Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo

Chương 51: Báo ứng của Trình Phi.



Độ ấm trong tầng hầm đột ngột biến hoá, Phương Hoà cứng đơ xoay người nhìn về phía đứa nhỏ, Lê Chấn nhắm hờ mắt, đưa tay che lại mắt Phương Hoà, "Đối với nó mà nói, Lúa Nhỏ, chết là giải thoát."

Cậu nâng móng vuốt dùng sức ấn xuống tay Lê Chấn, nhìn tình huống trước mắt, coi như hiểu rõ câu đứa nhỏ này vừa ra ngoài sẽ vỡ vụn của hắn là có ý gì, không còn dị năng chống đỡ, thân thể của đứa nhỏ tựa như băng tan, vỡ ra từng chút một.

Cảnh tượng kia làm Phương Hoà rét run, gắt gao ôm chặt tay Lê Chấn.

Trình Phi, Trình Phi...

Quanh thân cậu bỗng nổi lên một trận gió xoáy mãnh liệt, xé nát đồ vật xung quanh, Lê Chấn dùng sức ấn cậu vào lòng, "Lúa Nhỏ, ngoan, chúng ta đi báo thù cho nó."

Phương Hoà ngửa đầu nhìn hắn, đã nhớ ra tại sao lại thấy cái tên Trình Phi quen thuộc rồi, cậu chưa từng gặp Trình Phi, chỉ là nghe mấy người bị bắt ép vào phòng thí nghiệm kể, nhưng cha của Trình Phi thì lại quen tới không thể quen hơn, tổng phụ trách viện nghiên cứu thành phố A Trình Kỳ Đống!

Phương Hoà từ trong lòng Lê Chấn nhảy ra ngoài, tốc độ nhanh tới mức Lê Chấn không kịp phản ứng, chờ đến khi hắn đuổi kịp, trước mắt là cảnh tượng vô cùng máu me, mấy người canh giữ ở lầu một vừa mới khôi phục ý thức, đã bị lưỡi dao gió của Phương Hoà xé thành mãnh nhỏ, máu phun đầy đất, mà cậu cũng không vì vậy mà ngừng lại, dao gió vẫn cứ giằng xé thi thể bọn chúng.

Mùi máu tươi nồng đậm khiến Lê Chấn khựng lại, đa số mấy người này đều là biến dị giả, máu của họ đối với người đã thành một nửa tang thi là hắn mà nói là vô cùng dụ hoặc, may mắn lúc trước đã từng chịu qua dụ hoặc của Tiểu Lương Tư, lực khống chế của hắn cũng xưa không bằng nay, mới có thể duy trình tỉnh táo ngăn Phương Hoà lại.

Phương Hoà mở mắt lạnh nhạt nhìn về phía Lê Chấn, vừa mới trãi qua kích thích, ký ức mơ hồ của kiếp trước cũng dần rõ ràng hơn.

Những người cậu vừa mới giết chính là thành viên đầu tiên trong tổ chức của Trình Phi, theo chân Trình Phi từng bước một khống chế vật tư thành phố T, dần dần dị năng giả của thành phố T cũng bị hắn khống chế, sau đó đuổi hết người sống sót bình thường trong thành phố T đi.

Cho nên, đại đội mà bọn họ gặp phải trên đường chạy trốn không phải vì thành phố T không đủ vật tư, mà là nó đã bị Trình Phi khống chế, người bình thường rất khó sống sót, dưới tình huống như thế, Phương Hoà và một nhà chú thím mới đến thành phố A tìm cơ hội sống sót.

Đứa nhỏ dị năng giả hệ băng kia chỉ là một trong những người bị Trình Phi hãm hại, những chuyện sau này hắn làm ra còn khiến người ta giận sôi máu hơn.

Thế lực Trình Phi dần dần mở rộng, trở thành nhân vật quan trọng trong liên minh căn cứ, cũng là người đứng sau cung cấp dị năng giả cho Trình Kỳ Đống làm thí nghiệm, những dị năng giả đó chỉ cần là người không chịu phục hắn, đều bị hắn bạo lực bắt đưa đến phòng thí nghiệm của Trình Kỳ Đống.

Tên khốn Trình Phi đúng là không thông minh, nhưng lại đủ tàn nhẫn bạo lực, hơn nữa còn có hai dị năng hệ đất cùng dịch chuyển, sau này dị năng hệ thổ lên cấp, hắn có thể dễ dàng phá hủy cả một công trình, có dị năng dịch chuyển, hắn muốn đi chỗ nào cũng được, sức mạnh quỷ dị như vậy, người cầm quyền cũng không dám quá mức trái ý hắn, vì vậy hắn càng ngông cuồng tàn sát bừa bãi.

Nhớ tới những thứ đó, Phương Hoà dùng dằng thoát khỏi tay Lê Chấn, đáp trên mặt đất, giống như một con báo săn cong cong cơ thể, gắt gao trừng mắt nhìn cánh cửa siêu thị, hôm nay, cậu muốn giết chết Trình Phi, mặc kệ hiện tại Trình Phi đã làm gì đi nữa, hắn nhất định phải chết! Cậu chưa bao giờ tự nhận là người lương thiện, một con ác quỷ như hắn, phải bóp chết từ trong trứng.

Thậm chí ... Thậm chí hành vi hiện tại của cậu trong mắt Lê Chấn là bạo lực.

Bị từ chối lần thứ hai, Lê Chấn bước về phía trước một bước, nửa ngồi xổm trước mặt Phương Hoà, thân thể cứng ngắt của mèo nhỏ làm trái tim Lê Chấn đau như bị xé làm đôi, hắn duỗi tay nhẹ nhàng vuốt lông cho cậu.

Đúng lúc này, Trình Phi đột ngột xuất hiện trước cửa siêu thị, thời điểm nhìn thấy hai người họ liền dại ra, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, vung tay, một lượng lớn dao đất từ chỗ Lê Chấn lao lên, Lê Chấn ôm lấy Phương Hoà xoay người, nhẹ nhàng tránh đi, nghênh đón là mấy tảng đá khổng lồ, bị dao gió của Phương Hoà cắt thành mảnh nhỏ rơi đầy đất.

Trình Phi hét lớn một tiếng, "Thất thần cái gì nữa, mau ra tay!"

Mấy dị năng giả đi theo hắn giờ mới phục hồi tinh thần, vội vàng ném công kích.

Lúc này, Trình Phi đột nhiên biến mất, cũng không biết là chạy hay nấp ở đâu đó chờ thời cơ đánh bất ngờ.

Phương Hoà phẫn nộ ném ra vô số lưỡi dao, mấy người đi theo Trình Phi chỉ mới là dị năng giả sơ cấp, muốn đánh bại người thường hoặc dị năng giả cùng cấp còn được, nhưng hiện tại người mà bọn họ đối diện là dị năng giả cấp hai, căn bản không có lực uy hiếp.

Công kích của bọn họ căn bản không thể tới gần được hai người họ, đã bị Lê Chấn nhẹ nhàng cản lại, dưới dao gió của Phương Hoà, những người đó nhanh chóng bị chém thành cái sàng máu me.

Đang lúc Phương Hoà phẫn nộ vì lỡ để Trình Phi chạy thoát, Lê Chấn đã sớm vây khốn ý thức của Trình Phi, nhân lúc hắn lần thứ hai khởi động dịch chuyển, thành công vây khốn cơ thể hắn, tinh thần lực của Lê Chấn tăng mạnh, cường ngạnh kéo Trình Phi lại.

Thân ảnh Trình Phi lần thứ hai xuất hiện trước mặt một người một mèo, mặt mày sợ đến trắng bệch nhìn Lê Chấn.

"Mày muốn làm cái gì?! Mày không thể giết tao được! Tao nói cho mày biết, đừng ỷ vào dị năng lợi hại mà muốn giết ai thì giết!" Trình Phi vừa âm thầm thúc giục dị năng vừa nói.

Phương Hoà lạnh lùng nhìn hắn, nói, "Tôi  cứ thích ỷ vào dị năng làm thịt anh thì sao!"

Cậu vung móng vuốt, trực tiếp chém rớt nửa cánh tay hắn, máu tươi phun ra, dị năng hệ thổ vừa thúc giục cũng bị cắt ngang.

Trình Phi đau đến mức kêu la thảm thiết, đôi mắt kinh hoảng mình về con mèo trong ngực Lê Chấn, "Mày... mày...."

Hắn vẫn luôn nghĩ người đàn ông này nuôi mèo chơi chơi mà thôi, không thể ngờ được, hắn lại bị một con mèo choai choai như vậy đánh tới không đỡ được, hoảng sợ lan ra ngoài thân, hắn không nghĩ một con mèo sẽ có tình người đâu.

Đôi mắt Phương Hoà thâm trầm nhìn hắn, vuốt mèo bén nhọn lộ ra ngoài, chỉ về hướng tầng hầm, "Không quen sao? Cho dù tôi có chết, cũng sẽ không nhận lầm người!"

Tuy lời này chỉ là bịa đặt, nhưng Trình Phi lại tin, hoảng sợ nhìn Phương Hoà, trong nháy mắt hắn còn nghĩ  là đứa nhỏ dưới tầng hầm đã biến thành mèo, gắt gao bụm lại cánh tay bị chặt đứt, chịu đựng đau đớn nhìn về phía Lê Chấn, "Toàn bộ vật tư ở đây, cho anh hết, chỉ cần anh cứu tôi."

Chân mèo của Phương Hoà duỗi thẳng, làm càn đạp lên mặt Lê Chấn, "Anh cảm thấy người của tôi sẽ nghe theo anh? Vật tư ư? Vật tư của anh còn thừa cái gì?"

Trình Phi lúc này mới để ý, toàn bộ bên trong siêu thị nói chuyện còn vang vọng, trống rỗng không còn lại gì, hoảng sợ nhìn về phía Phương Hoà.

Lê Chấn vuốt vuốt sau lưng Phương Hoà, tầm mắt lạnh lùng nhìn Trình Phi, đôi mắt đã tháo kính râm dưới ánh mặt trời có vẻ vô cùng khủng bố, dưới ý niệm của Lê Chấn, Trình Phi bị nâng lên giữa không trung, bàn tay bụm vết thương cũng bị gạt sang một bên.

Phương Hoà duỗi móng, cái tay còn lại của hắn cũng bị chém đứt.

Trình Phi đau đớn gào gú không ngừng, toàn thân hắn không thể động đậy, hai tay đau đớn hận tới không thể ngất xĩu, nhưng có một loại năng lượng áp chế ý thức của hắn, khiến hắn không thể không tỉnh táo.

Phương Hoà nhìn máu rơi đầy đất, tự nhiên cảm thấy thật dơ, dơ tới buồn nôn ghê tởm. Cái loại máu dơ bẩn này, sau khi trật tự xã hội tan vỡ, làm ra nhiều chuyện nhân thần cộng phẫn, mang danh nghĩa cứu thế, đem vô số người vô tội bắt vào phòng thí nghiệm.

Lê Chấn chậm rãi đi ra sau lưng Phương Hoà, cuối đầu nhẹ nhàng cọ cọ đầu cậu, hoà hoãn cảm xúc căng thẳng của mèo nhỏ.

Phương Hoà chấn động, chân mèo đặt lên tay Lê Chấn, nhắm mắt lại, Trình Phi đang chửi bới trên không trung nháy mắt đã bị chém rớt đầu.

Lê Chấn xách Phương Hoà, bắt mèo nhỏ đối diện với mình, ngoài ý muốn thấy mèo nhỏ gắt gao nhắm chặt mắt, cả người run rẩy, nước mắt chậm rãi trào ra, từng giọt từng giọt nện vào lòng hắn, hắn chưa bao giờ biết, tim người còn có thể đau đến mức độ này, tay Lê Chấn run run hạ xuống, nhẹ nhàng vuốt lông mặt mềm mại dính đầy nước mắt, chóp mũi để sát vào cọ cọ mặt mèo nhỏ.

Phương Hoà mở mắt, ngơ ngác nhìn cái mặt đẹp trai gần trong gan tấc, "Lê Chấn..."

"Ngoan, không sao hết."  Lê Chấn nhẹ giọng trấn an.

Phương Hoà nâng đầu cọ cọ lên tay hắn, nhắm hai mắt lại, chậm rãi đọc ra một địa chỉ, đó là chỗ ở của chú thím mà cậu vừa nhớ ra.

Bàn tay vuốt ve đầu cậu dừng lại một chút, Lê Chấn kề sát đầu mình vào đầu mèo nhỏ, hôn hôn lên bộ lông mềm mại, ôm cậu ra khỏi siêu thị.

Nơi Phương Hoà nói cách siêu thị không xa, cho nên cậu vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng Lê Chấn, ngốc lăng nhìn con đường quen thuộc.

Đợi đến khi được Lê Chấn ôm đến một tiểu khu quen thuộc, Phương Hoà mới duỗi móng vuốt chỉ vào một khu nhà, "Là chỗ đó."

Lướt qua con đường hỗn loạn trong tiểu khu, Lê Chấn ôm Phương Hoà đi về phía đó, tang thi du đãng xung quanh bị hắn dễ dàng giải quyết, thời điểm đi vào cửa cầu thang, Phương Hoà đột nhiên nhảy xuống, ngồi dưới đất ngửa đầu nhìn một hộ nhà mở rộng cửa.

Bên trong là bày trí mà Phương Hoà quen thuộc, hơn nửa năm ăn nhờ ở đậu.

Nhà chú thím không có con cái, sau khi cha mẹ cậu chết, mấy họ hàng khác điều tưởng chú thím sẽ coi cậu là con ruột chăm sóc, nhưng chỉ có cậu biết bản thân mình phải sống qua nửa năm đầy bạo lực này như thế nào.

Sau khi virus tang thi bùng nổ, cậu bị chú thím bắt buộc ra ngoài kiếm ăn, đứa nhỏ lúc ấy đơn thuần khát khao tình thân gia đình, cứ như vậy mặc cho bọn họ lợi dụng, dùng bờ vai non nớt đối đầu tang thi.

Bao nhiêu lần bị tang thi rượt đuổi phải chạy trốn, bao nhiêu lần bị cắn rớt mấy miếng thịt, sau khi trốn bên ngoài khôi phục xong, mới dám trở về nhà, sau đó dưới ánh mắt hưng phấn của chú thím, đem hết đồ ăn đưa cho bọn họ.

Sau đó, cậu cùng chú thím một đường lang bạt từ thành phố T đến thành phố A, dưới gương mặt tươi cười hạnh phúc của thím, cậu thật sự cho là cha mình vẫn chưa chết, mà là ở sau cánh cửa kia, sau đó cứ như vậy ngây thơ đi theo mấy người kia vào phòng thí nghiệm, là địa ngục giam giữ cậu mười ba năm.

Phương Hoà chậm rãi đi vào, nhìn một vòng, nơi này hết thảy đều rất quen thuộc, nhưng lại có một số chỗ bất đồng.

Âm thanh hổn hển phát ra từ phòng ngủ, cậu hơi hơi híp mắt, trong trí nhớ, hai người chú thím không bị nhiễm virus, vậy tiếng tang thi trong phòng ngủ là ai?

Lê Chấn đi theo sau Phương Hoà, nhìn bóng dáng nho nhỏ đứng trước cửa, hắn phất tay, Phương Hoà trơ mắt nhìn cửa bị đập bay, tang thi bên trong lập tức nhào tới, giương cái miệng đã hư thối hơn nửa, lộ ra hàm răng dữ trợn, nhào về phía Lê Chấn.

Phương Hoà duỗi móng chân, đầu tang thi theo đó rớt xuống, nhìn thi thể trên mặt đất, mắt mèo nheo lại, đây là thím, thật không ngờ thím cậu vậy mà biến thành tang thi.

Phương Hoà xoay người không nhìn thi thể trên mặt đất nữa, đi đến nơi cậu từng ở, trong trí nhớ, đó là một cái nhà kho, bỏ thêm một cái giường nhỏ, thế là thành phòng của cậu.

Nhưng mà, sau khi đẩy cửa, Phương Hoà ngơ ngác nhìn vào bên trong, bên trong chứa đầy đồ vật hỗn tạp, căn bản không giống nơi từng có người ở, không có giường, cũng không có bàn học cậu làm bằng hai cái thùng, càng không có hình vẽ ngôi sao trên bức màn cũ kỹ mà ngày đầu tiên đến cậu đã vẽ lên, trong phòng phủ đầy bụi bặm, một chút dấu vết tồn tại của cậu cũng không có.

Lê Chấn đi theo sau Phương Hoà ngồi xổm xuống, ôm cậu lên, "Đây là nơi em ở sao?"

Phương Hoà nghiêng nghiêng đầu mèo, chậm rãi nói, "Xem ra tôi thật sự không tồn tại."

Trái tim Lê Chấn đau gần chết, dùng sức xoa xoa đầu cậu, "Em đang ở ngay đây."

Cậu ngửa đầu nhìn hắn, Lê Chấn nhếch miệng cười trấn an, nhẹ nhẹ cọ cọ đầu nhỏ, "Ngoan."

Phương Hoa giơ móng đẩy gương mặt đẹp trai gần sát bên ra, ngoan cái đầu anh chứ ngoan!
_____

Tôi thật sự thật sự rất muốn có anh người yêu cưng chiều như pháp y Lê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.