Nhà trẻ Hoàng gia vẫn tiếp tục mở, tất cả như cũ. Chẳng qua là Diệp Tầm và Abe đã rời đi để lại cho mọi người thương nhớ mất vài hôm, nhưng rồi lập tức lại có thành viên mới gia nhập, lại làm cho bọn nhỏ phục hồi như cũ. Lúc này đến trường chính là Trường Tôn gia bốn tuổi, một bé trai, lòng hiếu kỳ tràn đầy, thích nhất chuyện hỏi “Vì sao lại thế?” khiến cho Tiêu Tử Y đau hết cả đầu.
“Huynh nói xem, sau này bọn nhỏ có quên một đứa bé từng tên là Diệp Tầm đã cùng chúng học tập chơi đùa không đây?” Tiêu Tử Y lại lần nữa ở trên nóc nhà cung Trường Tín, thấy được Nam Cung Sanh vẫn một mực đợi nàng. Nghe nói nam nhân này vẫn còn kế hoạch, nếu là hoàng đế đại hôn, hắn nhất định sẽ cướp hôn.
Tốt lắm, sớm biết vậy thì nàng cũng không cần thuyết phục Tiêu Cảnh Dương cho rồi. Cướp hôn kích thích như thế nàng cũng muốn được một lần vậy đó!
“Chắc là không quên đâu” Nam Cung Sanh cười đáp lại.
“Huynh và sư phụ của huynh….còn liên hệ không?” Rốt cuộc Tiêu Tử Y nhịn không được đem nghi vấn tận dưới đáy lòng hỏi ra. Giống y như tất cả mọi người quên người này vậy, lại để trong lòng nàng có sự bất an dị thường.
“Thời điểm đi săn, ông ấy có mang ta đi vào trong, cuối cùng nói cho ta biết ông ấy có nhận một đồ đệ mới, có ý định rời kinh thành” Nam Cung Sanh thở dài, “Rời đi thì tốt nhất. Ta muốn báo thù cho mẫu thân, tuy nhiên lại chẳng có quyết tâm hung ác đến vậy. Hơn nữa trước lúc mẫu thân ta lâm chung ta đã đồng ý với bà, sẽ không tìm sư phụ báo thù. Ta thật sự hy vọng lần này sư phụ có thể buông tay thật”
“Buông tay ư? Lí Long Cơ người đó có thể buông tay sao?” Tiêu Tử Y nhớ tới trước khi Diệp Tri Thu đi cố ý cám ơn nàng đã dạy võ công tâm pháp như thế cho Diệp Tầm, trong lòng bất giác rét run lên. Sau này nàng còn cố đi hỏi TRầm Ngọc Hàn nữa. Và sự thật đã chứng minh hắn cũng chỉ dạy cho bọn trẻ tâm pháp cơ bản bình thường mà thôi.
‘Hình như là đi sa mạc rồi ha. Tử Y à, ta không muốn nhắc tới ông ấy nữa” Nam Cung Sanh giúp Tiêu Tử Y xoa bóp bàn tay lạnh giá. “Còn phải cố phấn đấu ba năm nữa mới lấy được nàng đó nha! Ta cần phải chăm chỉ cố gắng kiếm tiền nữa, biểu hiện cho thật tốt”
“Vâng” Tiêu Tử Y và hắn nhìn nhau cười, nàng cũng không nói cho Nam Cung Sanh biết về thân thế của Diệp Tầm, có một số chuyện vẫn cứ nên giấu dưới đáy lòng không nói ra thì tốt hơn. Hơn nữa chuyện này cũng không nhất định nàng phải nói ra mà!
Nhìn biểu hiện của Nam Cung Sanh, chắc cũng không biết quan hệ của hắn và Lí Long Cơ đâu. Tiêu Tử Y cũng không lắm mồm mà nói ra suy đoán của nàng. Dù sao thì cũng chỉ là suy đoán, không có chứng cớ rõ ràng mà. Hơn nữa có đôi khi, sinh ra với không sinh ra thì có liên quan gì đâu? Nuôi dưỡng hắn mới thật sự là cha mẹ, cộng đồng chia sẻ buồn vui mới thật sự là người nhà mà.
Tiêu Tử Y lấy lại tinh thần, phát hiện ra Nam Cung Sanh cũng đang rất nghiêm chỉnh nhìn mặt nàng, muốn tìm ra cái gì khác trên mặt nàng. Tiêu Tử Y chỉ ngây ngốc có một lúc mà đã đoán được hắn sao vậy rồi, hờn dỗi đập hắn một phát, hừ khẽ nói, “Nhìn cái gì? Huynh cứ vậy mà tin vào tướng mạo hay sao? Stop! Huynh không biết hay sao? Thân phận công chúa so với tướng mạo nhất định là hoàng hậu càng tôn quý hay sao? Chả lẽ không thể làm nữ hoàng được à?”
Nam Cung Sanh sững sờ, lẩm bẩm, “Nữ hoàng….Ah. Vậy chuyện đó cũng có khả năng lắm đó” TRên lý thuyết, nếu đột nhiên Tiêu Cảnh Dương tử vong, hơn nữa tên Tiêu Tử Y nhìn vào trình độ nhất định, như vậy…trên thực tế lực ảnh hưởng của Tiêu Tử Y đã vượt ra khỏi sức tưởng tượng của cô ta rồi. Hiện giờ Tiêu Cảnh Dương đã chọn nhà trẻ của Tiêu Tử Y mà làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, cũng phổ biến trên triều đình chính sách làm việc sáu ngày thì nghɠmột ngày. Hơn nữa công viên trò chơi hoàng gia, vườn bách thú hoàng gia cũng lần lượt mở ở khắp nơi, thời điểm ngày nghỉ đều kín hết. Nghe nói hiện giờ đang suy nghĩ cứ bốn năm mở đại hội thể dục thể thao một lần…đừng có nói cái nàng đưa ra chỉ là tiểu xảo phát minh rất nhỏ nhá, nhưng lại thay đổi hẳn một đất nước này đó. Đây là chuyện nghiên cứu giữ gìn vương quyền mà Hoàng Hậu Độc Cô cũng không làm được, Tiêu Tử Y trọng điểm nhưng lại theo xu hướng phát triển quốc gia này, như vậy nàng có khả năng đảm đương nữ hoàng được lắm…
“Có khả năng con quỷ ý!” Tiêu Tử Y tức giận véo mặt hắn, cắt ngang phán đoán của Nam Cung Sanh, “Đến lúc đó muội sẽ nhớ mà phong cho huynh là nam hậu tương đương đi!”
“Hắc hắc, vậy thì xin tạ chủ long ân nha!” Nam Cung Sanh ngẫm lại cũng hiểu là không thể, cùng cười khì khì vui đùa với nàng.
“Được, lặp lại câu nói kia lần nữa” Tiêu Tử Y cùng vui đùa vài câu với hắn, sau đó bất mãn đạp cho Nam Cung Sanh mấy đạp. Cái vị đại nam nhân này, tối mùa đông cũng đi ngắm trăng, thật là làm người ta cảm thấy lạnh lẽo quá ha! Không được, nàng còn muốn trả thù lao đó!
“Câu nào cơ?” Nam Cung Sanh nhìn trời ngơ ngẩn.
“Câu đó á! Chính là cái câu mà huynh ghi trên giấy cho muội kia kìa!” Tiêu Tử Y cũng không tốt đến mức làm rối lên như vậy.
“Aizz, ngủ ngon”
“…” Tiêu Tử Y quyết định sau này trợn trừng đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn.
“Cẩn thận nghĩ lại coi” Nam Cung Sanh quay đầu, mắt chớp chớp nhìn về nàng cười nói.
“WAN AN…” Tiêu Tử Y chậm rãi kéo dài giọng vẻ mặt hoài nghi.
“Là “I love you, yêu nàng” những lời này là mở đầu ghép vần. Sau này ta ngày nào cũng nói một lần với nàng” Nam Cung Sanh giang hai tay ra đem ôm gọn Tiêu Tử Y đang bị cơn gió lạng thổi run rẩy vào lòng.
Tiêu Tử Y co người vào lòng hắn, mật mật, ngọt ngào nở nụ cười.
Hoàng HẬu Độc Cô một người cô đơn dùng từ Hán ngữ ghép vần, còn dùng mật mã Morse thì lại thuộc về hai người.