Nhà Trẻ Đệ Nhất Vũ Trụ

Chương 12: 12: Cô Ta Đáng Sợ Quá




[Nhưng thể năng lượng ẩn chứa trong hành tinh hoang vô cùng phong phú, chỉ cần ký chủ tích cực làm nhiệm vụ và thành công xây dựng hành tinh hoang, vậy hệ thống có thể sử dụng năng lượng này làm tăng tốc độ sinh trưởng của thực vật!]008 cũng rất cố gắng trong phạm vi mà mình có thể làm được nhưng dù sao nó cũng là hệ thống được tạo ra và hệ thống thì phải đi theo tình tự.

Sao không nói sớm đi?Nếu phải hệ thống ở bên cô rất lâu thì Hứa Thu chắc chắn sẽ đánh nó một trận rồi.

“Thuộc tính của tụi nhỏ đều rất đặc biệt, mấy bạn nhỏ này có thể ăn được thực vật trong không gian hệ thống không?”Chó mèo đều có thứ không thể ăn, hồ ly, nhân ngư nhỏ và ngao tình còn được, chắc hẳn đều là động vật ăn tạp.

Nếu là vẹt, không có sâu thì cô có thể đút cho nó một chút hạt giống thực vật.

Nhưng dơi và rắn xanh có thể uống sữa dê sao?[Thức ăn mà hệ thống sản xuất an toàn vô hại đối với toàn bộ trẻ em trong nhà.

]Hứa Thu tìm được một cái chậu sắt rất to trong nhà bếp, dùng nước sạch rửa sạch sẽ, lại mở nắp bình đổ mười sáu bình sữa dê vào trong chậu.


Đến khi đó cô sẽ đổ số sữa này vào trong máng nước của đám trẻ, mỗi người uống một ít.

Xác nhận không còn một giọt nào nữa cô lại lấy mấy củ khoai tây ra, hai củ còn lại để làm nguyên liệu trồng khoai, dùng đao thái vụn rồi nghìn chúng thành bã, thêm chút muối vị sẽ ngon hơn nhưng đáng tiếc cô không có gia vị.

Nghĩ đến những đứa trẻ bụng còn đang đói kêu rột rột đó, Hứa Thu tăng tốc độ làm trên tay, chồng hai chậu lên nhau sau đó bưng ra ký túc xá phía sau.

Cô vốn muốn chia sữa bò thành tám phần rót vào trong chậu của đám trẻ này, nhưng khi nhìn thấy máng nước lại nhíu mày.

Bỏ đi, vẫn cho từng đứa sẽ tốt hơn, cô sẽ khống chế tốt số lượng.

Đại khái cho rằng Hứa Thu không nghe được nên đám trẻ thì thầm.

“Sao chỉ có một mình cô ta ra ngoài? Bạch Táp thì sao?”“Tớ thấy cô ta vào nhà bếp, có phải cô ta đã thái Bạch Táp ra ăn rồi không, cô ta đáng sợ quá.

”Rõ ràng mình cũng không thiếu phần ra tay tàn nhẫn với nhân viên trông trẻ nhỏ bé này, nhưng những người trông trẻ này là một chuyện còn Bạch Táp là một chuyện khác.

Bạch Táp là đồng bọn của tụi nhỏ, còn người trông trẻ là kẻ địch.

Những người trông trẻ trước kia cho dù có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ dễ dàng bị đánh bại, kể cả là đám người máy da sắt lạnh lùng đó đều sẽ bị đánh tan trong thời gian ngắn, lộ ra con chip chập mạch phát nóng bên trong.


Bạch Táp là một người mạnh nhất trong đám trẻ lại bị người trông trẻ mới tới đánh bại, nghĩ đến tiếp theo sẽ đến lượt mình, đám trẻ không khỏi sợ hãi.

Hứa Thu co rút khóe miệng, coi như mình không nghe thấy đi.

Cô đặt khoai tây nghiền qua một bên trước, cẩn thận bưng chậu rửa mặt đựng sữa đi đến vị trí của hồ ly nhỏ số một.

Hứa Thu thân là người trông trẻ trên người không đeo bất cứ một vòng tròn hạn chế nào hết, dòng điện được thiết lập đương nhiên cũng không phát huy bất cứ tác dụng gì với cô.

Hồ ly nhìn thấy Hứa Thu bước tới chỗ mình, lập tức lùi về sau với gương mặt cảnh giác.

Hứa Thu đặt chậu sữa xuống, vẫy tay với đối phương: “Lị Lị, qua đây, cô chỉ muốn đút cho em ăn một chút thôi.

”Hồ ly nhỏ xù lông, cong người, cái đuôi to vểnh lên thật cao khiến mình thoạt nhìn trông có vẻ rất mạnh mẽ.


“Đi ra, cô đi ra ngay, tôi không cần đồ ăn của cô!”Giọng nói của cô gái nhỏ rất non nớt, còn mang theo vài phần nức nở, bộ dáng phô trương thanh thế thoạt nhìn cũng rất đáng yêu trẻ con.

Đối diện với bé lông xù như thế, cho dù đối phương có thể hiện ra thái độ không chào đón nhưng Hứa Thu cũng hoàn toàn không tức giận.

Cô ngồi xổm xuống, rất kiên nhẫn nói: “Đây là sữa dê, tình trạng sức khỏe của em đã cực kỳ đói khát rồi, nếu như vẫn không chịu ăn sớm muộn gì cũng sẽ hôn mê.

Cô là người trông trẻ, cung cấp thức ăn cho các em là công việc của cô.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.