên khiến Nhất Minh cảm thấy ruột mình lộn nhào.

Y cảnh giác lùi ra sau nói: “Công tử, ta không phải nam kỹ ở đây. Ta chỉ là một kẻ tạp dịch mà thôi. Ngài nhận lầm.”

Tên công tử ấy vẫn không chút để tâm đến lời y nói. Một đứa trẻ mà thôi, gã nói lời ngon ngọt chỉ để lấy lệ. Đợi đến khi gã cường ngạnh đặt nó dưới thân, để nó hầu hạ mình thì bỏ ra hai lượng vàng bịt miệng tú bà là xong. Đã làm kỹ mà còn muốn mở đền thờ trinh à?

Chuông cảnh báo trong lòng Nhất Minh càng ngày càng báo động. Y liên tục lui về phía sau nhưng tên công tử gớm ghiếc kia vẫn không buông tha. Gã ép y đến vách tường không còn đường trốn chạy. Đôi tay to lớn sờ soạn lưng y. Một tay thô bạo giật lấy thắt lưng khiến áo ngoài của y xõa tung.

Hơi thở ồ ồ càng lúc càng gần y, gã để một chân giữ đùi y khiến y không thể chạm đất. Nhất Minh trong lòng vừa tuyệt vọng vừa ghê tởm. Y không cam lòng, y vốn sống an phận tại sao cứ năm lần bảy lượt có kẻ tìm y phiền phức? Gã công tử này theo y từ nơi tiếp khách đến phòng bếp, người trong bếp đã bị gã cho bạc đuổi đi. Thậm chí y còn thấy cái bóng mập mạp của tú bà ở bên ngoài nhưng bà ta không hề có ý định cứu y. Bà ta chỉ do dự ở đấy một chút rồi rời đi.

Hai tay y quơ quào chống cự, nhưng sức lực của một đứa trẻ mười một tuổi quả thật không đáng nhìn. Gã công tử kia chỉ cảm thấy hành động của y càng cho gã thêm cảm giác tình thú.

Nhất Minh sợ đến mặt cắt không còn giọt máu. Y sờ loạn khắp, ngay khi gã ta tuột quần y, y chạm đến một vật. Y không hề nghĩ ngợi đó là vật gì liền lấy nó đập về phía gã.

Cảm thấy cơ thể tên công tử kia cứng lại, cánh tay buông lỏng, hành động của y càng điên cuồng. Giống như mọi tâm lý vặn vẹo của kẻ biến thái bỗng chốc được giải thoát, y đâm gã không biết mệt mỏi. Đợi đến khi y tỉnh lại từ cơn điên đại, y đã thấy mình tắm trong máu. Con dao y đang cầm trên tay nặng như tạ. Còn gã công tử ăn chơi kia đã bị y giết đến tử trạng thê thảm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.