Khi tin tức được phát ra ngoài, Đồ Sam đứng ngồi khồn yên, miệng khô lưỡi đắng, tim đập thình thịch, được một lúc thì đi rót nước, một lúc thì chạy lên sân thượng hóng mát, một lúc lại lấy chì kẻ mày ngày hôm qua mới được tặng ra, chăm chú mà nhìn.
Ngưng mắt nhìn một lúc, Viên Hân chú ý thấy sự khác thường của cô, nhân lúc cô ngồi xuống liền cản lại: "Cậu đang làm gì thế?"
Đồ Sam nghe hỏi liền đỏ bừng cả mặt: "A? Không có gì đâu."
Viên Hân nhướng mày một cái: "Mặt cậu rõ ràng đỏ như vậy."
Đồ Sam chớp mắt mấy cái, hai tay quạt gió: "Có thể hôm qua có chút bị cảm lạnh, nên tớ sốt nhẹ thôi."
Viên Hân bán tín bán nghi: "Vậy cậu phải uống nước nhiều vào."
Đồ Sam cười tới ánh mắt cong cong: "Tớ biết rồi."
Đồ Sam quay trở lại chỗ ngồi, cầm điện thoại lên, Qủy ca ca vẫn chưa thấy trả lời. Trong lòng liền thất vọng a một tiếng, lại quay về mặt bàn, nhìn cái cốc gốm trước mắt mà phát ngốc.
Gần tới trưa, bạn cùng phòng lục đục thức dậy rửa mặt súc miệng.
Hành lang truyền tới tiếng nước chảy rào rào, Đồ Sam bên tai động một cái, ngưỡng cổ lên nhìn, là Thành Tuệ đang giặt quần áo.
Trước đây cô cũng không để ý loại động tĩnh này, mà hiện tại lại như còi cảnh sát làm người ta hồi hộp.
Lúc này Đồ Sam đứng dậy, vuốt lại mái tóc, bước nhỏ đi về phía ban công.
Sau đó, không nói một lời, tập trung tinh thần chăm chú nhìn động tác của Thành Tuệ.
Thành Tuệ xoa xoa tay vào váy, bị cô nhìn đến có chút xấu hổ, quay đầu nhìn: "Có chuyện gì sao?"
Đồ Sam nhìn trái nhìn phải rồi nói: "Cậu giặt đi, đừng để ý đến tớ."
Hai tay Thành Tuệ nhúng bào trong chậu, lại không động: "...Hả?"
Đồ Sam cắn môi dưới, có chút không được tự nhiên: "Chỉ là tớ...muốn học cách làm sao để giặt quần áo."
Nghe xong, Thành Tuệ liền sửng sốt.
Trong phòng Đoàn Thư Gia liền phát ra một trận cười to, cười đến nghiêng ngả.
Viên Hân khứu giác bén nhạy, đi tới hỏi: "Cậu sẽ không phải nghĩ muốn dùng biện pháp này để cùng Tào tra nam làm hòa chứ?"
Đồ Sam lắc đầu.
Viên Hân híp mắt một cái: "Vậy thì tại sao?"
Đồ Sam nhéo nhéo lòng bàn tay, mặt lại nóng như thiêu đốt.
"Có tình huống mới?" Đoàn Thư Gia ngẩng đầu lên tiếp lời.
Đồ Sam: "..."
Đồ Sam ra đối sách yên lặng hiển nhiên không thể làm hài lòng lòng bát quái của nhóm bạn cùng phòng, cô một lần nữa bị tha đến giữa phòng ngủ, tiếp nhận sự tra hỏi.
Đồ Sam chỉ có thể một năm một mười khai báo hết.
"Cậu làm sao không sợ a! Dám cùng hai nam sinh cùng một chỗ qua đêm chứ?"
"Tớ đang nghĩ cậu làm sao ba ngày hai bữa cũng không thấy mặt đâu, thì ra là bên ngoài có người."
"Đẹp trai làm sao có thể là người tốt, coi chừng bị gạt."
"Qủy ca ca dáng dấp thật sự rất đẹp sao?"
"Có hình không?"
"So với Tào Trí Thành thì sao?"
"Cậu quan tâm bằng cách thay anh ta giặt quần áo?"
"Có phụ nữ giúp anh ta giặt quần áo?"
"Mẹ kiếp, cậu nhất định phải đem quyền chủ động giặt quần áo cướp về tay."
...
Ba đứa bạn cùng phòng, cậu một lời, tôi một lời, líu ríu, hoàn toàn không thể dừng lại được.
Đồ Sam căn bản chưa kịp đáp lời, cả đầu cũng đều muốn bốc khói.
Chờ mọi người kết thúc bàn luận, Đồ Sam một lần nữa bị áp giải đến ban công.
Thành Tuệ tiếp tục giặt quần áo làm mẫu, Đồ Sam thì tiếp tục quan sát học hỏi.
Sau đó, Đồ Sam trực tiếp biểu diễn thành quả học được, Viên Hân cùng Đoàn Thư Gia phụ trách kiểm tra.
Nhìn bàn tay nhỏ nhỏ nộn nộn của cô bị bọt che phủ, hai cô bạn cùng phòng nhìn trong lòng đều có điểm không nỡ.
Các cô đã sớm thành quen với sinh hoạt đại tiểu thư của cô, so với phim truyền hình còn khoa trương hơn, chính là mười ngón tay không dính chút nước, cách vài ngày đều có người chuyên tới thay cô mang quần áo về nhà giặt sạch.
Có thể đứa trẻ nào cũng phải học cách thành gia tự lập, tiểu non nót cũng không thoát được khỏi vuốt sói.
"Như vậy đã được chưa?" Đồ Sam vắt xong cái cuối cùng, rụt rè hỏi.
"Được rồi", Viên Hân vỗ vỗ vai cô: "Chỉ có điều khi Qủy tiểu ca của cậu thay cậu đem đồ phơi lên, hộ gia đình tầng dưới sẽ nghĩ rằng bên ngoài trời có mưa."
Đồ Sam "..."
Thành Tuệ khích lệ nói: "Cậu đừng không dám vắt, sức mạnh kiên cường của cậu đâu?"
Đồ Sam tập trung tinh thần, lần nữa vặn xoắn chiếc váy, xem nó giống như là một cây thép, muốn đem nó bẻ gãy mới vừa lòng.
"Được được được rồi," Thành Tuệ hối hận rồi, vội vàng ngăn cản: "Váy của tới muốn hỏng rồi!"
Đồ Sam vội vàng buông tay.
Viên Hân cười đến đau bụng: "Bây giờ muốn vắt khô nữa cũng không được rồi."
Đồ Sam đối với năng lực giặt quần áo của mình không quá mức tự tin, suy nghĩ một chút nói: "Nếu thật sư không được, tớ tặng cho anh ấy một cái máy giặt có được không nhỉ?"
"Máy giặt làm sao có thể so được với tự mình giặt tay chứ?" Viên Hân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Máy móc lạnh như băng, có thể làm cảm động được ai a, phải dùng bàn tay nhỏ nóng nóng, mềm mềm biết không, sau này nếu như anh ta mặc bộ áo quần đó vào, liền nhớ đến cậu, đây mới là mục đích cuối cùng chúng ta hướng tới."
Đồ Sam lỗ tai nóng lên, cái hiểu cái không trả lời: "Được."
Bạn cùng phòng lại mang cô ôm trở về, không ngừng lải nhải, nhiệt tình xem đó giống như chuyện tình thầm kín của bản thân vậy:
"Cậu có cái loại váy giống như người hầu gái mà đúng không?"
"Đàn ông chịu không nổi nhất là loại váy này đó."
"Đây mới là đại chiêu cuối cùng này."
"Tuyệt đối có thể miêu sát ngay lập tức đấy."
...
...
Đồ Sam lật xem tủ quần áo, thuần thục lấy ra một cái áo liền váy: "Là kiểu như này sao?"
"Mẹ kiếp, chính là nó." Viên Hân hưng phấn vỗ tay tán dương.
__
Thay quần áo xong xuôi, trang điểm đâu vào đấy, Đồ Sam mặt hướng chúng bạn cùng phòng hỏi ý kiến: "Như vậy....có thể sao?"
Thành Tuệ nhìn đến trợn trắng mắt, gật đầu làm dấu OK: "Qủy tiểu ca của cậu khẳng định sẽ không chống cự được."
Bận rộn nửa ngày, Đồ Sam lúc này mới nhớ ra điện thoại của mình, còn có tin nhắn vẫn chưa nhận được hồi âm kia.
Trên màn hình có thông báo nhắc nhở tin mới, Đồ Sam ấn mở.
Trong lòng cô lúc này đang đùng đoàng vang tiếng nổ, là Qủy ca ca hỏi cô: Không cần, cô vẫn chưa trở về trường học à?
Anh nghĩ rằng cô vẫn đang ở trong nhà của anh sao? Vì muốn báo đáp sự thu nhận của anh, cho nên phải giúp anh giặt quần áo?
10 phút sau khi tin nhắn đến.
Đồ Sam mặt nóng muốn chết, cẩn thận gõ từng chữ: Đã trở về rồi.
Cô lại nhắn tiếp: Hôm nay em nhìn thấy cô gái kia giúp anh giặt quần áo.
Qủy ca ca rất nhanh liền trả lời: À, cô ấy đều giặt hết rồi, cô còn giặt cái gì?
Quỷ ca ca: Giúp tôi giặt đồ lót?
Đồ, đồ lót?
Đồ Sam máu cả người đều muốn bốc cháy, không phải...ngay cả giọng nói cũng cà lăm, cũng không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể đáp lại: Quần áo của anh hôm nay, em có thể giặt.
Quỷ ca ca hỏi: Muốn cảm ơn?
Ý cô không phải như vậy....Đồ Sam bối rối, ngại ngùng không dám nói rõ suy nghĩ trong lòng, chỉ đành phải gõ lại một cái nhãn gật đầu.
Qủy ca ca còn hỏi: Cô học ở Thanh Đại?
Đồ Sam: Vâng.
Qủy ca ca: Tôi ở phòng tập thể hình giữa trung tâm, cách chỗ cô không xa.
Đồ Sam: Em biết nơi đó!
Qủy ca ca nói: Mời tôi ăn cơm trưa để cảm ơn là được rồi.
Đồ Sam lập tức đáp ứng: Được ạ.
___
Trước ánh mắt khích lệ của bọn bạn cùng phòng, Đồ Sam ra khỏi phòng, chuồn ra khỏi trường học.
Cô ăn mặc áo quần đẹp đẽ, dọc đường đi đều có rất nhiều người ngoái nhìn cô. Cô buộc cao tóc lên đỉnh đầu bằng dây buộc, trước mắt người khác như vậy không biết bao nhiêu lần, nhưng hôm nay tự dưng lại thấy xấu hổ.
Hai người hẹn gặp nhau ở một trạm xe buýt.
Đầu hè, trời không có một ngọn gió, chỉ có vài tia nắng nhỏ nhảy nhót.
Đồ Sam từ trên xe taxi xuống, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Qủy ca ca đứng đằng kia. Anh mặc T shirt trắng, nổi bật giữa đám đông, giống như có tia sáng làm rạng rỡ hẳn xung quanh, nhẹ nhàng khoan khoái như một cây dương.
Chờ cho đến khi mọi hành khách trên xe đều nhìn về phía cô, kinh ngạc với tranh phục lạ kỳ của cô. Du Dần cũng đúng lúc nhìn thấy cô, tim thoáng chốc loạn nhịp, hơi cong môi. Đồ Sam phủi nhẹ bên mép váy một cái, liền đi nhanh đến cạnh anh.
Cô lộc cộc đi tới, anh cũng vì vậy mà chú ý đến mũi giày tròn tròn màu đen của cô, cùng với đôi tất ngắn màu trắng thuần có hoa văn đường viền hoa, đem mắt cá chân yếu nộn của cô che lại. Nhìn đến chiếc váy kẻ sọc đỏ đen cùng chiếc tạo dề trắng, Du Dần nhướng mày, lại nhìn đến mặt của cô, hắn không thể nào quên được chuyện tối qua.
Tầm mắt bắt được hình bóng của cô, nhịn không được khẽ cười một tiếng, lại trở lại rồi a.
Đồ Sam không biết anh đang nhìn cái gì, chỉ cảm thấy anh ấy cười lên, thật đẹp, trong lòng tim không ngừng đập loạn.
"Ăn cái gì?"
"Anh muốn ăn gì?"
Mặt đối mặt, hai người cùng lúc hỏi.
Đồ Sam mím môi nén cười, điểm trùng hợp nho nhỏ này khiến cô thật sự vui vẻ.
Du Dần từ trong túi quần lấy điện thoại ra, liếc nhìn: "Vừa đi vừa tìm vậy."
"Được." Đồ Sam gật đầu.
Hai người đi một đoạn, quanh khu vực này đều là cửa hàng áo quần, ít có nơi để ăn uống.
Trời một chốc liền tối.
Đằng xa mây đen cuồn cuộn, ầm ầm dữ dội, như đáng báo hiệu sắp có mưa lớn. Từ bầu trời đầy ánh sáng biến thành mây đen u tối, chỉ xảy ra trong cái chớp mắt.
Đồ Sam ngửa đầu nhìn trời.
Du Dần cũng theo ánh mắt của cô mà nhìn: "Đi nhanh một chút, trời sắp mưa rồi."
Đồ Sam thu lại ánh nhìn, lông mi chợt ướt một mảnh, vừa muốn dùng tay lau đi, thì một giọt mưa lại rơi xuống mặt cô.
Đồ Sam định dung sức lau một chút, mưa lại nhanh chóng rơi xuống như thác. Bên chân vài giọt nước bắn tung tóe, gió thổi lạnh vù vù, Đồ Sam khẽ hoảng sợ, từ chỗ đang đứng khẽ lui về sau hai bước.
Sau lưng lại bị ngăn cản một chút, Đồ Sam ngước mắt lên nhìn, thì ra là Qủy ca ca đứng sau lưng cô, may nhờ có anh chặn phía sau cô, nếu không chắc đã bị đụng trúng rồi.
Mưa càng ngày càng to, trên đỉnh đầu hai người tí tách tí tách từng giọt, giống như có pháo hoa chớp nổ trên đầu. Đồ Sam tim đập rộn lên, chân lại không tự chủ bước chậm lại.
Du Dần khoanh tay, nhìn về phía cô, lại dựa trở về trên tường. Đồ Sam ngửi được thoang thoàng mùi thơm, nghiêng đầu phía sau tìm kiếm, phát hiện chỗ họ đang tạm tránh mưa, lại là một quán ăn.
Chủ tiệm từ bên tronh kéo cửa sổ thủy tinh ra, gọi bọn họ: "Hai vị đã ăn gì chưa?"
Đồ Sam lắc đầu.
Chủ tiệm cười híp mắt mời hang: "Mưa to như vậy, không bằng mua hai cân cổ vịt quay về gặm?" Đồ Sam nhìn sang Du Dần, anh đang nhìn điện thoại di động.
Hắn cũng nghe chủ quán chỉ lời, nhìn về về phía Đồ Sam: "Muốn ăn không?"
Đồ Sam dừng một chút: "Anh ăn không?"
Chủ tiệm nhìn hai người như vậy, không khỏi cười cười: "Tiểu tình lữ còn đẩy qua đẩy lại làm gì nữa, muốn ăn thì ăn, để tôi cân lên giúp hai người."
Đồ Sam nghe xong liền phát ngốc, Du Dần đã chọn xong mấy món, chủ quán nhanh nhẹn dùng túi giấy bọc lại, xong lại cùng họ báo một cái giá tiền. Đồ Sam vội vàng lục lọ túi áo tìm di động, chờ đến khi quay đầu, Qủy ca ca đã thanh toán xong xuôi hết rồi.
Chủ quán đem túi đựng thức ăn đưa cho hai người, anh lập tức nhận lấy cầm vào tay.
Cô ngập ngừng cả buổi, nhẹ giọng hỏi: "Không phải đã nói hôm nay em mời anh sao?"
Du Dần lấy trong túi ra một tấm thẻ, đưa cho cô.
Đồ Sam cầm trong tay, không hiểu chuyện gì.
Du Dần đáp: "Đợi mưa tạnh, lại trả qua Wechat cũng được."
Đồ Sam lập tức đồng ý: "Như vậy cũng được ạ."
Trời ngày càng u ám, mưa có vẻ không có dấu hiệu sẽ ngừng.
Một chiếc xe taxi trên đường quốc lộ ngang qua họ liền dừng lại.
"Đi," Du Dần kéo cô một cái," Tôi gọi xe tới rồi."
Đồ Sam kịp phản ứng, chân nhẹ đạp xuống nước, hai người cùng nhau tiến vào màn mưa.
Ngồi vào xe rồi, Đồ Sam thở hổn hển, nhìn lại bản thân, đã ướt hơn một nửa rồi.
Du Dần nói địa chỉ cho tài xế xong, quay qua nhìn Đồ Sam, trên đầu cô....không biết là băng rô hay thứ gì, bời vì bị mưa làm ướt nhẹp, cô gái nhỏ phiền muộn sờ soạng.
Lúc này, cô cũng như tóc và đồ trang sức của mình, giống như đóa hoa bị héo rũ.
Du Dần kéo kéo khóe miệng, đem túi giấy ném vào trong ngực cô.
Đồ Sam ngẩn ra, thả tay xuống, ngoan ngoãn đem nó ôm chặt vào lòng.
Mười mấy phút sau, cô quay trở lại chung cư của Qủy ca ca, ngốc trong đó một ngày.
Đồ Sam vùi mình trên ghế sô pha, còn ôm kỹ túi thức ăn hai người vừa mới mua. Cô len lén nhìn Qủy ca ca, sau đó anh để cô ngồi xuống, liền hướng phòng bếp đi thẳng, mở tủ lạnh ra.
Cô chú ý tới phía sau lưng anh, nơi đó loang lỗ một khối chấm đỏ, chợt nhớ lại lúc nãy cô cùng hắn tránh mưa, hắn đứng dựa vào tường.
Nhất định là từ lúc đó mà xuất hiện. Đồ Sam suy đoán.
Qủy ca ca quay đầu, cô lập tức thu lại ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào mặt của anh.
Chàng trai cầm chai bia, hai chân thon dài, anh đi đến, một bên kéo bật mở nắp lon, tiếng nước bật ra, tim cô cũng theo đó mà nhảy lên một chút, chầm chậm thoát ra bọt khí ngọt ngào. Bàn tay lộ rõ các khớp xương nhẹ đặt lon bia xuống bàn trà trước mặt cô.
Anh từ trên cao hạ mi mắt nhìn cô: "Vịt quay đều bị cô hun nóng rồi."
Đồ Sam lập tức ý thức được mình vẫn còn ôm khư khư túi thức ăn kia trong lòng như bảo vệ con, thoắt một cái mặt đỏ tới mang tai, ba một cái liền đem nó thả lại trên bàn.
Cô lại muốn quạt gió rồi.
Đồ Sam ổn định tâm trạng, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn anh.
Vừa lúc bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt anh tối đen.
Đồ Sam khẩn trương, nuốt nước miếng một cái, mở miệng nhắc: "Quần áo anh bẩn kìa."
Du Dần cúi đầu nhìn.
Đồ Sam nói tiếp: "Ở phía sau..."
Du Dần nhíu mày, sờ sau lưng một cái, đầu ngón tay đúng thật dính vào một dấu đỏ, anh phủi những vết đỏ kia đi, cong cong khóe miệng, hỏi cô: "Cô có muốn tắm không?"
"Được, được ạ," Đồ Sam lại lắp bắp: "Nếu, nếu có thể ạ."
Một lát sau, Đồ Sam mặt đỏ như máu.
Bởi vì cái chàng trai kia bỗng nhiên cởi áo rồi...