Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo

Chương 14: Khống chế sự thèm ăn của anh



Cầu vote, cầu cmt.


~
Người đàn ông kia tìm được đường sống trong chỗ chết liền trố mắt, hoảng sợ la hét, té ngã lộn nhào muốn lao xuống cầu thang, lại bị tiếng động của tang dưới lầu làm cho lùi trở về, đưa tay bụm chặt miệng, lùi sát vào trong tường, đôi mắt kinh hoàng sợ hãi đi trở lại lên lầu.


Phương Hoà toàn bộ mèo dán vào mặt Lê Chấn, gắt gao ôm đầu Lê Chấn, chờ người đàn ông trung niên kia đi mất, mới buông móng vuốt ra.


Phương Hoà rơi xuống mặt đất, mắt mèo hung dữ trừng Lê Chấn, lông mao trên người điều dựng lên, cảnh cáo kêu meo meo.


Lê Chấn lúc bị mèo nhỏ ôm lấy mặt cũng đã bình tĩnh trở lại, chờ người đàn ông kia té ngã lộn nhào biến mất, dục vọng muốn ăn thịt cũng hoàn toàn biến mất, hắn cúi đầu nhìn Phương Hoà còn đang phẫn nộ, thân thể ngồi xổm xuống, ngoài ý muốn của Phương Hoà là hắn còn hơi nhíu nhíu mày?


Tuy rằng biên độ nhíu mày của Lê Chấn cực kỳ nhỏ, nhưng cũng không qua được Phương Hoà đang gắt gao trừng mắt nhìn hắn, đáy lòng đột nhiên cháy lên hy vọng, Lê Chấn có phải muốn nói gì hay không? Anh ấy muốn nói cái gì?


Nhưng mà đôi môi mỏng của Lê Chấn vẫn như cũ mím chặt, chỉ là vươn đôi tay lạnh băng, sau đó dừng ở trên cổ của Phương Hoà, từ cổ đến đuôi, từng cái chậm rãi vuốt lông cho cậu, ý muốn trấn an vô cùng rõ ràng.


Phương Hoà vốn còn tưởng rằng Lê Chấn có thể nói chuyện, không khỏi mất mát, bất quá Lê Chấn tốt xấu gì cũng đã bình tĩnh trở lại, Phương Hoà chậm rãi thả lỏng theo động tác vuốt lông của Lê Chấn.


Nhưng là thời gian vui vẻ cũng không kéo dài được bao lâu, ở cầu thang tầng trên lần thứ hai xuất hiện một người phụ nữ chật vật, bả vai đã bị xé rách, máu không ngừng chảy ra bên ngoài, đã biến thành màu đen, lại nhìn vào sắc mặt trắng bệch của người cô ta, đôi mắt đỏ ngầu, máu đỏ tí tách từ miệng cô ta nhỏ xuống, bên trong mơ hồ lộ ra một khối thịt người ghê rợn.


Lúc cô ta nhìn thấy Phương Hoà, hàm hồ rống lên một tiếng, bị bản năng ăn thịt khống chế, cứng ngắt nhào tới Phương Hoà.


Phương Hoà nhìn người phụ nữ đã hoá thành tang thi kia, không còn lời nào để nói, cậu thế mà còn cảm thấy may mắn đến là tang thi chứ không phải người.


Cho dù Phương Hoà chỉ là một con mèo con, đối với tang thi không đủ nhét kẽ răng, nhưng cậu biết tang thi sẽ không bỏ qua cho bất cứ động vật còn sống nào, bản năng của họ chính là ăn bất cứ cái gì còn sống ngoài thực vật, không có hạn chế, bọn họ chỉ biết cắn và ăn, cho đến khi còn mồi trong tay chết và không còn hơi thở thì họ sẽ tấn công mục tiêu khác.


Phương Hoà hiện tại ngoài việc tránh né, cậu cũng không biết mình có thể làm gì để chống lại công kích của tang thi, thời điểm nữ tang thi nhào tới, Phương Hoà đang muốn tránh đi.


Lê Chấn đang ngồi xổm bên cạnh đột nhiên đứng lên, đôi mắt tà ác liếc nhìn nữ tang thi kia một cái, sau đó, động tác nhào tới của nữ tang thi liền giống như bị tua chậm, cả người giống như bị một lực lượng nào đó chặn lại đẩy ra ngoài, đập thật mạnh lên trên tường.


Nữ tang thi kia mơ hồ không rõ gào lên, lần thứ hai bò dậy, Lê Chấn trên không chung chém ra một đường, vô cùng máu me đánh nát đầu nó.


Đã trãi qua mạt thế Phương Hoà đương nhiên không có bị trường hợp máu me này doạ sợ, cậu chỉ là kinh ngạc nhìn động tác nhanh nhẹn lưu loát, chớp mắt đã diệt nữ tang thi của Lê Chấn, bị động tác tà ác soái khí của Lê Chấn làm mờ mắt.


Cũng vì thế mà Phương Hoà hoàn toàn không chú ý tới, nữ tang thi sau khi bị Lê Chấn giết chết liền trào ra một cỗ lực lượng, lập tức bị lục lạc hạch đào trên cổ cậu hấp thu.


Qua hồi lâu Phương Hoà mới lấy lại tinh thần, dùng bàn chân mèo xoa xoa mặt, trong lòng lầm bầm một câu, tang thi biến dị thật không hổ là tang thi biến dị, sức mạnh ngay từ đầu đã vô cùng cường đại, Phương Hoà không biến Lê Chấn thức tỉnh sức mạnh tang thi rốt cuộc là thuộc tính gì, nhìn tình huống trước mắt, lực công kích mạnh mẽ có thể dễ dàng giết chết tang thi bình thường, cùng với tốc độ lúc lao ra khỏi nhà của hắn hình như cũng tương đối nhanh.


Phương Hoà dùng chân mèo vỗ vỗ đầu, cậu lúc này mới nhớ tới, vừa rồi lúc cậu đuổi theo Lê Chấn, tốc độ cũng vô cùng nhanh. Phương Hoà kiểm tra thân thể của mình, phát hiện vẫn là không có cái loại năng lượng chảy khắp toàn thân như kiếp trước, không đợi cậu làm cho rõ ràng, tiếng bước chân hỗn loạn trên lầu lại đến nữa, vài câu chửi rủa cùng tiếng thét chói tay hỗn loạn.


Phương Hoà theo bản năng trèo đến trên vai Lê Chấn, ngay khi cậu di chuyển, cậu mới phát hiện được, nơi phát ra năng lượng của cậu không giống kiếp trước, nó không trãi rộng khắp thân thể, mà là phát ra từ đâu đó trong đầu cậu.


Phương Hoà cũng không rãnh suy nghĩ này nọ, trên cầu thang đã xuất hiện bóng người, mắt thấy Lê Chấn lại muốn tiếng lên, chân mèo nhanh chóng bám chặt trên đầu Lê Chấn, ở bên tai hắn bén nhọn lớn tiếng kêu, lông mao dựng đứng lên, cái đuôi quấn quanh cổ Lê Chấn, sợ hắn không thể khống chế được mà tiếng lên.


Lê Chấn đè lại móng vuốt của Phương Hoà, hơi hơi quay đầu liếc mắt nhìn cậu một cái.


Phương Hoà nhìn đôi mắt thuần đen của Lê Chấn bắt đầu có chút đỏ lên, khó hiểu cảm thấy bản năng ăn thịt của tang thi dường như đang đánh sâu vào đại não của Lê Chấn.


Thời điểm hai người ở trên lầu lao xuống nhìn thấy Lê Chấn, trực tiếp đối mặt với hắn, hai người lập tức bị đôi mắt tà ác của Lê Chấn làm cho sợ hãi lui lại.


Phương Hoà cảm nhận được, bàn tay đang nắm móng vuốt mình hơi hơi rung động, rõ ràng là đang cực lực khống chế chính mình, Phương Hoà nháy mắt liền bị làm cho đau lòng không thôi, đưa mắt nhìn xung quanh, đột nhiên cậu nhảy khỏi tay Lê Chấn, hướng dưới lầu mà chạy.


Phương Hoà có cảm giác, Lê Chấn nhất định sẽ đuổi theo cậu, tốc độ của Phương Hoà cực nhanh, chớp mắt đã chạy khỏi tầm mắt của Lê Chấn.


Lê Chấn đang bị hai người run rẫy ở cửa cầu thang hấp dẫn, hương vị dụ hoặc của vật sống làm nổi lên bản năng của tang thi, dục vọng ăn thịt làm hắn hận không thể trực tiếp nhào lên gặm lấy hai người trước mắt.


Nhưng mà khi đồ vật ấm áp trong tay đột nhiên biến mất, đầu của Lê Chấn hơi giật giật, nhìn bả vai trống không, không chút do dự vứt bỏ hai người mang theo cám dỗ dụ hoặc kia, tốc độ cực nhanh đuổi theo Phương Hoà.


Đứng dưới cửa cầu thang thấy Lê Chấn thật sự chạy theo, hơn nữa đôi môi mỏng đang mím chặt kia không có vết máu nào, Phương Hoà yên tâm, vội vã tiếp tục chạy xuống.


Mới vừa chạy xuống tầng một, nghênh diện là một tang thi nhào đến làm Phương Hoà thất thố một chút, móng vuốt giơ lên muốn chống cự.


Thời điểm móng vuốt mèo vung qua Phương Hoà còn tự phun tào chính mình, cái móng vuốt nho nhỏ này có thể đem tang thi cào tới chết sao?


Nhưng mà, tang thi mới vừa rồi còn chuẩn bị nhào đến cậu đột nhiên xuất hiện một vết thương ngang eo ngã sấp qua một bên.


Phương Hoà nhìn bàn chân mèo nho nhỏ có đệm mềm hình quả mận của mình, bị lực công kích của bản thân làm cho ngớ người một hồi, meo ô, cậu lúc này mới ý thức được bản thân hình may mắn kích phát ra hai cái dị năng, hơn nữa còn là hai loại dị năng hỗ trợ lẫn nhau, tốc độ hệ và phong hệ.


Phương Hoà còn chưa cao hứng được nhiều, đã bị Lê Chấn vừa mới đổi kịp nắm cổ xách lên, mắt thấy Lê Chấn không bị bản năng ăn thịt của tang thi khống chế, cậu vui càng thêm vui.


Nhìn bên dưới bắt đầu chạy ra vô số tang thi, Phương Hoà tiếp tục suy nghĩ làm sao để đem Lê Chấn chạy ra ngoài, móng vuốt mèo của Phương Hoà vẫy vẫy, chuẩn bị làm một trận lớn.


Nhưng mà, Phương Hoà bị động tác lần thứ hai của Lê Chấn làm cho kinh ngạc, chỉ thấy Lê Chấn nhấc cái tay còn lại lên, tang thi đầu tiên vừa nhào đến chưa kịp làm gì thì đầu đã nở hoa, sau đó những tang thi cấp thấp còn lại điều bị Lê Chấn thành thạo giải quyết.


Ngoài ý muốn của Phương Hoà, là cậu càng xem càng thấy những tang thi bị Lê Chấn giải quyết có điểm bất thường, mỗi một tang thi bị bạo đầu điều phát ra một cỗ năng lượng, lập tức chui vào ấn ký lục lạc trên cổ cậu, chuyện kỳ dị nhất còn ở phía sau, cậu chuẩn xác cảm nhận được, lục lạc hạch đào tinh lọc cỗ năng lượng này, sau đó toàn bộ dời đến trên người Lê Chấn.


Chẳng qua loại năng lượng này bị hạch đào tinh lọc một lúc, còn lại cũng chẳng được bao nhiêu.


Chỉ là, Phương Hoà nhìn đến sắc mặt của Lê Chấn dần dần ổn định lại, đôi mắt màu đen bị nổi lên chút màu hồng li ti rốt cuộc cũng biến mất, Phương Hoà cao hứng muốn điên lên, chợt nghĩ ra một cách, có phải bọn họ chỉ cần giết tang thi, đoạt được lực lượng của tang thi, là có thể đè nén bản năng ăn thịt của Lê Chấn?


Phương Hoà cứ như bắt được cộng rơm cứu mạng, toàn bộ mèo điều hưng phấn lên, đối với đợt tang thi thứ hai nhào lên vẫy vẫy móng vuốt.


Có điều Phương Hoà nhanh chóng phát hiện, những tang thi này như bị một bức tường vô hình ngăn cản, không thể tới gần đây.


Phương Hoà dựa vào dị năng thoát khỏi tay của Lê Chấn, vọt vào bầy tang thi, nhưng mà những tang thi giống như bị một cỗ sức mạnh đẩy ra, xong quanh Phương Hoà trở nên trỗng rỗng.


Đuôi mèo của Phương Hoà lắc lắc, xoay người nhìn Lê Chấn ở đằng kia diện vô biểu tình, đây chỉ có thể là kiệt tác của người này thôi.


Phương Hoà nhìn tang thi xung quanh bị Lê Chấn hạn chế không thể tới gần, vèo một cái lại chạy qua.


Phương Hoà vừa đi qua, những tang thi kia liền bị Lê Chấn ức hiếp, ép buộc lui về sau một khoảng nữa.


Phương Hoà quơ quơ móng vuốt với Lê Chấn, kêu một tiếng, cậu là một con mèo có dị năng, lại thuộc về động vật họ mèo nhanh nhẹn, cộng thêm dị năng tốc độ và dị năng hệ phong, quả thật là như hổ thêm cánh, Phương Hoà vô cùng tự tin, cậu đấu với tang thi tuyệt đối sẽ không thua.


Cùng Lê Chấn giằng co một hồi, Phương Hoà tiếc nuối phát hiện, Lê Chấn cũng không chịu hiểu ý tứ của cậu, cậu chỉ có thể xoay người, tiếp tục tiến về phía đám tang thi đang chen thành một nùi.


Khoảng cách Lê Chấn ức hiếp tang thi dù sao cũng bị hạn chế, mắt thấy ấm áp thuộc về hắn muốn xông vào những tang thi xấu xí kia, Lê Chấn híp híp mắt, lông mày gần như không thể kiểm soát, chỉ có thể cùng vọt qua.


Một người một mèo đối phó với tang thi vô cùng nhẹ nhàng, Phương Hoà hưng phấn phát hiện, mỗi lần bọn họ diệt được một tang thi, sẽ có một cỗ năng lực lập tức chui vào lục lạc hạch đào, mà những lực lượng đó điều chậm rãi chuyển qua người Lê Chấn, Phương Hoà cảm xúc tăng vọt, vội vàng tiếp tục quăng ra công kích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.