Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo

Chương 59: Nhận Tang Thi Không Nhận Người.



Lê Chấn ôm Phương Hoà trong lòng, cậu thuận thế nhảy lên vai hắn, đặt đuôi mình lên cổ hắn.

Sau hai lần bị coi là dị năng giả thú hoá, Phương Hoà đối với việc một con mèo biết nói có thể bị người ta nghi ngờ hay không, đã không còn quan tâm tới nữa, huống chi với năng lực hiện tại của hai người họ, muốn đoạt mèo từ tay Lê Chấn? còn khuya!

Cậu nhìn mấy người đang quỳ dưới đất, có chút kì lạ hỏi, "Lê Chấn, hình như bọn họ không được bình thường lắm nhỉ?"

Cho dù mang ơn người ta, cũng đâu nhất thiết phải quỳ hai gối xuống đất, còn quỳ lâu vậy mà không hó hé tiếng nào, cậu với Lê Chấn đã từng cứu không biết bao nhiêu người, cũng chưa từng thấy ai quỳ xuống để tỏ lòng cảm ơn, người xưa có câu, dưới gối đàn ông có dát vàng, một vòng bảy người quỳ dưới đất không nói tiếng nào, thử hỏi có kỳ lạ không, chẳng lẽ bị gã điên kia phá hỏng đầu óc rồi?

Lê Chấn thăm dò tình huống của bọn họ một hồi, gật đầu, "Ý thức của bọn họ đã bị tổn thương, chỉ theo bản năng phục tùng người khác."

"Anh có thể trị được không?" Tên điên khốn nạn kia muốn biến những dị năng giả này thành nô lệ cho gã, Phương Hoà chán ghét nhất là loại người tự tiện cướp đi quyền tự do của kẻ khác như vậy.

Lê Chấn ngồi xuống, "Có chút khó khăn, bất quá vẫn trị được, thời gian hơi lâu một chút, em đi nghỉ ngơi trước đi."

Phương Hoà từ trên người hắn nhảy xuống, "Không có gì, anh cứ làm đi, tôi chờ anh."

Đáy mắt hắn hiện lên ý cười, đưa tay xoa xoa đầu cậu, khoanh chân ngồi dưới đất, hơi hơi nhắm mắt lại, vừa mới đánh xong một trận lớn, cho nên bây giờ hắn phải tập trung tinh thần mới có thể điều khiển tinh thần lực của mình xâm nhập vào trong bảy người này.

Phương Hoà đứng một bên nhìn, qua hồi lâu, lỗ tai mèo bỗng giật giật, cậu hình như nghe thấy có tiếng bước chân nặng nề bên ngoài hành lang, mắt mèo nhíu lại, Phương Hoà nhìn Lê Chấn đang tập trung tinh thần một cái, không tiếng động đi ra khỏi phòng.

Vốn Phương Hoà còn nghĩ, tang thi ở đây đã bị gã điên kia đuổi xuống dưới hết rồi, mà lúc cậu với Lê Chấn đi vào cũng đã giết chết không ít tang thi ở dưới, ai mà ngờ tới trên này còn tang thi cơ chứ, tang thi trên này đã không còn bị tinh thần lực của họ Ngụy xua đuổi, lại bắt được mùi của dị năng giả, chậm rãi tụ lại.

Phương Hoà quay đầu nhìn Lê Chấn qua khe cửa, rồi mới giơ móng đóng cửa lại, không thể quấy rầy hắn vào lúc này được.

Nhìn tang thi xuất hiện trên hành lang, Phương Hoà động thủ, đối với cậu mà nói nhiêu đây không đủ làm khó được cậu, hành lang nhanh chóng bị chất đầy thi thể tang thi.

Có điều, Phương Hoà giết một lúc thì phát hiện, mấy cái đầu tang thi bị cậu chém rớt không thấy đâu cả, vốn cũng không định nghĩ nhiều như vậy, đầu bị chém rớt thì muốn lăn đi đâu chẳng được, nhưng nếu một cái đầu cũng không thấy, thì đúng là gặp quỷ mà!

Phương Hoà nhìn đám tang thi tiếp theo bò qua đống xác trên hành lang, dứt khoát không tấn công nữa, mắt mèo trợn trừng, đợi đến khi tụi nó đi qua đám thi thể mới bắt đầu động thủ. Lưỡi dao gió nhanh nhẹn chém rớt đầu tang thi, nhưng ghê gớm chính là thời điểm đầu tang thi rớt xuống, lập tức bị một bóng dáng nhanh tới mức nhìn không rõ nhào tới vớt đi mất, sau đó biến mất khỏi hành lang.

Vuốt mèo vẫn còn nâng trên không trung, thi thể tang thi còn chưa kịp ngã xuống đất, một cái đầu mới toanh cứ vậy bị một bóng dáng mơ hồ vớt mất tiêu.

Phương Hoà nhìn cánh cửa đóng chặt, trái tim nhỏ tò mò gần chết, hận không thể lập tức chạy tới coi rốt cuộc là sao, nhưng mà, nghĩ tới Lê Chấn còn đang cứu người bên trong, lòng hiếu kỳ nháy mắt không còn nữa, mèo nhỏ vừa giết tang thi, vừa trơ mắt nhìn đầu tang thi bị cướp mất.

Đợi đến khi nghe được tiếng Lê Chấn đứng lên trong phòng, còn có người đang nói chuyện, xem ra hắn đã cứu người xong rồi, cậu rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa, lập tức chạy qua bên kia.

Mèo nhỏ đen thui đi dưới hành lang tối mịt, hoàn toàn không bị nhìn thấy, đến khi đi tới cửa dẫn đến cầu thang bộ, Phương Hoà mới nhẫn nhịn, đứng trên một thi thể coi như sạch sẽ, nhìn vào bên trong.

Tình hình lọt vào tầm mắt khiến Phương Hoà lập tức rụt cổ lại, ghê tởm chết đi được, bên trong có một con tang thi nhỏ gầy đang ngồi, một tay ôm mấy cái đầu tang thi bị Phương Hoà chém rớt, một tay bóp nát đầu lấy tinh hạch bên trong ra, móc ra xong lập tức đem tinh hạch còn dính óc đen thui nhét vào miệng, rôm rốp nhai nuốt.

Thời điểm nhìn thấy Phương Hoà, nó quỷ dị dừng lại động tác, nâng đôi mắt xanh trắng nhìn qua.

Thấy cậu, nó hơi nghiêng nghiêng đầu, ném cái xác đầu tang thi trong tay xuống đất, nuốt viên tinh hạch cuối cùng trong miệng, rồi lập tức nhào tới chỗ Phương Hoà, tốc độ nhanh tới mức trong chớp mắt đã đứng ở trước mặt cậu.

Phương Hoà bỗng nhiên lui về phía sau, vô số lưỡi dao gió phóng ra, vậy mà lại bị nó nhẹ nhàng tránh thoát, móng tay xanh đen đưa tới muốn bắt Phương Hoà lại, tốc độ mà thường không thể nhìn thấy, nếu không phải Phương Hoà vừa có dị năng tốc độ vừa có dị năng gió, khẳng định sẽ bị nó bắt dính.

Móng tay xanh đen chụp hụt lên vách tường, trực tiếp đục ra một lỗ sâu.

Phương Hoà lập tức xác định con tang thi này là tang thi biến dị song hệ tốc độ cùng lực lượng, cấp bậc so với cậu còn cao hơn, nếu không phải cậu có dị năng hệ gió, dựa vào dị năng tốc độ thôi cũng chưa chắc có thể phòng bị được nó, đương nhiên công kích của cậu cũng không thể tạo thành thương tổn gì cho nó, tốc độ của nó quá nhanh, dao gió dễ dàng bị tránh thoát.

Phương Hoà nhà thoáng qua chỗ Lê Chấn, xẻng hốt phân nhà mình cũng dễ bị tang thi chú ý lắm, may mắn chỗ này còn cách một khoảng xa, bằng không dựa vào tốc độ của nó, Lê Chấn chắc chắn sẽ không kịp đề phòng, vì vậy, Phương Hoà dứt khoát từ hành lang phi xuống, dẫn nó xuống tầng dưới.

Tốc độ của cậu so với nó thì nhỉnh hơn một chút, vừa mới lẻn ra sau một cái thùng rác thì nó đã vọt tới.

Phương Hoà vung móng, dùng dị năng gió cản trở tốc độ của tang thi, sau đó lấy ra quả cầu tia chớp lúc nãy, nhanh chóng ném lên người nó.

Có điều, nó lại ngoài ý muốn giơ tay chụp quả cầu lại, lông tơ Phương Hoà dựng đứng, bỗng nhiên vụt ra thật xa.

Meo ô, có phải con tang thi này quá thông minh rồi không, không những biết ăn cắp tinh hạch tang thi của người khác, còn có thể chụp được tia chớp cầu của cậu?!

Phương Hoà còn đang suy nghĩ, có khi nào nó muốn ném ngược trở lại chỗ cậu không, thì lớp ni lông bên ngoài quả cầu đã bị nó dùng lực mạnh làm rách, tia chớp sáng chói lập tức bao phủ, tang thi xung quanh trong nháy mắt đã bị nổ thành một cục đen thui, rớt trên nền đất.

Chết hay chưa chết? Phương Hoà cẩn thận đi từng bước về phía tang thi biến dị.

"Lúa Nhỏ?" Đang trong lúc căng thẳng, giọng nói của Lê Chấn đã từ xa truyền tới.

Phương Hoà vội vàng quay đầu, vẫy vẫy chân, "Đừng tới đây, chỗ này có tang thi biến dị!"

Thân ảnh Lê Chấn chợt biến mất rồi xuất hiện bên cạnh Phương Hoà, chân của mèo nhỏ còn đang nâng lơ lửng, cậu quên mất, không gian của hai người họ cũng khác gì thuấn di đâu.

Phương Hoà dứt khoát chỉ về phía con tang thi cháy đen dưới sàn nhà, "Tang thi biến dị song hệ tốc độ và lực lượng, cấp bậc rất cao, chắc là lên đỉnh của cấp ba rồi."

Phương Hoà vừa dứt lời, đã bị Lê Chấn ôm lên, áp lên cổ hắn.

"Ừm, Lúa Nhỏ giỏi quá đi!" Hắn dùng giọng điệu căng thẳng nói ra câu này.

Nghe xong câu của Phương Hoà, trái tim của hắn run lên từng đợt, cơ thể cũng cứng lại, cằm dùng sức cọ cọ lên đầu Phương Hoà, dù bây giờ hắn đang khen mèo nhỏ nhà hắn giỏi, có thể giải quyết một con tang thi mạnh như vậy, nhưng hắn vẫn con mẹ nó nghĩ tới mà sợ, muốn hung hăng cắn cậu một cái!

Phương Hoà dùng sức dụi dụi cằm Lê Chấn, đang muốn mở miệng, thì thấy trên hành lang xuất hiện vài người.

Ánh mắt bọn họ như có như không nhìn về phía cậu, làm như ngạc nhiên dữ lắm vậy, Phương Hoà lắc lắc cái đuôi ngoan ngoãn nằm trong lòng Lê Chấn.

Hắn cũng cảm nhận được, quay người nhìn thoáng qua, dù chỉ có như vậy thôi, nhưng trong mắt mấy người kia, đối diện với ánh mắt lạnh nhạt cộng với cái mặt Diêm Vương của hắn thật sự rất có áp lực.

"Đại ca, chúng tôi không có ý xấu!" Một người trẻ tuổi để tóc ngắn khoảng một tấc vội vàng nói, tại bọn họ không ngờ người lạnh lùng như đại ca, còn biết dịu dàng an ủi một con mèo, à thì, rất có thể con mèo đó thật ra là người!

Lê Chấn đương nhiên cũng biết họ không có ý xấu, bằng không đã sớm vứt bọn họ lại rồi, tinh thần bị tổn hại của họ là do hắn trị, dù không cần dùng dị năng thì hắn cũng biết bọn họ đang nghĩ gì.

Phương Hoà nằm trong lòng Lê Chấn, đột nhiên ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn Lê Chấn, do vấn đề góc nhìn nên chỉ thấy được cái lỗ mũi của hắn.

Có chút khó chịu, nhưng Phương Hoà vẫn xấu hổ cảm thấy có phải xẻng hốt phân thấy cô đơn không, muốn kiếm thêm vài người làm bạn, không muốn mỗi ngày chọc mèo giải sầu nữa?

Lê Chấn cúi đầu, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau với Phương Hoà, đầu ngón tay vuốt vuốt tai mèo, nói với mấy người kia, "Mấy cậu đi đi, tôi không phải đại ca gì cả, cũng không cần đàn em."

"Anh có thể suy xét lại một chút được không, chúng tôi thật lòng thật dạ muốn đi theo anh, tuy là hiện tại chúng tôi còn yếu, nhưng được cái đông đủ, cho dù là chống lại tang thi, hay ngăn cản mấy dụ đánh lén cũng không tệ."

Một người trong đó nói, anh ta là một trong những người suýt chút nữa đã giết chết họ Ngụy trước khi bị khống chế.

"Đúng đó đại ca, anh nhìn coi thế giới bên ngoài đã thành như vậy rồi, nhiều người đi cùng nhau sẽ càng an toàn hơn đó!" Thanh niên để đầu một tấc tiếp lời.

Những người khác dù không nói chuyện, nhưng nhìn ánh mắt cũng biết, họ rất hy vọng có thể đi theo Lê Chấn.

Phương Hoà co người lại, giả làm người chết lần nữa nằm trong lòng Lê Chấn, không thèm nhìn bọn họ nữa, họ muốn làm gì cậu cũng không quản được, dù sao Lê Chấn cũng lên tiếng rồi, thế giới hai người của họ sẽ không bị quấy rầy, meo ô, hoàn mỹ!

"Mấy người đi tới phía bắc nội thành đi, chỗ đó cần mấy người hơn tôi." Hắn nhìn mèo nhỏ trong lòng, đưa tay muốn vuốt lông mèo, ai ngờ lại bị cậu đẩy ra.

"Nhưng mà, đại ca, chúng tôi...." Thanh niên đầu một tấc còn chưa từ bỏ ý định, gãi gãi đầu muốn nói tiếp.

Lê Chấn bị mèo nhỏ từ chối, bực bội nhìn về phía cậu ta, vung tay, trực tiếp xô bọn họ tới cửa thang bộ.

Mấy người nọ hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không biết nên làm gì.

"Nếu không chúng ta lén đi theo đi?" Thanh niên đề nghị.

"Ngu xuẩn!" Người vừa nói nhìn cậu ta một cái, "Đi thôi, đi nội thành mới!"

Mấy người còn lại sửng sốt một hồi, đuổi theo người kia.

"Gì vậy? Đi thật hả?"

Thanh niên đầu một tấc tên Tôn Gia Cường vừa đi vừa tiếc, "Lý Khiêm, anh đừng đi mà, tôi thấy đi theo đại ca có tiền đồ hơn đó!"

Lý Khiêm trợn trắng mắt, nhóc con đầu óc đần độn này, mở miệng ngậm miệng cũng đại ca, cũng không chịu coi coi người ta chịu cho cậu ta gọi hay không!

Lý Khiêm đưa tay kéo tay Tôn Gia Cường, lôi kéo người đi xuống, anh ta cũng không thể giải thích với tên ngốc này trước mặt người khác được, người kia lẫn con mèo đều lợi hại như nhau, nếu đã không muốn cho họ đi theo, thì dù họ có lén đi cũng không được! Thà đầu tư sức mạnh trước, sau này nhất định còn gặp lại!

Tuy rằng trong tối, Lý Khiêm không nhìn rõ được mặt người ta, nhưng người này cho anh cảm giác rằng anh chắc chắn sẽ không bao giờ quên được, sẽ còn cơ hội báo đáp ơn cứu mạng.

Đám người đi rồi, Phương Hoà mới lười biếng giơ chân vỗ vỗ quần áo Lê Chấn, chỉ một cục nằm dưới sàn, "Xẻng hốt phân, anh muốn thu đàn em không, nếu không thì giết nó lẹ lên đi!"

Lê Chấn quay đầu nhìn xuống một cục đen thui dưới đất, cứu vài người xong, năng cũng được nâng lên không ít, hắn dùng tinh thần lực quét qua tinh hạch của tang thi biến dị, bị cầu sét đánh trúng, tinh hạch đã sắp nát tới nơi rồi, không có ngoại lực giúp thì rất khó khôi phục!

"Con tang thi này không tệ, ngay cả anh, nói không chừng còn đánh không lại nó, hay là nuôi nó đi! Nó có thể ăn tinh hạch không ăn người!"

Lê Chấn nghe Phương Hoà nói xong, hơi hơi rũ mắt, mục đích tới bệnh viện lần này của hắn thật ra không chỉ để thu thiết bị nghiên cứu, mà còn định thu thêm vài con tang thi biến dị.

Lê Chấn nhớ rõ thái độ của Phương Hoà đối với tang thi biến dị trước kia, hắn biết mèo nhỏ không thích hắn khống chế tang thi đi theo kè kè bên người, cho nên vốn định nhân lúc cậu không để ý, khống chế vài con, để sau này tiện cho việc nghiên cứu, vả lại còn có tác dụng khác.

Có điều mèo nhỏ vậy mà lại mở miệng kêu hắn thu....

Lê Chấn đột nhiên nâng Phương Hoà lên, hung hăng hôn lên đầu cậu, mèo nhỏ không có cảm giác an toàn cũng không sao, hắn sẽ từ từ chứng minh.

Hai chân trước bị nắm chặt, Phương Hoà ngây ngốc nhìn cái cổ Lê Chấn gần trong gang tấc, lần này thật sự là hôn đúng chưa? Dù khác vị trí... Đây không phải trọng điểm! Dù sao cũng được tiện nghi, đáy lòng Phương Hoà cười hô hố vui vẻ, cái đuôi thoả mãng tới cong lên, lắc lư.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.