Thấy Nguyên Cửu không sao cả, những đứa trẻ khác cũng như phát điên lên, hai anh em Đinh Đinh Đông Đông lập tức bay ra ngoài, những đứa trẻ khác cũng làm theo, di chuyển bước chân, tốc độ của rắn lục nhỏ rất nhanh, vèo một cái là lao ra ngoài rồi.
Rõ ràng trông chỉ là một đường mỏng manh, nhưng có thể mang đến trên mặt đất một mảng bụi lớn.
Tiểu hồ ly bị thương lúc trước, bây giờ cũng chạy rồi, cái đuôi lông tơ to lớn lướt qua Hứa Thu, giống như một ngọn lửa lơ lửng trên không trung.
Mộc Chức, người luôn ở trên mạng nhện của cô bé, tạm thời gạt mạng nhện của mình sang một bên và nhanh chóng bò ra ngoài.
Ngay cả cây leo như Hoa Lan cũng đã nhổ rễ ra khỏi đất, ném nó ra xa, cất bước, đổi chỗ, và trở thành một loài thực vật đang chạy, nó bước đi loạng choạng, nhìn trông rất đẹp và không kém phần mới lạ.
Hứa Thu ngây người một lát, đợi sau khi phản ứng lại, liền bật hệ thống điều khiển loa phát thanh nhắc nhở: “Phạm vi chỉ mở rộng đến bên trong nhà trẻ, không được phép làm hỏng phương tiện công cộng!”008 với cô đều không phải vạn năng, đám trẻ nhìn đứa nào đứa nấy cũng chỉ có bé tí, nhưng sức phá hoại lại không hề nhỏ, nếu như nhà bếp với ký túc xá của nhân viên trông trẻ đều bị đập phá thì thật sự không biết đi đâu mà khóc.
Nghĩ đến đây, Hứa Thu đã chuyển căn phòng nhỏ mà mình ở và nhà bếp vào trong phạm vi cấm dành cho đám trẻ.
Các bạn nhỏ bị nhốt lâu như vậy, muốn vui chơi thoải mái, muốn xả hơi là điều có thể hiểu được, nhưng cô là một người trưởng thành, lý trí, phải nghĩ nhiều hơn về tương lai của nhà trẻ.
Những đứa trẻ bị nhốt lâu ngày này cần một khoảng không gian nhất định cho riêng mình, nên Hứa Thu đã không đuổi theo ra ngoài.
Ngay sau khi trình tự được điều chỉnh, Hứa Thu đã đưa ra thông báo để tránh việc đám trẻ quá bốc đồng và lại bị điện giật lần nữa.
Vừa hay đám trẻ đã đi cả rồi, có thể dọn dẹp một chút, dọn môi trường ký túc xá bị chúng làm rối tung cả lên.
Lúc trước cô chỉ đơn giản làm sạch bồn rửa, mà những đứa trẻ này nhìn cô chăm chú với biểu cảm vô cùng thù hận.
Mặc dù nói đám trẻ làm khuôn mặt ấm ức cũng rất đáng yêu, nhưng làm việc dưới ánh mắt đó thì cũng khá áp lực.
Kết quả vừa quay đầu lại, Hứa Thu đã bắt gặp hai ánh mắt vô cùng oán hận.
Những con bay trên trời, những con chạy trên mặt đất, những con có thể ra ngoài thì đều ra hết cả rồi, còn lại hai con ở trong ao, hoàn toàn không cách nào rời khỏi được.
Do Vũ với Châu Nương không rời khỏi nước được, nếu ở trong đại dương bao la, chúng sẽ rất tự do và không bị gò bó, nhưng ở nhà trẻ, ngoại trừ ký túc xá của chúng, những nơi khác đều là đất liền.
Nửa thân trên của Do Vũ là thân người, nửa th@n dưới lại là đuôi cá.
Cậu bé không phải là phù thủy biển, không có bản lĩnh biến ra hai chân.
Người cá trưởng thành có thể có được bản lĩnh này, nhưng Do Vũ chỉ là một người cá trẻ con.
Nhìn thấy Hứa Thu đi lại, tiểu nhân ngư xinh đẹp ra sức nhảy ra khỏi mặt nước, sau đó ngã mạnh xuống trước mặt Hứa Thu.
Hứa Thu chưa nhìn thấy vết thương, nhưng chỉ nghe thấy tiếng thôi cũng đã thấy đau rồi.
Cô vội vàng lao tới, trực tiếp bế tiểu nhân ngư lên, cẩn thận quan sát trạng thái cơ thể của cậu bé.
Đừng nói, bạn nhỏ nhìn trông mỏng manh như vậy nhưng không nhẹ chút nào.
“Em không sao chứ?”Do Vũ ấm ức cực kì, cậu bé không nói gì.
Hứa Thu cũng không đủ sức, ôm được một lúc, bước chân của cô hơi loạng choạng, cảm thấy cánh tay nặng như chì, cô sợ mình sẽ vô tình đánh rơi Do Vũ xuống.
Cô cẩn thận đặt tiểu nhân ngư về lại ao nước cạn, rồi lau mồ hôi trên trán mình.
.