Đồ Sam không thể di chuyển mắt, bởi vì khuôn mặt chàng trai quá mức thâm thúy sắc bén, khuôn mặt của anh, có một loại chói mắt, lạnh lùng anh tuấn, giống như gió trên núi tuyết.
Làn da anh tái nhợt, thân hình gầy yếu, hộp đàn trên lưng hơi nghiên trên bả vai.
Tay anh gõ tùy ý trên sân khấu, thấy Đồ Sam, ngón trỏ anh gõ nhẹ một chút, buông xuống, rồi sau đó đi về phía cô.
"Xin chào." Đồ Sam cuống quít cúi đầu.
Ngay lúc thân ảnh phía trên đi xuống, cô cau mày, hoàn toàn không rõ tại sao mình phải cúi đầu.
Du Dần thấy cô bày ra trận thế như vậy liền đứng lại, anh nhướng mày, không có đi càng gần.
Đồ Sam đứng thẳng dậy: "Lại tới làm phiền......"
Du Dần đánh gảy lời cô: "Tôi tan tầm rồi."
"Tôi biết......" Cô nhẹ nhàng đáp lời: "Anh có thể, mang tôi đi uống rượu không?"
Du Dần: "......"
"Bạn cùng phòng của cô đâu." Tạm dừng hai giây, anh hỏi.
Đồ Sam nhìn về phía anh: "Các cô ấy muốn đi thư viện."
Du Dần phát hiện mình căn bản không có cách nào khác cùng cô đối diện lâu được, ánh mắt cô quá nóng bỏng chân thành, dễ dàng dẫn lửa thiêu thân.
Anh cố tránh đi, nhìn nơ con bướm trên đầu cô: "Vì sao cô tìm tôi?"
Đồ Sam nhìn theo tầm mắt anh: "Chỉ có thể tìm anh." Nói xong, trong mắt liền nổi lên tầng mờ mịt.
Du Dần hỏi: "Cô quen biết tôi?"
Đồ Sam khẽ nhếch môi, có điểm hoang mang.
Du Dần hỏi tiếp: "Tìm tôi đưa cô đi uống rượu?"
Đồ Sam gật đầu, vẻ mặt chắc chắc: "Biết a."
Du Dần nói: "Tôi tên là gì."
Đồ Sam không chút suy nghĩ trả lời: "Quỷ ca ca."
Du Dần nhấc lên khóe miệng, nở nụ cười.
Thấy sắc mặt anh hòa hoãn, Đồ Sam lập tức tự giới thiệu: "Tôi tên là Đồ Sam."
Giọng cô yếu dần, không khỏi lo lắng hỏi: "...... Hiện tại tính quen biết sao?"
- -
Đồ Sam đi theo anh ra khỏi trung tâm thương mại.
Bên ngoài rất phồn hoa, ánh đèn như màu vàng của dòng sông dài, dòng xe cộ là bầy cá chi chít.
Người đang đi dường, giống như lục bình, giống như hạt bụi, nhỏ bé cũng không thể bỏ qua.
Hai người đi ngược với dòng người, một trước một sau.
Giống như tìm được người tin cậy để ỷ lại, Đồ Sam bước đi ung dung rất nhiều.
Cô nhìn về phía trước, chàng trai mặc T-shirt rộng rãi, anh thực gầy, cho nên có vẻ rất rộng. Nhưng anh lại cao như vậy, phải ngẩng đầu nhìn lên.
Anh sải bước, đi được rất nhanh, Đồ Sam chỉ có thể đuổi theo, cơ hồ phải chạy chậm đuổi theo.
Làn váy tung bay, hai đuôi ngựa đung đưa.
Ôi!
Trong đám người, không biết cô gái bị người nào đụng phải, kinh hô một tiếng.
Du Dần dừng chân quay đầu lại.
Thấy anh đang tìm, Đồ Sam liền nhanh chóng lao về phía anh, hơi hơi thở dốc.
Du Dần chú ý đến dáng vẻ của cô: "Tôi đang rất vội."
Đồ Sam lắc đầu: "Không có việc gì không có việc gì, tôi sẽ không bị lạc," Cô giơ bàn tay giơ lên khoa tay múa chân: "Anh cao như vậy, tôi có thể tháy được."
Du Dần hừ cười.
Hai người tiếp tục đi tiếp, lúc này đây, anh thả chậm tốc độ.
Đồ Sam có thể song song cùng đi, cô đã sớm chú ý đến túi đàn của anh, nhịn không được hỏi: "Anh là thầy giáo dạy nhạc khí sao?"
Du Dần liếc mắt một cái: "Không phải."
"Anh ở quán bar ca hát?" Cô tiếp theo đoán.
Du Dần: "Không phải."
"Anh là ngôi sao ca nhạc."
Du Dần: "......"
Anh nói: "Chỉ là ca hát thôi."
Đồ Sam lại nói: "Vậy nhất định anh hát rất hay, nghe thấy anh nói chuyện đã cảm thấy rất êm tai."
"A?" Du Dần nghiền ngẫm hỏi: "Như thế nào là dễ nghe?"
Trong ngày thường vì có thể ở Weibo viết giới thiệu chiếc váy đẹp, khả năng khoa môi múa mép của Đồ Sam có thể nói là số một: "Đó là có thể ghi âm làm âm thanh báo thức mỗi ngày trong di động."
Du Dần: "......"
Một câu, nhẹ nhàng, ý tứ hàm xúc không rõ. Giống như cào đến trái tim anh, buồn một cách khó hiểu, ngứa khó hiểu, rồi lại thực hưởng thụ.
Du Dần rủ mắt hỏi: "Cô nói chuyện đều như vậy?"
"A?" Ánh sáng chiếu trên mặt Đồ Sam, mắt của cô, giống như nhìn thấy cả đáy hồ nước.
Quên đi, Du Dần xem nhẹ, lại nhìn thẳng phía trước.
Cô gái bên cạnh lại lập tức mở miệng: "Chỉ có thanh âm của anh dễ nghe mới nói như vậy."
- -
Hai người quẹo vào một cái ngõ nhỏ, quanh mình ảm đạm xuống, cũng yên tĩnh rất nhiều.
Bọn họ đi hơn 10m nữa, một bàng đèn hiệu màu sắc rực rỡ lóe ra ở trước mắt.
Mặt trên là một cái tên tiếng Anh: Shirley.
Shirley.
"Ở dưới, " Du Dần chỉa chỉa cái thang sắt phía trước đi thẳng xuống: "Nó rất ồn, đừng sợ."
Đồ Sam mân môi, dùng sức gật gật đầu.
Đồ Sam nhắm mắt theo sau cùng anh đi xuống dưới, vách tường bên người thô ráp cũ nát, vẽ lên những bức tranh graffiti đầy màu sắc rực rỡ.
Mờ hồ truyền tới tiếng đánh trống reo hò huyên náo, dưới nền đất như che giấu một thế giới khác.
Thanh âm kia càng ngày càng vang dội --
Du Dần bỗng nhiên dừng lại, nhìn cô: "Đi vào."
Đồ Sam tim đập nhanh hơn, hít sâu, một ngụm đáp ứng: "Được."
Du Dần xốc lên vải bông nặng trịch......
Đồ Sam nháy mắt cảm thấy được tai chính mình bị điếc.
Căn bản không có cơ hội phản ứng, tiết tấu âm nhạc kịch liệt, giống như bão cùng sóng thần, trực tiếp đập vào màng nhĩ.
Tiếng người ồn ào, nhịp trống táo bạo, đất dưới lòng bàn chân lay động.
Trong khoang mũi tràn ngập mùi hỗn độn, hương, vị thuốc, mùi rượu, mồ hôi...... Mọi người khiêu vũ trêu đùa, quấn quýt, giống như hấp dẫn lẫn nhau, không chết không ngừng.
Đồ Sam ánh mắt trừng thật to, lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi, kích động lại sợ hãi, chỉ có thể kề sát Du Dần, không dám lơi lỏng nửa phần.
Thỉnh thoảng có người đụng vào cô, cô dồn dập a một tiếng, lập tức bị choảng ngợp bới tiếng ồn.
Đồ Sam cẩn thận đi tới, nhưng càng ngày càng khó, đột nhiên, một người đàn ông say rượu nghiêng ngả lao tới, ngăn cách bọn họ.
Trong lúc bối rối, cô vội vàng trốn ra sau Du Dần.
Suýt nữa tách ra, chờ người nọ từ bên cạnh đi qua, Đồ Sam nghĩ mà sợ đến răng nanh đánh nhau, không khỏi đưa tay nắm quần áo Du Dần, giữ lấy anh.
Du Dần cảm giác được, cúi đầu xem, nắm tay nhỏ kia, gắt gao nắm chặc. Anh biết khẳng định gỡ không ra.
Du Dần mang cô đi tới cánh cửa khác, hai cánh.
Anh đẩy ra một cái, chờ Đồ Sam đi qua cánh cửa đi vào, anh mới đóng cửa.
Hoàn cảnh nháy mắt thanh tịnh rất nhiều.
Du Dần đứng ở kia, bởi vì tay cô gái còn kéo quần áo anh, một khắc cũng không buông, giống như mang theo một cái khóa.
Du Dần cảm thấy thú vị, không lập tức vạch trần, tại chỗ kéo đi nửa vòng.
Đồ Sam giống như cái đuôi đi theo, giây tiếp theo, cô kịp phản ứng, mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng buông tay.
"Ôi...... Thực xin lỗi." Cô lắp bắp.
Du Dần trầm giọng hỏi cô: "Có sợ không?"
Đồ Sam há miệng thở dốc, cậy mạnh: "Vẫn, vẫn tốt."
Du Dần cười nhẹ một tiếng.
- -
Lão Cao chờ lên đài cao đã sớm chú ý, thấy еhằng nhóc Du Dần này đợi bên cánh cửa kia nửa ngày cũng không ra, bên cạnh còn đi theo một cô gái nhỏ.
Anh có điểm buồn bực, sờ sờ đỉnh đầu trơn bóng, hướng bên kia đến gần vài bước.
Bên trong cánh cửa hai người đồng loạt nhìn qua.
Du Dần không có gì hay để xem xét, bên người nhưng thật ra có gương mặt mới, cách ăn mặc đáng yêu, hai đuôi ngựa, khuôn mặt nhỏ non nớt, nhìn cũng liền mười sáu mười bảy tuổi.
Cao thấy da hai người bọn họ đều trắng, nhìn về phía Du Dần: "Em gái cậu."
Du Dần trả lời: "Em gái anh."
Cao Mã liền tức giận: "Hỏi em gái cậu đấy! Đấy mẹ nó đâu phải em gái tôi? Cùng tôi có điểm nào giống? Tôi trên đầu một cọng lông cũng không có, tóc cô nhóc này có thể buộc hai búi lớn!"
Du Dần tự biết mình hiểu lầm, liền không nói nữa.
Vài cái thành viên nghe tiếng mà đến, mới lạ nhìn về phía Đồ Sam.
Đồ Sam bị nhìn chằm chằm, cúi thấp đầu một chút.
Du Dần cùng cô nói: "Đi thôi, đi vào."
Nói xong liền dẫn cô vào trong.
Đồ Sam nhìn chằm chằm lòng bàn chân, con đường bê tông bẩn, loang lổ cũ kĩ, cũng không thiếu tàn thuốc.
Du Dần tìm một cái ghế cao cho cô, cái ghế dựa kia thực duyên dáng, bốn chân là chân nữ nhân, trên mặt vẽ một đôi môi đỏ tươi, giống như muốn đem mông người khác nuốt vào.
Đồ Sam chần chờ hai giây, vẫn là ngồi lên.
Cô đung đưa chân, nhìn quanh mọi nơi, đây là một gian phòng luyện tập không lớn, để đặt cái giá trống, đàn điện tử, cùng mấy hộp đàn to nhỏ không giống nhau...... Những bức tường trắng được lấp đầy bằng graffiti cùng loại như bên ngoài quán bar, một vài chiếc ghế dựa rải rác khắp nơi, sô pha màu đỏ là đồ nội thất duy nhất còn lại, có một chiếc túi ngủ phủ đầy bụi ở góc tường, hẳn là thật lâu không có người ngủ ở đây.
Du Dần đi đến một bên, đội hữu của anh cũng lục tục trở về.
Một người đàn ông với mái tóc đuôi sam bẩn, hai má hãm sâu luôn nhìn cô, ánh mắt anh ta nhếch nhác.
Đồ Sam trốn tránh ánh mắt của anh ta.
Cô càng trốn, ánh mắt của anh ta càng chặt.
Giây lát, anh ta đi về phía Đồ Sam, đứng ở trước mặt cô hỏi, ngón tay cái chỉ về phía Du Dần: "Cô không phải em gái của cậu ấy, vậy là tiểu Mã tử của cậu ấy sao?"
Chàng trai đang ngồi ở một cái ghế, đưa lưng về phía cô, ôm ấp đàn ghi-ta, khom người điều chỉnh âm.
Đồ Sam lắc đầu.
Chàng trai tóc đuôi sam bẩn hỏi: "Cô bao nhiêu tuổi, trưởng thành rồi sao?"
Đồ Sam nhẹ giọng trả lời: "Trưởng thành."
Chàng trai tóc đuôi sam bẩn ý vị thâm trường: "Oh --"
Đầu bóng lưỡng nghe vậy, cạc cạc cười quái dị hai tiếng.
Chàng trai tóc đuôi sam bẩn bỗng nhiên nói: "Cô là Laury đi."
Đồ Sam sờ sờ thái dương, khó xử, thật sự đáp: "Đại khái...... xem như vậy đi....."
"Gọi chú sao?" Tóc đuôi sam bẩn cười hì hì: "Tới gọi một tiếng Cao Lương nghe một chút."
"Lão Đường!" Một cái giọng nữ ngăn chặn anh ta.
Đồ Sam nghe tiếng nhìn qua, là cô gái tóc hồng ngồi trên ghế sô pha. Cô mặc quần đùi, dáng người nóng bỏng, nhưng cô không có hoá trang, khuôn mặt trắng trong thuần khiết lại gọn gàng, có nét đẹp tương phản.
Bên người cô còn ngồi một thiếu niên, trông như học sinh, có chút hướng nội, ngồi trong góc sô pha, không nói một tiếng, cũng không có biểu tình gì.
Anh ta nhìn về phía cô gái tóc hồng: "Cô bé nói, mình không phải tiểu Mã, đùa một chút thì làm sao."
Lại quay đầu nhìn Đồ Sam, cười đến nhe răng trợn mắt: "Tiểu Laury, kêu kêu thử xem."
Đồ Sam khó xử, liếc trộm Du Dần. Anh buông xuống đàn ghi-ta, lại không có ý qua đây khuyên can.
Anh ta còn nữa ngồi xỗm trước mặt cô, một bàn tay đưa ra sau tai, như chăm chú lắng nghe.
Đồ Sam sợ làm bạn của anh mất hứng, khẽ cắn môi, quyết định miễn cưỡng chính mình. Môi cánh hoa hé mở, đang lúc muốn nói ra tiếng thì --
"Cô dám kêu thử một tiếng xem?"
Là tiếng của Quỷ ca ca.
Trầm thấp, từ tính, lực xuyên thấu mười phần, giống như cơn gió xuyên qua cánh đồng hoang vu.
Đồ Sam run run, nhìn về phía anh.
Anh đứng ở nơi đó, nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt cảnh cáo, như băng châm.
Đồ Sam lập tức cắn chặc răng, cúi thấp đầu, bày ra bộ dáng nhát gan chết cũng không dám phản ứng.
"Cậu thật là nhỏ nhen." Lão Đường nghiêng mắt nhìn Du Dần, mất hết hứng thú.
Du Dần đi đến bên người Đồ Sam, khẩu khí đe dọa: "Thành thật một chút."
Đồ Sam cúi đầu thấp hơn, trong tầm nhìn, là vạt áo T-shirt sạch sẽ của anh. Cô cố gắng nhịn cười, nhỏ giọng đáp lời: "Ừ."
Cô hoàn toàn hiểu được ý tứ của anh, cách anh xử lý. Tuyên bố quyền sở hữu, như vậy có thể đơn giản lại thô bạo nhất, làm cô khỏi bị quấy rầy.
Khi lớp áo cách cô một khoảng, Đồ Sam đúng lúc giữ chặt.