Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo

Chương 53: Nửa Giây Hoá Hình.



Toy edit chương này xong thì rất thỏa mãn. Không có thịt nhưng gất thoả mãn =v=

____

Phương Hoà đã ngủ một giấc trên xe rồi, tới giờ vẫn còn mơ mơ màng màng, ngủ không nổi nữa, cuộn tròn trên giường chán gần chết tự chơi với bốn chân của mình, suy nghĩ hỗn loạn.

Nhớ lại vẻ mặt khẩn trương của xẻng hốt phân, chắc là lo cho cậu lắm, cậu vừa mới hít thở không thông, hắn đã cuống tới mức run cả tay, Lê Chấn nghĩ cậu không nhìn thấy, thật ra dù khó chịu thật, nhưng vẫn thấy được, cho nên, cậu mới nhịn không được mà nghĩ tới một khả năng, có lẽ nào xẻng hốt phân cũng thích cậu lắm rồi không?

Nhưng mà, nhìn đệm lót mềm mại màu hồng nhạt dưới chân, Phương Hoà buồn bực, móng vuốt đáng yêu như vậy, cậu còn thích huống hồ gì Lê Chấn, cả ngày cứ bị hắn nắm xoa qua nắn lại, cho nên chắc chắn là xẻng hốt phân cũng thích cậu, nhưng điều khiến cậu chết trong lòng một chút chính là, rất có thể bởi vì cậu là mèo nên hắn mới thích, Phương Hoà nằm trên giường, nhìn mấy cành đào mà xuất thần.

Nằm ở trên giường cũng có thể đoán được Lê Chấn đang nhanh chóng chạy đi tìm tiệm thuốc, bởi vì vô số xe ô tô liên tục bị quăng vào không gian, nằm xuân thu bi thương chưa tới mười phút, Phương Hoà rốt cuộc cũng chịu không nổi, nhảy xuống giường.

Chạy tới nhà kho trong không gian, nhìn khu vực cực rộng rãi không ngừng bị nhồi nhét các loại xe.

Có một số chiếc tương đối ổn, chắc còn sửa lại chạy được, có một số chiếc thì hư hỏng nát nhừ, Phương Hoà cảm thán, so với sở thích thu thập vật tư của cậu, cách càn quét khắp đường phố ngõ ngách của Lê Chấn còn man rợ hơn!

Bởi vì tính chất đặc thù của không gian, nếu tang thi hay động vật linh tinh bị mắc kẹt trong xe sẽ không thể vào theo.

Phương Hoà ngồi xổm bên ngoài, từ đống đồ rối loạn lung tung lựa ra mấy thứ có thể dùng, phân chia ra, việc này không quá tốt sức, đồ vật trong không gian có thể di chuyển theo ý niệm của cậu, muốn chất chồng đồ vật lên cao cũng dễ dàng hơn.

Cho nên, Lê Chấn bên ngoài càng quét đường phố, thêm một đống xe được bỏ vào lúc trước, được Phương Hoà sửa thành nguyên cái bãi đậu xe.

Thấy không có xe bị quăng vào nữa, Phương Hoà mới chạy về phòng, đợi nửa ngày cũng không thấy Lê Chấn vào, ngứa ngáy chịu không nổi, muốn ra ngoài nhìn lén một chút.

Phương Hoà nhảy ra khỏi không gian, vừa lúc đáp trên vai Lê Chấn, lập tức bị tình hình xung quanh làm hết hồn, chỗ này làm gì nhiều dị năng giả dữ vậy, ai nấy cũng trừng mắt nhìn Lê Chấn lom lom, thời điểm Phương Hoà vừa xuất hiện, tầm mắt của bọn họ thuận thế dời hết về phía cậu.

Thật ngại quá ..... Phương Hoà co rút sau vai Lê Chấn, đột nhiên xuất hiện trước mặt bàn dân thiên hạ, còn muốn trốn sau lưng Lê Chấn, đâu ra có chuyện tốt như vậy, Phương Hoà lo lắng, không hù sợ mấy người kia rồi chứ.

Có điều lần này cậu đã lo thừa rồi, sức mạnh cường đại của Lê Chấn đã khiến toàn bộ căn cứ lâm thời chú ý, hận không thể tôn sùng tới nơi tới chốn, mà một kẻ mạnh như hắn, nuôi một con mèo quỷ dị thì cũng không có gì kì quái.

Đám người yên tĩnh một hồi lâu, mọi người lập tức sôi nổi tiếp nhận con mèo đột nhiên xuất hiện, thời buổi tang thi hoành hành như vậy còn có thể một lòng theo chủ, tốc độ nhất định không phải dạng vừa, lúc nãy có lẽ do bọn họ hoa mắt mới không chú ý thấy phương hướng chạy tới của nó mà thôi.

Thấy Phương Hoà xuất hiện, Lê Chấn hơi hơi nhíu mày, duỗi tay nắm lấy chân trước của cậu, vật nhỏ này vừa mới bị nhiễm phải virus, không chịu ngoan ngoãn nghỉ ngơi còn dám chạy ra ngoài này.

Hắn vốn muốn ra ngoài tìm thuốc thông giọng cho Phương Hoà, nhưng vừa mới chạy tới chuỗi hiệu thuốc lớn này đã bị mấy người chặn lại, sau đó hắn còn chưa kịp chạy vô tiệm, đã bị ông chú trung niên có giọng lớn như cái loa phát thanh kia gọi thêm người tới, "Tìm thấy người rồi, tiệm thuốc XX giữa giao lộ H, Q."

Trong chớp mắt, rất nhiều dị năng giả lập tức vây lại, hoàn toàn vây hắn bên ngoài tiệm thuốc.

Đám người vừa tụ lại đã lộn xôn nói năng chí choé, đủ loại hơi thở trộn vào nhau, có một số người giống ông chú trung niên kia, đã lên cấp, Lê Chấn chỉ có thể chịu đựng, tự khống chế bản thân, đứng tại chỗ không thể nhút nhích.

Dị năng giả không giống tang thi, hắn cũng không thể đem người giết chết, nhưng nhìn tiệm thuốc gần trong gang tấc, Lê Chấn lòng như lửa đốt, để hắn đi vào lấy thuốc trước thì chết hả, nhưng hiển nhiên đám người này không biết mục đích của hắn, vây thành một vòng tròn, dùng ánh mắt mong đợi nhìn hắn chằm chằm.

Lúc này bọn họ cũng không dùng mồm năm miệng mười ăn nói lung tung nữa, ông chú trung niên có dị năng sóng âm khụ một tiếng, nói, "Để tôi thay mặt mọi người nói một tiếng, người anh em, chúng tôi thành tâm thành ý mời cậu, có thể không ý không?"

Tầm mắt mọi người lần thứ hai đặt lên mặt Lê Chấn,  sau đó nhận ra bởi vì hắn đeo khẩu trang với kính râm, hoàn toàn không thể nhìn ra biểu cảm gì.

Phương Hoà bị Lê Chấn ôm trong ngực, kỳ quái nhìn ông chú trung niên, mấy người này muốn làm gì?

Ông chú vẫn tiếp tục nói, "Người anh em, lão Triệu tôi cả đời mang ơn cậu, nếu không nhờ cậu, đám người chúng tôi hiện tại không biết đã thành ra dạng gì rồi, bây giờ nơi này đã dần dần hình thành căn cứ, sau này quy mô sẽ càng lúc càng lớn, hiện tại tùy tiện như vậy cũng không phải là cách , chúng tôi muốn thành lập một căn cứ an toàn hoàn chỉnh, xây dựng lại quy tắc và lần nữa lập lại trật tự xã hội."

Thấy Lê Chấn vẫn im lặng không nói, chú Triệu tiếp tục, "Vậy nên, nếu cậu không chê, có thể làm lãnh đạo của chúng tôi được không? Với một lãnh đạo có tinh thần mạnh mẽ như cậu, chúng tôi chắc chắn sẽ dốc hết sức."

Lê Chấn vẫn trầm mặc như cũ, tay vuốt vuốt lông mèo, những người khác điều cho rằng hắn đang suy nghĩ, trong mắt bọn họ, thanh niên lợi hại này từ khi xuất hiện tới giờ vốn không thích nói chuyện.

Sự thật có lẽ chỉ có một mình Phương Hoà biết, xung quanh bao vây mấy chục dị năng giả, có bao nhiêu dụ dỗ cơ chứ, người khác không biết, nhưng Phương Hoà có thể nhìn thấy khớp hàm căng chặt của Lê Chấn.

Vậy, bây giờ phải làm sao đây?

Đối với Phương Hoà, việc Lê Chấn xây dựng căn cứ hay không cũng không sao cả, hắn muốn xây thì cứ xây, bọn họ có bàn tay vàng là không gian, cũng đủ duy trì hoạt động của một căn cứ lớn, hơn nữa với bản lĩnh của hắn, nói không chừng còn có thể xây dựng nên một căn cứ lớn hơn thành phố A hoặc thành phố S.

Thấy Lê Chấn vẫn không nói một lời, lại thêm một người trẻ tuổi đứng dậy, "Đại ca, mạng của chúng tôi cũng xem như do anh cứu, là anh cho chúng tôi hy vọng, nếu anh có gì khó xử, chúng tôi cũng không miễn cưỡng anh, nhưng chúng tôi chân thành hy vọng anh có thể làm lãnh đạo dẫn dắt chúng tôi!"

"Đúng vậy, nếu có gì khó xử thì cứ nói ra, biết đâu chúng tôi có thể hỗ trợ!"

"Chúng tôi dị năng giả nào cũng có, khẳng định có thể giúp đỡ!"

Lê Chấn nhìn một vòng đám người, chỉ chỉ tiệm thuốc sau lưng bọn họ, khó xử cái khỉ gì, hắn có gì mà khó xử, hắn chỉ muốn lấy thuốc thôi!

Phương Hoà giơ chân cười trộm, cậu biết Lê Chấn đang lo lắng cho cậu mà, vui chết đi được.

Tuy rằng có hơi ích kỷ, nhưng Lê Chấn hiện tại không thèm quan tâm tới căn cứ gì đó muốn mời hắn làm lãnh đạo, hắn chỉ muốn tìm thuốc cho mèo nhỏ uống. Hơn nữa hiện tại do vấn đề cơ thể, hắn không thể nhận cái chức lãnh đạo này được, bộ không sợ ngày nào đó hắn nổi điên ăn hết đám người này sao?

Mọi người nghi hoặc nhìn ra đằng sau, thấy Lê Chấn nhấc chân đi về phía trước liền tự động nhường đường, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của bọn họ, đi thẳng vào tiệm thuốc.

Bên trong tiệm thuốc hỗn loạn không còn lại gì, ngay từ đầu khi virus tang thi bùng nổ, có rất nhiều người nghĩ đây chỉ là bệnh, cho nên chỗ này cũng đã bị nhiều người tàn phá, vô cùng lộn xộn.

Lê Chấn tìm kiếm từng giá thuốc một, mày càng lúc càng nhíu chặt, rất nhiều loại thuốc bị đổ vô cùng phung phí, nhìn thấy đám người cố chấp theo đuôi đằng sau, Lê Chấn rốt cuộc cũng mở miệng, "Lấy hết thuốc đem về đi."

Một đám dị năng giả sửng sốt hồi lâu, sau đó mặt đầy vui mừng, cho là Lê Chấn đồng ý rồi, lập tức vội vàng thu thập đống thuốc còn dư lại.

Nhưng mà đợi đến khi bọn họ thu thập bao lớn bao nhỏ xong xuôi, quay đầu nhìn lại, thanh niên kia đã không thấy đâu.....

Chú Triệu vuốt mồ hôi, ngoài trừ ông ra hình như không có ai nhìn thấy, Lê Chấn là ôm mèo của mình đột nhiên biến mất, trước khi biến mất còn lạnh lùng để lại một câu trong đầu ông, "Tự tìm lãnh đạo, hoặc tự lãnh đạo luôn đi."

Chú Triệu làm kiến trúc sư hơn nửa đời bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cho dù khoảng thời gian này, ông cũng đã dựa vào sóng âm giết không ít tang thi, cứu không ít người, càng không ít lần tổ chức đoàn đội đi ra ngoài thu thập vật tư, cũng rất có tiếng nói, nhưng mà, ông vẫn luôn cảm thấy vị trí này nên để cậu thanh niên kia làm là tốt nhất, cho dù là ông tự tìm lãnh đạo hay tự ông làm, cũng có cảm giác như cướp công lao từ tay người khác vậy

Lê Chấn cuối cùng cũng tìm được thuốc, quay trở lại không gian, ôm Phương Hoà muốn đút cậu uống, Phương Hoà nhìn đống thuốc trong dĩa, chịu không nổi, "Meo ô...."

Thứ này có thể uống thiệt hả? Mùi thấy gớm!

Cho nên, đã nhiều năm không uống thuốc, Phương Hoà, cự tuyệt!

Lê Chấn nghe tiếng kêu khàn khàn mềm mại của mèo nhỏ, duỗi tay vuốt vuốt sau lưng cậu, "Ngoan, uống xong sẽ không đau họng nữa."

"Meo ô meo ô..." Phương Hoà muốn hỏi, anh chắc chắn thứ này có thể uống hả?

Có điều, cần phải đi tu luyện trước, Lê Chấn cũng không thể nghe hiểu ngôn ngữ của loài mèo được, nhưng hắn vẫn nhìn ra ý không muốn uống thuốc của cậu, Lê Chấn hơi nhíu mày, tự nhiên cầm chai thuốc lên uống một ngụm, sau đó nâng đầu mèo nhỏ, dưới ánh mắt khiếp sợ của cậu, miệng người dán sát miệng mèo.

Meo ô... Thuốc theo động tác của Lê Chấn tràn vào trong miệng, trong người Phương Hoà giống như bùng lên một ngọn lửa, cậu có cảm giác hình như mình vừa tiến vào cảnh giới siêu nhiên, nếu không sao lại thấy Lê Chấn ngày càng nhỏ lại vậy?

Lê Chấn chấn động không nhẹ, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp đẽ gần trong gang tấc, không tự chủ được đưa lưỡi liếm liếm cách môi mềm mại, nhưng mà, chỉ trong nháy mắt, cậu trai xinh đẹp kia lại biến thành mèo con ngốc manh của hắn.

Phương Hoà nửa ngồi xổm trên bàn, trong mắt toàn là khiếp sợ, trong đầu loạn một đống, cậu với xẻng hốt phân hình như vừa mới hôn môi?! Mà trong lúc bản thân còn chưa kịp hoàn hồn, cứ vậy vừa hôn vừa biến thành người? Cho dù chỉ có nửa giây.

Lê Chấn lúc này vừa run động vừa lo lắng, liếm liếm môi, đưa tay xoa xoa đầu Phương Hoà, Phương Hoà đột nhiên biến thành người là chuyện ngoài ý muốn, hồi trước nhìn thấy công pháp tu luyện trong ngọc bích, còn tưởng rằng phải tu luyện mấy năm mới có thể hoá hình, hắn đương nhiên có thể chờ, bao nhiêu năm cũng chờ được, vậy mà không ngờ, mèo nhỏ nhà cứ như vậy đột ngột hoá hình, có lẽ hắn cần phải đem công pháp trong ngọc bích kia nghiên cứu lại lần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.