Nhà Vua Tang Thi Nuôi Mèo

Chương 62: Zombie Cat.



Chương trước tui than nó dài bằng hai chương bình thường, và vâng, thật sự thì nó là hai chương gộp lại đó ạ (60 + 61) :)))) thứ lỗi cho sự sơ sót này TvT.
_________

Phương Hoà ngủ thẳng cho tới trưa mới dậy, hai mắt mơ mơ màng màng, đứng dậy duỗi người, hai chân cào cào lên ghế, rồi mới quay sang tìm Lê Chấn, hắn không có ở đây. Mèo nhỏ trong xe nghi hoặc nhìn nhìn xung quanh, không thấy xẻng hốt phân đâu cả.

Cậu há mồm ngáp một cái, giơ chân ấn nút mở cửa sổ xe, gương mặt xám xịt cùng đôi mắt đỏ hồng gần trong gang tấc hù Phương Hoà một phen hú vía, thiếu điều quăng luôn dao gió vô mặt nó, bình tĩnh lại mới nhận ra nó là đàn em tang thi số 2, cậu thu chân lại, nhảy từ cửa sổ xe ra ngoài, phát hiện Lê Chấn đang đứng cạnh xe nhìn chằm chằm về phía trước.

Bọn họ tốn cả ngày trời chạy từ thành phố T đến ngoại ô thành phố Z. Có điều, tình hình ở chỗ này hình như có chút nghiêm trọng.

Phương Hoà nhìn theo tầm mắt của Lê Chấn, trên đường không có con tang thi nào cả. Các huyện thuộc thành phố Z mặc dù không thể nói là quá đặc sắc, nhưng thôn trấn thì được cái rất nhiều, có điều hiện tại số lượng tang thi trên con đường này quá ít, hơn nữa tụi nó còn xúm lại mới nhau đi về một hướng cố định.

Phương Hoà sửng sốt một lúc lâu, trợn trắng mắt nhìn đám tang thi, sao tụi nó y như cái đám tang thi triều lần trước vậy.

Lần đó Lê Chấn đã đi trước một bước tới chỗ Lê Nguyệt, áp lực che chắn lên người Tiểu Lương Tư, cho nên sau đó hắn chỉ việc giải quyết đám tang thi đó, căn bản không biết đây là bước đầu của tang thi triều.

Còn Phương Hoà thì khác, cậu từ nắp xe đằng trước nhảy lên vai hắn, nghiêm trọng nói, "Là tang thi triều!"

Lê Chấn nhíu chặt lông mày, "Là do thiên thạch thu hút tang thi triều?"

Phương Hoà lắc đầu, "Ít nhất là tình huống mà tôi được kể, không ai nói tới việc thiên thạch sẽ dẫn phát ra tang thi triều hết, tôi cảm thấy, có khả năng lại xuất hiện thêm một nhóc con giống Tiểu Lương Tư rồi."

Nói xong, cậu lập tức im lặng, Tiểu Lương Tư là do vận may của nó tốt, không chỉ có một người cậu lợi hại như Lê Chấn mà mẹ của nó vốn cũng đã rất mạnh, nhưng nếu thật sự có thêm một đứa nhỏ dẫn phát tang thi triều, thì......

Lê Chấn duỗi tay nắm lấy chân mèo nhỏ, "Đi xem thử!"

Kỳ thật trong lòng hắn cũng có nghi hoặc, nếu thật sự là có đứa nhỏ giống Tiểu Lương Tư, vậy tại sao cảm ứng của hắn lại thấy không giống lắm, nếu không hắn cũng sẽ không nghi ngờ tới thiên thạch.

"Ừm!" Phương Hoà gật đầu, "Tôi đưa anh đi!"

Hắn quay đầu nhìn vào mắt cậu, trong đó toàn là kiên định, Lê Chấn nhắm mắt, xoa xoa đầu cậu, sau khi áp năng lực che chắn lên người cậu xong, lập tức ra lệnh đàn em tang thi số 2 quay lại thành phố T, không thì nếu thật sự có đứa nhỏ nào đó thì nó sẽ không thể khống chế được! Hắn cũng không muốn đập bể đầu nó như thằng số 1 đâu.

Chuẩn bị kỹ càng, Lê Chấn mới ôm Phương Hoà lên, hôn một cái lên đầu cậu, rồi mới tiến vào không gian.

Phương Hoà nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, hít sâu một hơi, đem chiếc xe đằng sau cũng thu vào không gian, sau đó lập tức chạy theo hướng của bầy tang thi.

Tốc độ của cậu rất nhanh, nhưng lại không thể nào cảm ứng được chỗ của đứa nhỏ kia, cho nên cậu đành phải vừa chạy vừa cẩn thận nhìn chằm chằm hướng đi của tang thi, nhìn tụi nó mà muốn giết quách đi cho xong, nhưng vì thời gian có hạn, cậu chỉ đành nhịn xuống, đạp lên đầu tụi nó đi về phía trước.

Chạy hơn mười phút, Phương Hoà rốt cuộc cũng xác định được vị trí tập trung nhiều tang thi nhất, đứng trên đầu tường, cậu ném vào không gian một cục đá, Lê Chấn đang ngồi xếp bằng bên trong lập tức vọt ra, đứng vững trên đầu tường rồi mới ôm cậu lên, duỗi tay xoa nắn chân cậu.

Phương Hoà giơ cái chân khác chỉ nào nơi đã tụ tập rất nhiều tang thi, "Chắc là ở bên trong."

Chỗ này hẳn là một kho hàng của xưởng thép, xung quanh có vài xưởng sơn màu xanh lam, trên mặt đất trống chen đầy tang thi, vây quanh kho hàng, liều mạng muốn chen vào trong.

"Bây giờ làm sao? Anh có thể giết bao nhiêu?" Phương Hoà nôn nóng, tang thi chung quanh nhiều tới hàng ngàn hàng vạn, hơn nữa không thể so sánh với trước kia được, đây là tang thi sau khi tiến hoá.

Lê Chấn cũng nhíu mày, mấy con này không phải tang thi bình thường mà có thể giết chết trong nháy mắt, tang thi sau khi tiến hoá tinh hạch, phòng ngự lẫn công kích đều đã tăng lên nhiều.

Nhìn khớp hàm căng chặt của hắn, Phương Hoà hiểu rõ, vụ này hơi khó, hàng ngàn hàng vạn con tang thi này tuyệt đối không thể giết chết trong nháy mắt.

Cậu nhìn kho hàng bị tang thi vây quanh kín không còn chỗ hở, dù cậu chỉ muốn vào xem tình huống cũng không vào nổi, "Nếu không thì giết một đường máu, vào xem trước."

Lê Chấn gật đầu, "Chỉ có thể như vậy."

Phương Hoà móc cái quả cầu màu tím kia ra, chợt ngẩng đầu nhìn Lê Chấn, "Anh... Khống chế được chứ hả?"

Hắn gật đầu, "Không thành vấn đề."

Cảm giác này không giống Tiểu Lương Tư, hấp dẫn đối với hắn cũng không quá lớn, vẫn có thể duy trì tỉnh táo.

Sau đó, Lê Chấn nói thêm, "Vào trong xem thì được, nhưng nhất định phải cẩn thận, có cái gì không đúng thì trốn vào không gian trước."

Phương Hoà khó hiểu, "Làm sao vậy?"

Lê Chấn nghiến răng, cau mày nhìn chằm chằm kho hàng, "Cảm giác không giống Tiểu Lương Tư, Lúa Nhỏ, phải phòng bị kỹ càng!"

Cậu gật đầu, "Tôi bắt đầu đây!"

Tinh thần lực của Lê Chấn căng chặt, quả cầu tím kia mà quăng vô mặt đám tang thi, hiệu quả cũng đoán được, hắn cần phải thời khắc đề phòng lực nổ đánh tới bất cứ lúc nào.

Phương Hoà hít vào, dị năng gió khoá chặt chỗ có nhiều tang thi nhất, cố gắng để sức nổ của quả cầu không tổn hại tới khó hàng, sau đó mới quăng quả cầu ra.

Ánh sáng chói mặt ập tới, Phương Hoà vội vã bịt kín mắt mèo lại, sức nổ của quả cầu tím này đúng là không phải dạng vừa, tiếng nổ ầm ầm, trực tiếp đập lũ tang thi thành tro bụi trong chớp mắt.

Phương Hoà sợ hãi muốn chết, ngẩng đầu nhìn về phía Lê Chấn, đột nhiên hiểu rõ tại sao lúc cậu lôi quả cầu đó ra mặt Lê Chấn lại cứng đờ như vậy, sức nổ của nó quá mạnh, Phương Hoà nghĩ tới mà sợ, may là cậu còn biết hỏi ý kiến của hắn trước, còn không lỡ có gì mà trực tiếp lấy ra sài, biết đi đâu mà tìm người đàn ông của cậu bây giờ!

Lê Chấn xoa xoa đầu mèo nhỏ, nhanh chóng lướt qua mặt đường bị nổ tới cháy đen, chạy tới trước kho hàng, tang thi bên này không nhiều lắm, Lê Chấn liên tục quăng tụi nó ra ngoài, mèo nhỏ trong lòng hắn cũng không thèm quan tâm gì nữa, vẫy móng tạo ra lốc xoáy, trực tiếp cuốn một đống tang thi ra ngoài.

Đợi tới khi chạy đến trước cửa nhà kho, Phương Hoà nhìn cánh cửa đã bị tang thi đẩy ra một khe hở, từ cái khe đó trực tiếp chui vào.

Tốc độ của cậu vốn nhanh, Lê Chấn nhìn mà cản không kịp, hắn nhanh chóng tiến vào không gian, lúc đi ra là đã đứng bên cạnh Phương Hoà rồi, có điều Lê Chấn vừa chạy ra đã hoảng sợ tột độ, tiếp được Phương Hoà bị đánh bay ôm vào lòng, lực đánh mạnh tới nổi hắn phải lui về sau mấy bước.

Mèo nhỏ phun ra một búng máu, giơ chân chỉ chỉ thân mình nhỏ xíu trên đất, "Đã tang thi hoá."

Lê Chấn nhìn vết máu đỏ chói mắt, tim như bị xé ra làm hai, nhanh chóng sử dụng năng lực chữa trị, nội tạng của Phương Hoà bị đánh tới nổi lệch khỏi vị trí, làm hắn đau lòng muốn chết, nhóc con lỗ mãng này, đã nói là phải cẩn thận! Có phải là ỷ vào năng lực chữa trị của hắn mà làm càn không, Lê Chấn giận tới mức muốn ký đầu mèo nhỏ trong lòng.

Đợi đến khi chữa cho mèo nhỏ thật tốt rồi, Lê Chấn mới nhìn về hướng mà cậu chỉ, chỗ đó không phải là một đứa nhỏ, mà là một con mèo, cũng nhỏ xíu, chắc là vừa sinh không lâu.

"Tang thi mèo?" Lê Chấn phòng bị nhìn con mèo đột ngột chuyển động, lùi về sau một bước, hắn có thể cảm nhận được, con mèo này cho dù nhỏ xíu, nhưng cấp bậc rất cao, theo cách tính của Phương Hoà thì cũng là một con mèo biến dị cấp năm.

"Mèo?" Phương Hoà nhìn con vật nhỏ không khác gì con chuột dưới đất, cậu vừa nhảy vào đã nhìn ngó khắp nơi muốn tìm đứa nhỏ, ai ngờ chưa gì đã bị một lực lượng mạnh mẽ đánh ra ngoài.

Có điều, từ trước tới giờ cậu chưa từng nghe nói động vật cũng sẽ biến thành tang thi, trừ khi con mèo này đã chạy tới chỗ thiên thạch. Nếu gần chỗ thiên thạch có một con tang thi mèo mạnh như vậy, mấy tiểu đội kia bị diệt sạch cũng là tất nhiên.

Lê Chấn ôm Phương Hoà lùi về phía sau, cách xa con mèo nhìn nhỏ mà có võ kia thật xa, mới mở miệng, "Chúng ta đi."

"Đừng mà!" Phương Hoà lập tức phản đối, "Thu nó đi mà!"

Thú cưng này không tệ đâu! Nếu bị Lê Chấn thu làm đàn em, nhất định sẽ rất hoàn mỹ.

Lê Chấn cuối cùng cũng nhịn không được, nắm lấy lỗ tai Phương Hoà, tàn nhẫn nhéo, "Mạng sống quan trọng hay nó quan trọng hả?!"

"Ây da! Đau đau! Đau!" Cậu dùng hai chân trước ôm lấy tay hắn.

Hắn bất đắc dĩ buông tay, nhẹ nhàng chậm rãi xoa xoa tai cho cậu.

Phương Hoà giơ chân đập lên tay hắn, giận dữ kêu, "Cho dù không thu làm đàn em được, thì cũng không thể để nó tồn tại, bởi vì nó sẽ càng ngày càng khó đối phó! Anh không nghĩ tới, thừa lúc nó còn nhỏ yếu mà ra tay sao, lỡ như sau này nó lớn lên, nói không chừng sẽ giết luôn một thành phố đó!"

Điều cậu nghĩ tới Lê Chấn sao có thể không nghĩ, hắn ôm cậu lên, mặt đối mặt với mèo nhỏ đang giận dữ, "Thật sự muốn?"

Phương Hoà gật gật đầu, "Anh thử đi, nếu nguy hiểm thì tụi mình chạy! Sau này mạnh hơn lại đến nữa!"

"Cái này là em tự nói, nếu gặp nguy hiểm thì phải chạy, không được lỗ mãng!" Hắn nhìn chằm chằm mắt cậu, nói.

Phương Hoà gật gật đầu, Lê Chấn ôm cậu nhìn về phía con mèo, "Tuy rằng nó mạnh, nhưng ý thức lại suy yếu."

"Đương nhiên, mèo nhỏ vừa sinh, có thể mạnh tới đâu chứ!" Phương Hoà nói.

"Vậy lúc nãy ai bị nó đập tới nội tạng cũng lệch vị trí vậy hả?" Hắn bóp bóp chân cậu, "Lúa Nhỏ, tình huống nào cũng không thể khinh địch!"

Cậu hậm hực liếc xéo hắn một cái, lúc nãy đúng là đau muốn chết, nếu không phải năng lực chữa trị của Lê Chấn mạnh, chỉ sợ cậu phải mất một thời gian dài mới khoẻ lại nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.