Trở lại ký túc xá, dù đã rửa mặt xong nhưng tâm trí Đồ Sam vẫn như đang lơ lửng trên mây, cả người cô đều có cảm giác không chân thật.
Mà đám mây này chắc chắn là đám mây lúc hoàng hôn, được tô lên mình một lớp nắng chiều.
Lên giường nằm, Đồ Sam lấy điện thoại mở Wechat lên, nhìn vào cuộc trò chuyện của cô và Quỷ ca ca, tin nhắn cuối cùng là vào một tiếng trước khi cô trở về phòng ngủ, cô đã gửi tin nhắn báo bình an cho anh. Mà Quỷ ca ca chỉ nhắn lại một câu "tốt", cô cũng quan tâm hỏi anh đã về chưa thì anh chỉ gửi lại cho cô hình ảnh chụp trong quán bar.
Cô hỏi anh có phải còn muốn hát tiếp hay không, nhưng anh không có trả lời.
Đồ Sam thở dài, có chút mất mát, xoay người tắt bỏ Wechat đăng nhập vào Weibo, muốn xem một số tin tức váy nhỏ mới.
Sau khi tắt đèn, bạn cùng phòng đều lần lượt lên giường, Đoạn Thi Gia cũng tắt tiếng game, lúc này sợ rằng một tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ được.
Sau khi xem qua một số cửa hàng, Đồ Sam kiểm tra số dư tài khoản của mình, cô phát hiện dù đã rất cố gắng nhưng cô vẫn không thể khiến bản thân bình tĩnh hơn chút nào, cô vẫn hồi hộp mở wechat lên.
Cô luôn đặt Quỷ ca ca ở vị trí quan trọng nhất, nhưng mà anh vẫn chưa trả lời lại, hẳn là đang làm việc rồi.
Đồ Sam chép miệng, cô bắt đầu suy nghĩ về mọi chuyện đêm nay, cảm giác rất mập mờ nhưng lại khiến tim cô rung động không ít lần.
Dù tay cũng đã nắm rồi nhưng mà cô vẫn không thể đoán được Quỷ ca ca có phải là có chút thích cô hay không.
Lúc đón xe về, cô đã không nhịn được mà buột miệng hỏi anh:
"Chúng ta... là đang hẹn hò sao?"
Người thanh niên đứng dưới ánh đèn đường, ánh mắt đầy sự dịu dàng: "Hẹn hò thì hơi quá, cái này gọi là đang tìm hiểu nhau."
Nghĩ tới đây, Đồ Sam ngồi dậy nhìn bàn tay của mình, suy nghĩ: "Hừ, chẳng lẽ là muốn tìm hiểu xem tay ai lớn hơn, tay ai nhỏ hơn sao?"
Đồ Sam lầm bầm quấn lại chăn nhỏ, nghĩ thầm mắt không thấy thì tâm sẽ không loạn nữa.
Có lẽ nghe được tiếng động từ phía của cô, Viên Hân lên tiếng hỏi: "Đồ Sam, cậu lại không ngủ được à?"
Đồ Sam giật mình, nhỏ giọng nói: "Không có, là mình vẫn chưa ngủ."
Thành Tuệ cũng lên tiếng: "Mình cũng không ngủ được, tâm trạng không tốt."
Đồ Sam lại hỏi: "Đoạn Thi Gia ngủ rồi hả?"
Viên Hân cười trả lời: "Chắc cậu ấy trốn trong chăn cắm tai nghe đánh Vương giả rồi."
Đồ Sam mở điện thoại lên xem, vậy mà sắp mười hai giờ rồi.
Thành Tuệ nhìn thoáng qua cô, ánh mắt sáng lên, nói: "Có phải Quỷ ca ca đang nhắn tin cho cậu không?"
Đồ Sam bỗng có chút ngại ngùng: "Không có mà."
Viên Hân cũng lên tiếng hỏi: "Đúng rồi, chuyện của cậu với Quỷ ca ca thế nào rồi?"
Dù sao cũng bị bạn cùng phòng phát hiện rồi, Đồ Sam lại nhìn vào điện thoại nhưng vẫn chưa thấy có tin nhắn trả lời, trong lòng không khỏi thấy buồn bực: "Không biết."
"Không biết là sao, dù thế nào cũng phải có cái gì đó rồi chứ." – Viên Hân tất nhiên không vừa lòng với câu trả lời của cô: "Không phải chiều nay cậu về thay váy để đi gặp anh ta à."
"Còn đi ăn với xem phim nữa đúng không?" – Thấy Thành Tuệ nhạy bén như vậy, Đồ Sam kinh ngạc: "Làm sao cậu biết!"
Thành Tuệ đắc ý: "Thành Tuệ mình là ai chứ, chính là chuyên gia giỏi nhất về tình yêu đó."
Viên Hân khinh bỉ lên tiếng: "Cậu á? Mèo mù bắt được chuột chết thôi."
Đồ Sam: "..."
Thành Tuệ không để ý Viên Hân, trong lòng chỉ muốn hóng chuyện tiếp, liền hỏi Đồ Sam: "Có xảy ra chuyện gì không thế?"
Đồ Sam cắn môi, muốn kể với bạn cùng phòng xem ý kiến của các cô ấy thế nào, vì vậy dứt khoát nói: "Chúng mình... nắm tay rồi."
"Móa!" – Viên Hân kinh ngạc đến nỗi tự đá vào giường "Nhanh như vậy đã nắm tay rồi sao?"
Thành Tuệ thì cười giảo hoạt như một tên trộm: "Trời ơi, bát tự đã có một nét phẩy rồi đó, vậy hai người ai nắm tay trước?"
Viên Hân: "Với tính cách như vậy của Đồ Sam thì làm sao mà chủ động được chứ, mình chắc chắn là Quỷ ca ca rồi."
Thành Tuệ trêu ghẹo: "Quỷ ca ca thật là mạnh mẽ đó nha."
Vành tai của Đồ Sam đỏ lên, ngượng ngùng nói: "...Thật ra là anh ấy để cho mình nắm..."
"Quỷ ca ca vậy mà lại mê hoặc cậu nắm tay anh ta?" – Viên Hân tặc lưỡi: "Người đàn ông này thật không đơn giản."
Thành Tuệ nhíu mày: "Mình có cảm giác Quỷ ca ca là một cao thủ tình trường đã xông pha qua bao trận chiến."
Đồ Sam không lên tiếng.
Viên Hân cảm thấy khó hiểu: "Hai cậu quen biết bao lâu rồi?"
Đồ Sam nói: "Vẫn... còn chưa được bao lâu."
"..." Viên Hân trầm ngâm một lát: "Sao mình cứ cảm thấy người này giống như tên đàn ông xấu xa Tào Trí Thành, cũng dựa vào gương mặt mà mê hoặc cậu thần hồn điên đảo thế nhỉ."
Đồ Sam vội vàng phủ nhận: "Không phải! Anh ấy với cái tên tra nam đó không giống nhau mà. Anh ấy không ghét mình mặc váy, còn bảo mình thường xuyên mặc vậy nữa."
"Trước kia Tào Trí Thành cũng không nói là không thích cậu mặc váy mà, chỉ là người ta thay lòng nên tìm lý do để chia tay mà thôi."
"Đúng thế, đúng thế." – Thành Tuệ phụ họa.
Đồ Sam cắn môi, không lên tiếng, lại nhớ đến chuyện ở phòng luyện tập hôm đó, cùng với chuyện mà chủ nhà ma tối qua đã nhắc nhở.
"Có thật sự thích nhiều như vậy không?" – Viên Hân khuyên bảo: "Cậu đừng có vấp ngã tới hai lần ở cùng một chỗ như vậy."
Đồ Sam thấy tim mình còn đang loạn nhịp, nói: "Mình chỉ cần nhìn thấy anh ấy thì sẽ vui vẻ, anh ấy mà để ý đến mình thì tim mình sẽ đập liên hồi."
"Có trai đẹp nhìn thì ai cũng vậy hết thôi."
Đồ Sam từ từ nói: "Anh ấy rất tốt với mình, nhưng mình vẫn không biết anh ấy có thích mình không. Anh ấy như một món đồ đẹp, rất hấp dẫn được trưng bày trên tủ kính, làm mình rất muốn chạm vào nó để xem nó là cảm giác như thế nào, lại phát hiện dù mình đã đến rất gần nhưng lại như bị ngăn cách bởi một tấm thủy tinh trong suốt chỉ có thể nhìn được mà không thể chạm vào."
"Cần phải hiểu rõ là phần lớn số người thích đều không được thích lại."
Đoạn Thi Gia trốn trong chăn nghe nãy giờ cuối cùng không nhịn được lên tiếng.
Đồ Sam thấy tim mình như nhíu lại, đau nhói.
Cô nói: "Anh ấy mà không có tình cảm với mình thì sao lại nói chuyện cùng mình nhiều như vậy, còn đối xử tốt với mình như vậy."
Đoạn Thi Gia ngước mắt nhìn lên: "Loại người vừa có tiền vừa có sắc như vậy thường rất dễ dàng lừa gạt con gái tự đến bên anh ta, ai mà không muốn chứ."
Đồ Sam sống chết vẫn tin tưởng Quỷ ca ca thật sự không phải là một tên bại hoại: "Nhưng... những ngày gần đây, anh ấy không lấy đồ gì của mình mà."
Đoạn Thi Gia đau đầu: "... Bỏ một hạt vừng để lấy quả dưa hấu, thả sợi dây dài câu cá lớn, đây là chuyện ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng có thể hiểu."
Viên Hân cũng gia nhập nói: "Mình mới xem qua, anh ta để những người con gái khác tự do ra vào nhà mình hằng ngày, giúp anh ta giặt quần áo, còn nữa không phải quan hệ yêu đương mà lại nắm tay cậu, nắm tay rồi mà cũng không có gì phát triển, phải không?
Đồ Sam im lặng suy nghĩ.
Trong phòng, mỗi người khẳng định một câu, Quỷ ca ca chính là một tên đàn ông xấu xa bại hoại.
Lời nói của số đông luôn tạo ra sức ảnh hưởng cực kì mạnh mẽ, làm Đồ Sam cũng bắt đầu tự hỏi liệu có phải bản thân mình hơi dao động không.
Đêm ngày càng khuya, chỉ còn ánh đèn yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào hành lang tối tăm.
Đồ Sam vẫn không thể ngủ được, cô mở điện thoại lên xem, vậy mà Quỷ ca ca vẫn chưa trả lời.
Chớp chớp mi, Đồ Sam định gõ một tin nhắn, nói: "Quỷ ca ca, ngủ ngon."
Nhưng bên kia lại nhảy thêm một tin nhắn mới trước: "Sao vẫn chưa ngủ?"
Đột nhiên chóp mũi Đồ Sam đau xót, chẹp chẹp miệng nhỏ: "Ngủ không được."
Quỷ ca ca: "Anh vừa mới xuống sân khấu."
Đồ Sam: "Giờ anh về nhà sao?"
Quỷ ca ca: "Không có, còn đang thu dọn."
Đồ Sam: "Vâng."
Quỷ ca ca: "Làm sao không ngủ được?"
Đồ Sam: "Chờ anh trả lời."
Quỷ ca ca: "..."
Quỷ ca ca: "Ngốc à?"
Đồ Sam thừa nhận: "Vâng."
Quỷ ca ca: "Tại anh, hại em phải chờ rồi."
Bởi vì được quan tâm nên Đồ Sam không khỏi mềm lòng: "Là em muốn chờ thôi!"
Quỷ ca ca: "Sáng mai có tiết học không?"
Đồ Sam: "Sáng mai là cuối tuần mà."
Quỷ ca ca: "Muốn cùng anh đi đến nơi này không?"
Đồ Sam có chút uất ức, lại có chút vui vẻ: "Nơi nào vậy anh."
Cô không biết sáng mai anh muốn làm việc gì.
Quỷ ca ca: "Xin nghỉ một ngày để đi cùng em."
Quỷ ca ca: "Ngủ dậy rồi tới."
Mọi phiền muộn nãy giờ trong lòng Đồ Sam đều đã tan biến, trong lòng đã cười đến nở hoa nhưng ngoài miệng vẫn là người thấu tình đạt lý: "Sẽ làm chậm trễ công việc của anh mất..."
Quỷ ca ca: "Anh cũng muốn thư giãn."
Đồ Sam: "Vậy em biết rồi."
Mặt cô lại đỏ bừng, mắt sáng long lanh như một cô bé mới lớn. Trong lòng Đồ Sam lại sống dậy, trăm hoa đua nở, mượn sự phấn chấn này, cô trở nên to gan, hỏi vấn đề làm mình bối rối cả một đêm: "Sao hôm nay anh lại nắm tay em?"
Quỷ ca ca nhanh chóng hiểu ý, dù cô có nói khó hiểu đến đâu, anh đều có thể nhẹ nhàng linh hoạt nắm bắt được nội dung.
Anh nói: "Vì anh muốn nắm."
Cái gì vậy.
Đồ Sam đạp chăn, câu trả lời này không tốt chút nào, nhưng tại sao có thể khiến cô muốn cười như vậy nhỉ.
Lúc này, Thành Tuệ ở phía đối diện trở mình.
Nhịp tim Đồ Sam vốn đang đập nhanh, lần này lại bị dọa đến giật mình một cái.
Cô nhanh chóng trùm kín chăn, không chớp mắt nhìn chằm chằm giao diện Wechat.
Chỉ một chút ánh sáng nhẹ chiếu cũng có thể soi rõ khóe môi đang cong lên của cô.
Một ngón tay nhẹ gõ chữ: "Tay không thể nắm tuỳ tiện."
Quỷ ca ca đáp: "Vì sao?"
Hai má Đồ Sam nóng lên: "Có chuyện...."
Quỷ ca ca: "Chuyện gì?"
Anh bỗng nhiên không hiểu ý, Đồ Sam có thể nhận ra giọng điệu anh lúc này là lười nhác, ung dung bình tĩnh, lại như đang dẫn dắt cô.
Đồ Sam ngượng ngùng, nói vòng vo: "Chính là phải có chuyện gì đó, nếu không sẽ rất lạ, anh không thấy vậy sao?"
Quỷ ca ca đáp: "Không cảm thấy."
Đồ Sam vội vàng đến nỗi nhăn mũi, muốn đập giường, này này, thật là.... Sao anh có thể không rõ ý của cô chứ!
Nhưng một giây sau, lại xuất hiện thêm một tin nhắn: "Anh nắm tay cô bạn gái nhỏ của mình, còn phải xin phép sao?"